Dịch: Hàn Phong Vũ
Thế nhưng anh ta lại đi nhầm đường, hoặc là nói, đây là con đường anh ta không cách nào lựa chọn.
Vì rất nhiều lần, đều phải dựa vào lực lượng ẩn giấu trong thân thể Hạ Thiên Kỳ mới chật vật chiến thắng kẻ địch hoặc quỷ vật, mà mỗi một lần trôi qua, Hạ Thiên Kỳ cũng sẽ hiểu rõ sức mạnh bản thân thêm một phần, sẽ càng vì mạnh mẽ, vì sống sót mà mạo hiểm.
Nên một lần lại một lần, Hạ Thiên Kỳ không kiềm chế bản thân tăng tốc bước chân, thực lực cũng nâng lên càng lúc càng nhanh.
Bắt đầu từ nuốt quỷ, bắt đầu cướp đoạt năng lực của quỷ vật, trong cơ thể cũng bắt đầu tích góp ngày càng nhiều sát niệm của quỷ vật.
Lãnh Nguyệt biết Hạ Thiên Kỳ không có cách nào khác, anh ta chưa bao giờ nói với Hạ Thiên Kỳ, bản thân hắn có thể chính là một con quỷ vật còn đặc thù hơn so với quỷ anh.
Vì anh ta không muốn kích động Hạ Thiên Kỳ, dù sao nếu Hạ Thiên Kỳ có thể giữ vững tình trạng hiện tại, Hạ Thiên Kỳ vẫn là người không phải quỷ. Dù sao cơ thể của hắn vẫn ấm, máu chảy là màu đỏ tươi, tuy hắn không tính là lương thiên, thế nhưng lại giúp đỡ rất nhiều người.
Hắn chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì mất nhân tính, hắn làm việc vẫn luôn rất có chừng mực.
Chỉ là đoạn thời gian gần nhất, theo thực lực của anh ta không ngừng nâng cao, anh ta rõ ràng có thể cảm giác được tâm tính của Hạ Thiên Kỳ xảy ra chút biến đổi.
Đương nhiên, anh ta cũng vậy, tâm tính của anh ta cũng thay đổi không nhận thức được, anh ta vừa muốn ngăn cản Hạ Thiên Kỳ, để cho Hạ Thiên Kỳ giữ vững tình trạng hiện tại, nhưng lại không có sức giúp Hạ Thiên Kỳ giải quyết những phiền phúc đột nhiên xuất hiện kia.
Đồng thời rất nhiều lần, còn dựa vào tiêu hao của Hạ Thiên Kỳ, anh ta mới còn mạng sống sót.
Lúc này anh ta phải đuổi theo rất vất vả, nhưng Hạ Thiên Kỳ đã tới ranh giới sụp đổ, thần trí bị ăn mòn từng chút một, cuối cùng càng khó kiềm chế nội tâm của mình, tỉnh tại là dáng vẻ của Hạ Thiên Kỳ vốn có.
Quỷ vương!
Mặc dù biết Hạ Thiên Kỳ rất có thể bị phong ấn lại một phần sức mạnh, thế nhưng anh ta từ chối không nghĩ tới, sức mạnh bị phong ấn của Hạ Thiên Kỳ lại đáng sợ như thế.
Anh ta không nghĩ ra Hạ Thiên Kỳ vừa không tính là người, lại khác biệt tương đối lớn với tồn tại của quỷ vật, rốt cuộc Hạ Thiên Kỳ là tồn tại thế nào. Lý giải của anh ta với sự vật linh dị, có thể nói là không có mấy người có thể vượt qua anh ta, nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn không có chút đầu mối nào về thân phận thật sự của Hạ Thiên Kỳ.
"Tôi có thể tin tưởng anh không?"
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Lãnh Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ trước mặt hỏi.
Hạ Thiên Kỳ lắc đầu, sau đó khóe miệng nâng lên, trên mặt lộ ra một chút nụ cười quỷ dị:
"Ta muốn giết người, ngươi muốn căn cản ta sao?"
"Bất kể thế nào tôi cũng sẽ ngăn cản anh, mặc dù ta không biết rốt cuộc trên người của anh xảy ra thứ gì, thế nhưng, tôi tin anh, bộ dạng bây giờ của anh tuyệt đối không phải cái mà anh mong muốn thấy."
Biểu tình Lãnh Nguyệt kiên quyết, bằng thực lực của anh ta bây giờ, đối phó một con quỷ vương đỉnh cao cơ bản không có bất kỳ phần thắng nào, đối phương chỉ cần thổi một cái, anh ta sẽ chết không có chỗ chôn, thế nhưng cho dù như vậy anh ta cũng phải thử.
Nếu không có Hạ Thiên Kỳ liều mạng lúc đó, anh ta đã sớm là một người chết, là Hạ Thiên Kỳ đã tiêu diệt hết quỷ vương vẫn luôn hành hạ anh ta, cũng chính vì qua lại với anh ta, Hạ Thiên Kỳ mới có thể đi từng bước một biến thành bộ dáng này như hiện tại.
Chớ nói chi là bây giờ cũng chỉ có bản thân anh ta mới có thể giúp được.
"Ha ha, vậy ta đây giết ngươi trước vậy."
Hạ Thiên Kỳ cười gằn nói xong, trong đôi mắt xanh lục đột nhiên tràn ngập huyết quang nhè nhẹ, một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể Lãnh Nguyệt trong nháy mắt phồng lên, nhìn qua lại giống như là muốn hoàn toàn nổ tung.
Về phần hàn băng pháp vực của anh ta, thì hoàn toàn không có chút tác dụng nào, toàn thân anh ta đều bị trói buộc, ngay cả lấy ra một tấm chú phù cũng không làm được.
Nhưng vào lúc này, từng điểm màu máu trong mắt Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên biến mất đi, thay vào đó là một đôi đồng tử màu đen.
"Lãnh thần... Chạy mau! Người này... Hoàn toàn không phải tôi... Tôi không biết nó là ai..."
Lúc Hạ Thiên Kỳ nói lời này rất khó khăn, hiển nhiên đang chống cự một "hắn" khác trong thân thể đang xâm lấn.
Thế nhưng so với bản thân hắn mà nói, "hắn" kia như một người hắc ám, trong tư tưởng hoàn toàn không có tới một chút thiện niệm nào, toàn bộ đều là giết chóc.
Không những muốn giết sạch người của thành phố Phùng Viễn, càng còn muốn giết sạch người của đệ nhị vực, phá hủy toàn bộ thể giới hiện thực sạch sẽ.
Hoặc giả ý niệm của người hắc ám kia quá mức mạnh mẽ, lúc này hắn còn quá yếu ớt, hoàn toàn không có cách có thể làm gì được nó, có lẽ không tới một thời gian quá lâu, thần trí của hắn cũng sẽ bị những ý niệm giết chóc kia phá hủy sạch sẽ.
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên khôi phục thần trí, khiến thân thể sắp nổ tung của Lãnh Nguyệt đột nhiên dừng lại, Lãnh Nguyệt vội vã lấy ra một chai nước thuốc thuật pháp uống cạn, khôi phục thương thế, sau đó lấy ra mấy chục tấm chú phù trong lồng ngực, ném toàn bộ về phía Hạ Thiên Kỳ, quát to:
"Phong ma chú!
Phong thân!
Phong thần*!
*Chữ thần ở đây là "thần trí" nhé.
Phong hồn!"
Theo mấy tiếng quát của Lãnh Nguyệt vang lên, mấy tấm chú phù bị anh ta ném ra kia tức khắc hóa thành một sợi xích lớn phát ra ánh vàng, lần nữa trói chặt Hạ Thiên Kỳ từ đầu tới chân.
Cái này cũng chưa hết, Lãnh Nguyệt còn dùng hàn băng pháp vực, trực tiếp biến Hạ Thiên Kỳ thành một bức tượng băng, trói buộc ngay trong căn hộ.
Chỉ là sau khi làm xong những chuyện này, sca81 mặt anh ta nhìn qua vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, vì phong ma chú của anh ta đang có hiệu quả cực nhanh, liên đới tới hàn băng pháp vực của anh ta, lại đang hòa tan với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lãnh Nguyệt chưa từ bỏ ý định thi triển phong ma chú từng lần một, mãi cho tới khi pháp lực hoàn toàn cạn kiệt, anh ta mới tạm thời ngừng lại.
Thế nhưng bên này anh ta vừa mới dừng lại, băng phong trên người Hạ Thiên Kỳ trong nháy mắt mở tung, tiếp theo, cả người đột nhiên mở to mắt, không nhúc nhích.
Lãnh Nguyệt không biết Hạ Thiên Kỳ bây giờ đang trải qua cái gì, bây giờ anh ta cũng chỉ có thể lợi dụng lúc này, bắt đầu bố trí trận pháp trong phòng, đi phối hợp với Sở Mộng Kỳ bên kia, hình thành song hướng trận.
- ---
Hạ Thiên Kỳ liều mạng chạy trốn trong bóng tối, hướng hắn lao đi tồn tại ít ánh sáng, thế nhưng không biết vì sao, hắn càng chạy, ánh sáng kia cũng càng mơ hồ.
Tiếp theo không bao lâu, hắn lại thấy một bé gái tám chín tuổi đột nhiên chui ra từ bóng tối bên cạnh hắn.
Hạ Thiên Kỳ nhận ra con bé, đó chính là quỷ anh tự nguyện dung hợp với hắn trước kia.
Quỷ anh nhìn thoáng qua Hạ Thiên Kỳ, sau đó làm một động tác tay cho hắn nhanh chóng chạy đi, về phần mình thì lướt qua hắn đi vào bóng tối.
Hắn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng so với những thứ này, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng chạy khỏi cái hoàn cảnh đáng chết này.
Mà ở chỗ sau lưng, thì không ngừng có âm vang kịch chiến không ngừng vọng tới bên này.
Tới lúc hắn sắp tiếp cận chỗ nguồn sáng kia, từ phía trước lại đột hiên xuất hiện dây xích rậm rạp gần như đếm không hết, lấy tốc độ cực nhanh vọt vào bóng tối.
Hạ Thiên Kỳ không dám chần chừ, rất sợ hắn sẽ như vừa rồi vậy, bị trói buộc trong bóng tối vô tận kia, cho tới khi người hắc ám kia chiếm giữ thân thể, vì vậy gấp rút chạy ra ngoài.
Trong khoảnh khắc thân thể đụng chạm tới nguồn sáng, hắn lại đột nhiên hít một hơi như rất thiếu oxy, trên mặt trắng bệch gần như không có chút huyết sắc nào.
Lúc này Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cũng đã bố trí xong trận pháp, hai người đứng ở cửa nhìn Hạ Thiên Kỳ đột nhiên tỉnh dậy, sau đó tức khắc khai mở trận pháp, trực tiếp phong Hạ Thiên Kỳ bên trong.
"Sư huynh, sao tôi có cảm giác thối vô lại kia hình như khôi phục bình thường rồi?"
Nhìn Hạ Thiên Kỳ liều mạng vùng vẫy trong hai tầng trận pháp, Sở Mộng Kỳ không khỏi nói với Lãnh Nguyệt một câu.
"Chắc là khôi phục, nếu không thì bị quỷ vương hành hạ như thế, trận pháp không có khả năng không sứt mẻ tí nào. Có điều vì lý do an toàn, cứ để hắn ở thêm chút nữa đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...