Dùng thảm bao phủ lấy Lý Tùng Tử đang kiệt sức hôn mê, Thẩm Lục Tửu thi triển khinh công rời khỏi thuyền hoa, trở về nơi y cư ngụ tại kinh thành, hay còn có tên gọi khác là phủ đệ của Lâu Sơ Vân đại học sỹ.
Khi đó, đã là đêm của ngày thứ ba.
Ở trên thuyền hoa, bọn họ không hề biết ngày đêm, chỉ sớm chiều giao triền bên nhau, ý loạn tình mê, miệt mài hoan hảo. Thẩm Lục Tửu nhân những lúc tạm nghỉ, ép Lý Tùng Tử ăn chút điểm tâm, uống chút nước quất… Khụ, cũng có thể nói, đây là lý do hàng đầu để Lý Tùng Tử có thể anh dũng nghênh địch đến phút cuối cùng.
Trở về nơi ở, Thẩm Lục Tửu phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm để tắm rửa. Lâu Sơ Vân nghe báo Thẩm thiếu gia đã về, lại còn mang theo một vật gì đó rất lớn, thì hiếu kỳ tìm đến xem thế nào.
Hắn cùng với hạ nhân đang khiêng nước bước vào phòng, phóng mắt nhìn vật thể được bao bọc kỹ lưỡng nằm trên giường mà hỏi – “Ngươi mang cái gì về đây vậy?”
“Là một con ngựa hoang nhỏ.” – Thẩm Lục Tửu không buồn giấu giếm.
Lâu Sơ Vân hiển nhiên đã nghe phong phanh về chuyện dây dưa của biểu đệ với Lý Ngũ, bây giờ nghe y nói liền nhướn mày bảo – “Ta thật sự chẳng biết nên nói gì cho phải nữa.”
“Vậy thì đừng nói gì cả.”
“Ngươi sẽ ăn nói thế nào với Lý gia đây?”
“Ta tự biết chừng mực.” – Thẩm Lục Tửu mỉm cười, thập phần tự tin, thậm chí còn lộ ra sự thỏa mãn nữa.
“Ngươi có hiểu được hiện nay bản thân đang có biểu cảm thế nào không?”
“Ta đại khái cũng biết được.”
Lâu Sơ Vân chưa từng thấy ở y có thứ biểu tình ôn nhu lẫn kiên định thế này, chỉ còn biết lắc đầu đi đến bên giường, tò mò xốc thảm lên nhìn – “Ngươi đã làm gì hắn thế?”
Thẩm Lục Tửu gạt ngang, phủ thảm trở lại như cũ – “Chẳng sao cả.”
“Sao lại quấn lại như cái bánh chưng thế này? Ngươi không sợ sẽ khiến con ngựa hoang của ngươi khó chịu đến chết sao?” – Lâu Sơ Vân chế nhạo – “Tiếc thương đến thế à, chỉ nhìn một cái cũng không cho, ngươi có ích kỷ quá không đấy?”
“Huynh hiểu ta mà, ta chưa bao giờ là người hào phóng cả.”
“Đúng vậy, bụng dạ hẹp hòi, so với lỗ kim còn nhỏ hơn nữa. Tiểu hài tử bất quá cũng chỉ mời ngươi ăn một đĩa thịt gà thái lựu xào ớt, thế mà ngươi đem ngươi ta ra ăn thôi chưa đủ, ăn không hết còn gói lại mang về đây nữa. Xem ra ngươi đi buôn chuyến này là một vốn bốn lời rồi.” – Lâu Sơ Vân châm biếm – “Được rồi! Việc riêng của ngươi ta không quản, chỉ khuyên ngươi đừng đùa với lửa kẻo có ngày phỏng tay, lại còn liên lụy cả ta. Ta còn chưa muốn ra mặt chống lại lũ đại gian thương của Lý gia đâu.”
“Biểu ca, đã khiến huynh thêm phiền toái rồi.”
“Người gặp phiền toái không phải ta mà là ngươi đấy. Lý gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, tự mà lo lấy thân đi.” – Lâu Sơ Vân nói xong phất tay bỏ đi, chẳng thèm quản nữa,
Thẩm Lục Tửu đóng cửa lại, mang Lý Tùng Tử vẫn đang hôn mê ôm lấy, cẩn thận đặt vào giữa dục dũng, giúp hắn tẩy trừ thân thể xinh đẹp, rửa sạch hết dương tinh còn sót lại trong cơ thể. Y khắc sâu vào tâm khảm giây phút dương tinh của bản thân tràn vào trong cơ thể của tiểu tử kia, như thể một phần con người y cũng tiến vào trong ấy. Trong khoảnh khắc, niềm hạnh phúc không lời nào tả xiết phủ tràn khiến y không còn là chính mình.
Sau khi tẩy trừ sạch sẽ, y ôm hắn quay về giường, đặt hắn nằm sấp rồi bắt đầu xoa dược lên hậu đình đã thương tổn.
“Không… ta chào thua…” – Lý Tùng Tử mơ màng tỉnh lại, cảm giác được ngón tay ai đó vọng động nơi hậu đình mình, thấp giọng kháng cự.
“Ngoan nào, đừng cử động, ta chỉ muốn giúp ngươi thoa thuốc thôi.” – Thẩm Lục Tửu nhẹ nhàng ghìm hắn lại, cẩn thận thâm nhập vào hậu đình sưng tấy, thoa dược lên.
Tràng bích ấm áp nhanh chóng thít chặt lấy ngón tay y, khiến dục hỏa y lần nữa khởi động. Y đành phải nỗ lực ức chế nó, lòng không khỏi kinh ngạc tự hỏi sao Lý Tùng Tử lại ảnh hưởng đến mình như thế, có thể dễ dàng trêu chọc y nổi lên tà ý đến thế.
Sau khi thoa dược xong, y lấy tiết khố và trung y mặc vào cho hắn, đỡ hắn nằm ngay ngắn lại.
“Ta phải về nhà.” – Lý Tùng Tử nửa mơ nửa tỉnh, lẩm bẩm nói.
“Ừ, chờ ngươi tỉnh dậy, ta sẽ đưa ngươi về.”
“Nhưng ta phải về ngay bây giờ.”
“Nghe lời nào, trước hết ngủ một giấc cho ngon đi đã.”
“Ta không quen giường này, ngủ không được.”
Thẩm Lục Tửu vươn tay lấy chiếc gối lần trước đã mang đi, nhẹ nhàng kê dưới đầu Lý Tùng Tử bảo rằng – “Đây là gối của ngươi, vậy đã có thể ngủ chưa?”
“Ừ hử, ngươi…” – giọng nói bắt đầu chỉ còn là những tiếng thì thầm không đầu không đuôi – “…không phải sẽ tiền gian hậu sát chứ?”
Y hoàn toàn không nghĩ tiểu tử kia còn nhớ rõ việc này, bèn mỉm cười nhẹ giọng trả lời – “Ta cưỡng gian ngươi còn chưa đủ mà, cho nên tạm thời sẽ không thực hiện vế sau đâu.”
“Cái gì, còn chưa cưỡng đủ ư?” – Lý Tùng Tử hoảng sợ hỏi. Hắn đã bị làm đến sắp chết thế này mà vẫn chưa đủ ư?
“Nếu ngươi không chịu ngủ thì ta sẽ tiếp tục làm đấy” – y nhẹ nhàng đe dọa.
Lý Tùng Tử vội vàng nhắm tịt mắt lại. Lúc này vì nguyên khí đại thương nên hắn tạm thời không thể phản kháng, đành ngoan ngoãn nghe lời, một chút cử động cũng chẳng dám.
Thẩm Lục Tửu dịu dàng hôn lên trán hắn, rồi tới môi hắn, ôm chặt hắn vào lòng, bắt đầu nhắm mắt lại, cùng nhau chìm vào giấc mộng đẹp.
Trong giấc mộng, mèo trắng nói với chuột nhỏ rằng – “Ta không giết ngươi, ngươi làm vật cưng của ta có được không?”
Chuột nhỏ méo mặt khóc than hỏi lại rằng – “Có con chuột nào lại đi làm vật cưng của mèo không?”
“Ngươi làm đi thì tự nhiên sẽ có.”
“Ta đâu có bảo là sẽ làm.”
“Không được, ngươi nhất định phải làm.”
“Vậy ngươi còn hỏi ta làm cái rắm gì nữa?”
“Lại đây! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm vật cưng của ta, không nghĩ đến việc chạy trốn thì ta sẽ đối xử tốt với ngươi.” – mèo trắng vươn vuốt kéo chuột nhỏ đến trước mặt, thè lưỡi liếm liếm bộ lông của chuột nhỏ.
Chuột nhỏ ban đầu vẫn còn rất sợ, sợ rằng mèo trắng liếm xong sẽ ăn luôn nó, sau bắt đầu thoải mái thuận theo, thậm chí còn chủ động giương bụng lên, đôi mắt đen láy khép lại thành một đường thẳng, chân sau thoải mái đưa qua đưa lại.
“Ngươi gầy quá.” – mèo trắng dùng chân khều khều bụng của chuột nhỏ – “Sau này thức ăn của ta sẽ mang chia cho ngươi một nửa, nhất định phải nuôi ngươi trở thành một con chuột béo ú bụ bẫm, lúc xoa mới cảm thấy thích.”
“Ngươi không phải muốn ta đi ăn chuột đấy chứ?” – chuột nhỏ hoảng sợ kêu lên – “Ta không muốn ăn đồng loại của mình đâu.”
“Ngu ngốc, ai muốn ăn chuột nào? Chuột khó ăn muốn chết.”
“Vậy sao ngươi lại bắt ta?”
“Để chơi.”
Chuột nhỏ khóc không ra nước mắt, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào để mình rơi vào vuốt của con mèo nanh ác này.
“Ta muốn ngủ!” – mèo trắng áp sát vào chuột nhỏ, cong người bao lấy chuột nhỏ vào bộ lông xù mềm mại của mình, co cụm lại mà ngủ.
Chuột nhỏ dù muốn cũng không dám chạy, chỉ còn biết dựa vào bộ lông rậm rạp kia, đấu tranh nội tâm lâu thật lâu, cuối cùng đi đến một kết luận rằng, kỳ thật làm thế này cũng không có gì sai cả. Thế là, quyết định cùng nhau ngủ.
Bọn họ đã quên thiên địch tức là ngươi chết ta sống, thủy hỏa bất dung, thế nên bọn họ lại dựa sát vào nhau mà ngủ, chìm sâu trong hương vị ngọt ngào, an nhiên tự tại.
Mặt trời lên cao.
Có tiếng ùng ục, ùng ục gì đó… Lý Tùng Tử đang ngủ ngon bị làm rộn, khiến hắn không có cách nào tiếp tục ức hiếp Chu Công, không khỏi tức giận tỉnh mộng, vốn định mở miệng mắng vang rằng kẻ nào làm ầm ĩ không cho ta ngủ. Tiếng rì rầm lại vang lên, nơi phát ra âm thanh hình như là sát bên tai thì phải, cẩn thận lắng tai nghe, á, hóa ra là từ bụng mình mà ra.
Hắn theo bản năng muốn ngồi dậy, chợt phát hiện toàn thân đau nhức, thân thể hư nhuyễn, cứ như bị mấy chục con ngựa giày xéo lên vậy. Kỳ quái, hắn làm sao thế này?
Bụng trống rỗng thì đầu cũng rỗng theo.
Hắn ngây người ra nhìn một chặp, thần trí bắt đầu thanh tỉnh lại, nhận ra hoa văn khắc trên thành giường không giống bình thường, quay đầu nhìn thì đập vào mắt là một gian phòng hoàn toàn xa lạ.
Hắn đang ở đâu thế này? Hắn nhíu mày nhớ lại, rõ ràng lúc ấy đang cùng Vương Khang đi du hồ, rồi hắn co chân đá Vương Khang văng ra khỏi thuyền, kế tiếp thì Thẩm Lục Tửu xuất hiện, tiếp nữa thì…
Một quang cảnh thê thảm xẹt qua trước mắt hắn như đèn kéo quân[1], khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên biến sắc, thần tình tức giận rống lên – “Tên họ Thẩm hùng lão tử, biến thái, vương bát đản, quân rùa đen kia! Ta phải giết ngươi!”
Ột… ột..., trống bụng càng lúc càng kêu to. Vận lực một chặp thì càng đói bụng, hắn chỉ đành vô lực nằm sấp xuống thôi.
“Công tử, người tỉnh rồi, nô tỳ đến hầu hạ người.” – cửa phòng xịch mở, một tiểu nha đầu đi vào hầu hạ hắn. Nàng ta mang đến một chiếc y bào màu tím bằng gấm thượng hạng giúp hắn mặc vào, rồi lại đưa hắn đến ngồi trước gương để chải tóc. Y phục được làm bằng loại gấm mềm mại nhẹ nhàng như mây, nơi cổ tay có thêu hình một đóa hoa lê, hương hoa tươi mát thanh nhã, giống hệt như hương vị trên người Thẩm Lục Tửu vậy.
“Đây là đâu?” – thái độ Lý Tùng Tử xem như đã trấn tĩnh lại, không cuồng bạo thộp cổ nha đầu kia, cũng không lo sợ nghi hoặc như con thỏ chết. Hắn chính là Lý Ngũ gia đại danh lừng lẫy, hoành hành khắp đường ngang ngõ dọc ở kinh thành, là “cực ác tiểu bá vương” (tự phong), là kẻ đứng trước núi băng mặt không biến sắc mà (phải vậy không?).
“Bẩm, là Lâu phủ.” – nha đầu trả lời.
“Lâu phủ? Là nhà của ai?”
“Bầm là phủ đệ của Lâu Sơ Vân, Lâu đại học sỹ.”
Ái chà, hóa ra không phải sơn trại của thổ phỉ… rột rột… ôi, đói bụng quá đi! Xem ra phải ăn cái gì đã rồi mới nói sau vậy.
“Tiểu tử kia, dậy sớm thế? Đã đói bụng chưa?” – Thẩm Lục Tửu tay xách thực hạp tiến vào, nhẹ nhàng bày biện mọi thứ lên bàn.
Lý Tùng Tử nghe tiếng liền cố sức ngoảnh sang, dùng ánh mắt phẫn hận tột độ để nhìn y. Hắn thấy Thẩm Tiểu Bạch mặt mày rạng rỡ, thần thái phi dương, bộ dạng vui sướng nhìn mình, khiến kẻ đang đói khát cảm thấy thập phần chói mắt, hận không thể một nhát cắn chết y. Nhưng mùi hương thơm nức mũi của thức ăn khiến ruột gan hắn cồn cào, thật sự chẳng thể làm ra vẻ kiên cường nữa.
Nha đầu vội vàng giúp hắn buộc trên búi tóc một đoạn tử cẩm lê hoa[2] rồi cúi người lui xuống. Lý Tùng Tử lạnh lùng ngồi vào bàn, trông qua thấy thức ăn đa dạng, còn có món hắn thích nhất là cháo ngó sen và cá sốt chua ngọt, nước miếng liền ứa ra.
Hắn lưỡng lự giữa việc giao chiến với việc ăn no bụng hồi lâu, cuối cùng quyết định đặt thức ăn lên hàng đầu, tạm thời thỏa hiệp, ngừng chiến.
Hắn liền bưng bát, so đũa, há to mồm mà ăn. Mặc kệ tiếp sau đó là muốn trốn, muốn ồn ào, muốn giết người phóng hỏa hay làm cái gì thì cũng phải chờ no bụng rồi mới tính. Hắn đói sắp chết rồi.
“Ăn chậm một chút, cẩn thận kẻo mắc nghẹn.” – Thẩm Lục Tửu ôn tồn nói.
Lý Tùng Tử hững hờ cắm cúi và cơm. Nếu người ta là sắt, thì ăn cơm là mài sắt, phải ăn no thì mới có khí lực, đủ khí lực rồi thì mới có thể chạy trốn hay giết người. Thẩm Lục Tửu ngồi bên cạnh hắn, ôn hòa chăm chú nhìn, vẻ mặt nhu hòa, chỉ còn thiếu mỗi việc xoa đầu hắn, bảo rằng – “Ngoan nào, ăn nhiều một chút đi.”
Lý Tùng Tử hoàn toàn không hiểu được, y phục trên người mình vốn là của Thẩm Lục Tửu mang ra sửa lại. Giờ đây y thấy hắn mặc y phục của mình, cũng như y được ôm hắn vào lòng thì có cảm giác thỏa mãn cực kỳ, như thể chiếu cáo thiên hạ rằng:
Đây là người của ta, của ta.
Nói trắng ra, đây là hoàn toàn giống với khi động vật đực dùng nước tiểu của mình để ghi rõ vùng sở hữu vậy.
Khụ, cầm thú quả nhiên không hổ là cầm thú, ngay cả hành vi cũng có dã tính đủ cả mười phần, chỉ có một chút khác biệt, ấy là Thắng Tuyết công tử một cầm thú biết cách ngụy trang làm người là thế nào.
Bọn họ cứ thế một người vùi đầu ăn, một người lẳng lặng ngắm nhìn, giữa hai người là một khoảng thời gian sóng yên gió lặng hiếm có.
Từ nay về sau, giữa Thẩm đại hiệp và Lý tiểu đệ đến những ngày hạnh phúc khoái hoạt … cũng không có.
Thế gian làm gì có những chuyện tốt đẹp đến thế, tiện nghi đến thế, hà hiếp người ta một lần rồi hạnh phúc khoái hoạt chứ? Nếu thế thì tất cả tội phạm cường bạo trên đời này đều có thể được ban tặng huy hiệu danh dự rồi.
Cho dù không phải là cưỡng gian thì cũng không thể không nghi ngờ là tội dụ dỗ gian dâm.
Lý Tùng Tử phải làm thế nào đây?
Làm giống như con gái nhà người ta, khóc lóc sướt mướt tìm đến cái chết? Gì cơ, vậy thì chẳng thà trực tiếp giết tiểu gia ta cho rồi.
Thế kêu cha gọi mẹ, gào trời gào đất, vừa khóc vừa đòi thắt cổ thì sao? Vậy ta có cần nằm lăn ra ăn vạ đòi tiền lãi luôn không?
Hay là nhân cơ hội này lớn giọng đòi tiền bồi thường thuốc men lẫn phí tổn tinh thần? Khoan, cái này phải đợi về nhà cùng lão Đại bàn tính đã, chứ hắn đây nào đâu biết gảy bàn tính chứ.
Hắn ăn no, uống đã rồi buông bát, xoa xoa cái bụng nhỏ tròn vo, khôi phục lại nguyên khí, hai mắt nhíu lại, đột nhiên vung tay một cái, toàn bộ chén bát rơi vỡ loảng xoảng.
Ta trở mặt đây!
Lý Tùng Tử nhảy lên ghế, một tay chống nạnh, tay kia xỉa vào giữa cái mũi anh tuấn của Thẩm Lục Tử, mũi miệng xì khói gào lên – “Ngươi là đồ chó má đê tiện, hạ lưu, vô sỉ, dơ bẩn, âm hiểm, tiểu nhân, mặt người dạ thú, không bằng loài heo chó. Ngươi có tin ta đào mồ mười tám đời tổ tông nhà ngươi lên không…” (đã tĩnh lược một ngàn ba trăm từ)
Khí thế ngất trời, dáng vẻ bệ vệ, hành văn lưu loát, tiểu tổ tông Lý gia mang mười tám đời Thẩm gia tất cả đào mồ ra mà chửi, chửi đến máu chó đầm đìa, vô cùng nhuần nhuyễn.
Ai nha, Lý tiểu đệ của chúng ta đầu chỉ to được có bây nhiêu đó, tâm trí cũng chẳng phải thông minh gì, chỉ biết đơn thuần tự tìm hình thức, cảm thấy cần gì tìm hình thức biểu diễn phức tạp, nếu là khóc lóc thảm thiết thì chi bằng cứ tạt một bát máu chó đi cho thống khoái.
Thẩm đại công tử vẫn chỉ mỉm cười không động đậy, lại còn rót một chén nước đưa sang – “Có khát không? Uống một ngụm rồi tiếp tục mắng.”
Dĩ nhiên Lý Tùng Tử đang cháy khô cả cổ không chút nghĩ suy, một phen đoạt lấy ngửa cổ dốc ừng ực vào yết hầu, cảm thấy cực kỳ ngọt ngào… là nước quất!
“Mồ tổ cha ông nội nhà ngươi, muốn đâm sau lưng ta sao?” – hắn phẫn uất vứt cái chén xuống, nổi trận lôi đình. Hắn thề cả đời mình sẽ không bao giờ uống thứ nước quỷ quái này nữa.
“Nước quất này có vấn đề gì sao?” – kẻ nào đó làm ra vẻ mặt vô tội.
“…” – Lý Tùng Tử hoài nghi liệu mình có thể bị đứt mạch máu mà chết không.
“Chẳng phải là ngươi thích uống nước quất sao?”
“Ai nói với ngươi là ta thích uống nước quất chứ?”
“Ta còn biết được ngươi có tửu lượng rất tốt nhưng không thường uống rượu, thích ăn bánh đường, hoàng đậu, cháo ngó sen và cá sốt chua ngọt, thích mặc y phục màu tím, mỗi đêm trước lúc ngủ phải uống một bát sữa dê nóng.” – y biết rõ mọi thứ như lòng bàn tay, thủng thỉnh liệt ra – “Trừ bây nhiêu đó ra, ta nghĩ hẳn còn nhiều điều ta chưa biết. Ta sẽ chờ ngươi nói cho ta biết vậy.”
Y rình mình sao? Lý Tùng Tử mặt mày tái mét, hoàn toàn không ngờ rằng nhất cử nhất động của mình đều bị y nắm rõ, thậm chí còn thấu suốt đến tận cùng kìa.
Hắn không rét mà run…
Và Lý Tùng Tử cảm thấy y chính là một kẻ điên.
Mà căn bản đối xử với một kẻ điên không thể cường ngạnh, nhất là một kẻ điên nham hiểm như Thẩm Lục Tửu, có đánh vào cũng như đánh vào gối bông, chẳng được cái quái gì cả.
Thẩm Lục Tửu thấy biểu tình hắn thiên biến vạn hóa, ngẫm sơ qua cũng có thể hiểu ngay, không kềm được thích thú, hỏi lại – “Ngươi ăn no chưa?”
“Để làm gì?”
“Nếu đã ăn no thì chúng ta cùng làm vài chuyện khoái nhạc đi.”
Lý Tùng Tử tức thì vọt xa ra ba thước, kinh hãi né tránh. Kẻ kia không phải sẽ tiếp tục cưỡng gian hắn đấy chứ?
“Cái kia… cần phải thương lượng cho tốt đã.” – đã không cứng được thì phải mềm thôi, hắn bèn tính toán đến việc đàm phán.
“Chúng ta có thể vừa làm vừa thương lượng mà.”
“Ta không muốn cùng ngươi làm, có nghĩ cái gì cũng đừng hòng.”
Thẩm Lục Tửu thấy hắn bắt đầu hiểu sai lệch ý mình trong bụng đã tức cười, thế mà vẫn dùng thứ biểu tình cực kỳ tối nghĩa hỏi lại – “Ngươi nói xem ta đây là muốn làm việc gì nào?”
“Mặc kệ là việc gì thì ta cũng không muốn làm với ngươi.”
“Chỉ cần là ngươi thì dù là làm việc gì ta cũng muốn làm cùng.”
“Ta đi mao xí ngươi cũng muốn làm cùng sao?”
Dù cho là lời lẽ thô tục nhưng từ miệng nhỏ nói ra cũng đều rất thú vị. Thẩm Lục Tửu nhẹ nhàng trả lời – “Ta rất vui lòng cùng ngươi đi mao xí.”
“Ngươi vui nhưng ta không vui.”
“Ngươi càng không vui thì ta lại càng vui.”
Lại nói năng như thể hai kẻ dở hơi rồi. Lý Tùng Tử trợn trắng mắt lên, tên hỗn đản này rõ ràng là cố ý muốn làm khó hắn. Không được, không thể lại bị y xỏ mũi dắt đi nữa. Hắn hít sâu vào, cố buộc mình trấn tĩnh lại, trong lòng tụng đi tụng lại phải đàm phán trong hòa bình, phải đàm phán trong hòa bình…
“Khụ khụ…” – hắn hắng giọng đả thông cổ họng rồi bắt đầu đàm phán trong hòa bình – “Chuyện xảy ra hai ngày trước bỏ qua đi, chúng ta cứ coi như nó không phát sinh ra. Ta đây khoan hồng độ lượng, coi như là bị chó cắn phải một nhát, không thèm so đo với ngươi. Hai chúng ta xem như huề nhau, không ai nợ ai, ngươi thấy thế nào?”
“Đại trượng phu dám làm dám chịu, ta tuyệt đối không trốn tránh những chuyện phát sinh về sau.” – Thẩm đại hiệp nhân cơ hội này biểu hiện khí khái nam nhi, tiện đà dùng lời lẽ chính nghĩa phản bác lại – “Huống hồ đây là ta xả thân cứu ngươi. Ta còn chưa tính toán đòi ngươi hồi đáp, thế mà ngươi lại có ý phủi sạch sẽ. Ngươi xem ta là gì vậy chứ?”
“Hừ, ta căn bản đâu có cần ngươi cứu chứ.”
“Hừ hừ, bản lĩnh qua sông đoạn cầu thật là cao nhỉ.”
“Ta không có!”
“Được, xem như ngươi không có. Nhưng ngươi đã nói ra, vậy ngươi xem thử ân tình ngươi thiếu ta nên tính thế nào đây?” – rõ là được voi đòi tiên mà, có khác gì ăn tươi nuốt sống người ta đâu.
Lý tiểu đệ địch không lại miệng lưỡi lợi hại của Thẩm đại công tử, phồng mang trợn má cũng không cách chi cãi nổi, chỉ biết xấu hổ đỏ mặt tía tai, trong lòng hừng hực lửa hận ~~~
Mẹ ơi, căn bản là không thể nào cùng một kẻ mặt người dạ thú vô liêm sỉ nói tiếng người được mà.
Đàm phán trong hòa bình lần thứ hai thất bại, Lý Tùng Tử nhịn không được nghiến răng, từ lúc bắt đầu đến giờ rõ ràng là không thể bình tĩnh cùng y trò chuyện, không khỏi nổi giận quát lên – “Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào chứ?”
Thẩm Lục Tửu bỗng nhiên nghẹn lời, đối với vấn đề này lại sinh lòng dao động. Đến lúc này y chợt muốn tự hỏi chính mình tột cùng là muốn gì. Phải chăng chỉ là muốn khi dễ, đùa bỡn với tiểu tử này thôi?
“Khi dễ ta vui lắm sao?” – Lý Tùng Tử phẫn nộ chất vấn.
“Thật sự là rất vui.” – Thẩm Lục Tửu thản nhiên trả lời.
“Ngươi… ngươi thật ra là có cừu hận gì với ta vậy chứ?”
“Có lẽ do kiếp trước ngươi nợ ta.”
“Ta nợ ngươi cái gì?”
“Giết cả nhà ta, cưỡng gian lão bà của ta.” – trí nhớ của Thẩm đại công tử chỉ cần nghe qua là thuộc, đã lọt vào tai là không quên, nói khó nghe là lão tử ghi nhớ mối hận của ngươi đến tám đời.
Lý Tùng Tử vừa nghe đã khí huyết bốc cao, suýt tí nữa chấn động thất kinh. Nếu cứ thế này thì nếu không phải bị đùa đến chết cũng sẽ bị chọc cho tức chết mà. Hắn chợt cảm thấy mất hết khí lực, tinh thần mệt mỏi, chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi nữa.
Nếu nói Lý Ngũ gia hắn là tiểu vô lại thì Thẩm thiếu trang chủ chắc chắn càng vô lại hơn hắn gấp chục lần. Dù cho hắn có hao tâm tổn trí đến đâu vẫn không thể đấu lại kẻ biến thái quyết tâm đưa hắn vào chỗ chết, vậy thôi dứt khoát ngừng đấu cho rồi.
“A, ta sợ ngươi rồi. Cầu xin ngươi buông tha cho ta có được không?” – vất hết tôn nghiêm, quẳng hết khí phách, lần này hắn thật sự ăn nói khép nép, chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống dập đầu thôi.
Thẩm Lục Tửu nguyên bản vẫn tưởng rằng tiểu tử kia ngựa non háu đá không biết sợ là gì, không nghĩ đến hắn lại khuất phục cầu xin tha thứ.
Vậy có nên buông tha cho hắn không?
“Ngươi đã nói vậy thì…” – y lộ ra biểu tình thương cảm.
Lý Tùng Tử thấy thế, từ trong mắt ánh lên tia sáng hy vọng.
“Cũng không phải là không thể.” – bây giờ là biểu hiện châm chước.
Ánh sáng trong mắt Lý Tùng Tử càng rực rỡ hơn.
Nhìn bộ dạng hai mắt sáng rỡ, ngoan ngoãn đáng yêu của tiểu tử kia thì Thẩm Lục Tửu rất muốn cười, càng cố ý cho hắn một tia hy vọng, đưa hắn lên tận mây xanh.
Giả sử hai người thật sự dừng lại ở đây, chuyện nhỏ hóa không thì kẻ bụng dạ đen tối kia chẳng phải là người tốt sao? Nhưng tên họ Thẩm này lại không phải thiện nam tín nữ, hoàn toàn không có chút lòng dạ từ bi nào. Cuối cùng, y làm như đang vỗ về nữ nhân, đưa tay vuốt đôi gò má hồng hào của Lý Tùng Tử, ra vẻ ngả ngớn, mỉm cười bảo rằng – “Nhưng thật có lỗi, ta không hề tính toán sẽ buông tha ngươi. Ta khuyên ngươi mau sớm nhận mệnh, ngoan ngoãn đi theo bổn đại gia, bổn đại gia sẽ thưởng cho ngươi nhiều ngọt ngào.”
Thắng Tuyết công tử dùng ngữ điệu tao nhã nói ra những lời ác bá kịch liệt, ác bá đến mức cả người lẫn thần đều phải căm phẫn.
Ánh sáng hy vọng trong mắt Lý Tùng Tử nhất thời tắt ngóm, thần tình phút chốc hắc tuyến xuất lên đầy đầu, khóe miệng run rẩy, lòng thầm mắng rằng – “Đồ hùng lão tử nhà ngươi so với ta còn thích hợp làm thổ phỉ lưu manh hơn. Xem như ngươi lợi hại!”
Đã sớm đoán rằng kẻ này chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha mình, nên chuyện tới nước này xem như đã bị bức đến không còn có thể bức hơn nữa, cuối cùng nhẫn nhịn cũng không thể, bèn cắn chặt răng, quyết định sử dụng một tuyệt chiêu sát thủ mà nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không dùng —
Ấy là hai tay bưng mặt, ngồi thụp xuống, và khóc!
“Van xin ngươi thả ta đi có được không? Ô…” – hắn cố tỏ ra bộ dạng đáng thương, tranh thủ chiếm lấy sự đồng tình của y, tự bản thân cảm thấy ghê tởm muốn chết, nội tâm không ngừng chửi rủa. Ngươi là cái đồ hỗn đản trứng ung. Ta trù cho ngươi uống nước sặc nước, ăn cơm nghẹn cơm, ra khỏi cửa bị sét đánh chết, sinh con ra không có hậu môn, bị kẹt cứng không cách nào thải ra…. (lại tỉnh lược thêm hai nghìn chữ nữa).
Bình thường nếu hắn đã xuất ra tuyệt chiêu sát thủ này thì không ai không hoảng, mọi người sẽ lập tức dỗ dành hắn, để mặc hắn cần gì cứ lấy, trăm ý ngàn ý đều thuận theo, chưa bao giờ dám buông một tiếng “không”.
Đáng tiếc hắn lại không chú ý rằng Thẩm Lục Tửu chẳng phải những người kia, nên căn bản sẽ không thể bị hắn lừa. Nhưng dù sao cái chết đã lơ lửng treo trước mắt, chỉ có thể ngựa chết cố chữa thành ngựa sống, cứ khóc trước đã rồi nói sau, ai thèm quản xem bản thân có phải hành động hệt như nữ nhân không chứ.
Hắn còn âm thầm vận sức tự ngắt đùi mình một cái, đau quá… ô ô…
Trên thực tế, Thẩm Lục Tửu đã xơi tái hắn một lần rồi, mà còn là phi thường xơi tái, cho nên cũng chẳng cần dùng loại ngữ khí đáng ghét với hắn làm gì nữa. Hắn châm chọc khiêu khích y bằng kiểu ư hử khóc than như các cô các chị, y chỉ lẳng lặng điềm tĩnh ngưng mắt nhìn hắn, sau đó dùng một loại phương thức mà y cho là trực tiếp nhất để dỗ dành hắn.
Y nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, nhấm nháp đôi dòng lệ ngọt ngào, ôn nhu nhỏ giọng – “Tiểu tử kia, bộ dạng ngươi lúc khóc thật sự là rất đáng yêu. Chà, cuối cùng hóa ra ta đã trêu cho ngươi bật khóc rồi.”
Thật là khinh người quá đáng mà!
“Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi… Ngươi là tên đại biến thái!” – Lý Tùng Tử toàn thân run lập cập, đùi thì đau nhói, nước mắt phút chốc từ giả hóa thật.
Lần này thì hắn khóc thật rồi.
Không nên tự ngược đãi cấu da ngắt thịt mình, một giọt lệ nóng hổi lanh tanh rơi xuống, vừa khóc vừa gào – “Đồ hùng lão tử nhà ngươi, đồ hùng lão tử nhà ngươi…” – trừ bỏ câu này, những lời khác đều nghẹn ứ nơi cuống họng không cách chi phát ra được.
Ô… cút con bà mày đi, sao ta lại bị một tên ma đầu ức hiếp thế này? Ô ô ô…
Thẩm Lục Tửu nhìn gương mặt xinh đẹp nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, lồng ngực chợt nổi sóng to, ầm ào kéo qua biển lớn.
Thật sự… thật sự… rất là đáng yêu!
Quả thật đáng yêu đến mức trời long đất lở!
Nếu giờ phút này đây y đăm chiêu yên lặng ngắm nhìn thì đó là do trong lòng bối rối không thể diễn tả thành lời, chẳng để ý rằng từ tận sâu thẳm tâm hồn đang có một thứ tình cảm cuồn cuộn trào dâng.
Y vừa muốn sủng ái hắn, vừa muốn khi dễ hắn.
Y muốn nhìn thấy hắn cười, nhưng cũng muốn nhìn thấy hắn khóc.
Y muốn ôm nhu ôm hôn hắn, lại càng muốn cuồng bạo xâm phạm giữ chặt lấy hắn.
Có lúc cảm thấy hắn rất đáng yêu, có khi lại cảm thấy hắn rất đáng ghét. Những khi ấy, y chỉ muốn điên dại mang hắn ra ăn tươi nuốt sống, tàn phá đến tận cùng…
Từ lúc y chào đời đến nay chưa từng bao giờ tràn ngập mâu thuẫn đến thế.
Y nhìn hồi lâu rồi từ tốn mở miệng nói – “Tiểu tử kia, chúng ta cùng ở bên nhau đi.”
“Cùng ở bên nhau cái gì cơ?” – nhóc con kia đang thút thít khóc, nhất thời phản ứng không kịp.
“Là cùng ăn cơm với nhau, cùng ngủ với nhau, cùng khóc với nhau, cùng cười với nhau, cho dù là làm việc gì cũng là làm cùng nhau cả.” – Thẩm Lục Tửu nhấn thêm một bước – “Ta muốn cùng ngươi chung sống, bên nhau trọn cả cuộc đời.”
Lý Tùng Tử ngây ra như phỗng, lệ tuôn còn chưa kịp gạt, chiếc miệng nhỏ nhắn sợ đến nỗi không khép lại được.
“Chúng ta cùng ở bên nhau đi!” – người kia kiên nhẫn lặp lại – “Có được không?”
Cùng ở bên nhau để mỗi ngày đều bị y đùa bỡn sao? Đừng có nói giỡn chứ!
“Được cái đầu ngươi ấy!” – nói rồi tức thì xoay người nhảy dựng lên, tay đấm chân đá, mang võ lâm cao thủ Thắng Tuyết công tử đạp té lăn quay trên mặt đất – “Ai muốn cùng ngươi ở bên nhau chứ. Có là kẻ điên mới muốn ở cùng với tên rùa đen đáng ghét như ngươi ấy.”
Thẩm Lục Tửu để mặc hắn trút giận, không hề phản ứng hay né tránh, đưa thân ra hứng chịu mọi quyền cước mà cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng, trơ mắt nhìn Lý Tùng Tử hét to một tiếng – “Ngươi đi chết đi” – rồi khóc toáng lên bỏ chạy.
Thẩm đại công tử ngồi bệt trên mặt đất, chẳng vùng dậy đuổi theo, nội tâm sớm đã rối loạn đến cực đỉnh.
Y, Thẩm Lục Tửu, Thắng Tuyết công tử, Hoa Tín sơn trang Thiếu trang chủ, lúc này quả thật đã…
Gặp vận hạn rồi!
[1]đèn kéo quân: đèn kéo quân là một đồ chơi hết sức gần gũi của trẻ thơ mỗi dịp Thu sang và nhất là trong dịp Tết trung thu. Cây đèn mô phỏng một đoàn người hoặc vật nối tiếp chạy vòng tròn khi được đốt sáng, và bắt nguồn từ trò chơi đánh trận giả trong đó các bé chia làm nhiều đội, mỗi đội cử một người làm vua hoặc tướng, những người khác làm quan và quân lính cùng nhau đi thực hiện việc cứu người, đánh giặc hay tìm hiểu đời sống dân dã.
[2]tử cẩm lê hoa: vải gấm màu tím có hoa văn hoa lê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...