Dịch: Hàn Phong Vũ
"Vì con là đặc thù, tư tưởng của con lại từng bị "hắn" thay đổi."
"Hắn là ai?"
"Là chủ nhân của thế giới này, cũng là một người vẫn luôn bảo vệ các người, tất cả năng lực các người có, đều là lạy hắn ban tặng.
Hắn vẫn muốn xoay chuyển cục diện bị tấn công thụ động này, nhưng trước sau vẫn không tìm được chỗ hổng, mãi đến khi..."
Trần Thục Lan nói được đến chỗ này, lời còn chưa nói hết, không gian trong phòng bệnh đã thay đổi đột ngột vặn vẹo, tiếp theo một bóng người toàn thân bị bao phủ trong sương mù xuất hiện bên cạnh Hạ Thuần.
Hạ Thiên Kỳ thấy không rõ dáng dấp của bóng người kia, đồng thời theo sự xuất hiện của người kia, hắn càng giật liên tục ngay cả âm thanh cũng không nghe được.
Sau khi bóng người xuất hiện, lại như cảm giác được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua chỗ hắn, vẻn vẹn chỉ một cái liếc mắt, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy trong đầu xuất hiện một hồi mơ hồ, tiếp theo cảnh tượng trước mắt vỡ nát trong nháy mắt.
Mà trong lòng hắn, một tâm tình cực kỳ bạo ngược đột nhiên hiện ra không thể không chế, linh hồn anh nhi kia vốn là ngủ say ở chỗ sâu trong óc hắn, đột nhiên giống như gặp phải uy hiếp gì, trong nháy mắt mở ra đôi mắt ngủ say, toàn thân tản ra một lớp ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Có điều rất nhanh, linh hồn anh nhi như gặp đại địch kia lại như trúng mê hương, lần nữa nhắm mắt lại ngủ.
Tâm tình bạo ngược trong lòng Hạ Thiên Kỳ cuồn cuộn, có một loại xung động muốn giết hết tất cả mọi người, trong tầm mắt cũng hoàn toàn bị một lớp màn đỏ như máu bao phủ.
"A!"
Một tiếng gầm thét hung tàn đinh tai nhức óc, nữ quỷ vốn đang ôm bộ dạng xem kịch vui tức khắc trở nên hoảng sợ.
Sau đó, trong nháy mắt tâm tình Hạ Thiên Kỳ bình phục lại, chỉ là ý thức của hắn vẫn rơi vào mê mang, đôi mắt vốn màu tím, trong nháy mắt cũng trở nên lạnh băng, không mang theo chút cảm tình nào.
"Thứ gì dám phá rối!"
Lời nói lạnh như băng vang lên từ miệng Hạ Thiên Kỳ, vẻn vẹn chỉ năm chữ rơi xuống, trong nháy mắt nữ quỷ kia xảy ra thay đổi cực lớn, cả người trở nên vặn vẹo, tiếp theo toàn thân tản mát ra mùi khét hôi thối nồng nặc, rất nhanh đã biến thành mảnh vụn đen nhàn nhạt tiêu tán không thấy.
Bé gái do quỷ anh biến thành kia lúc này chui ra khỏi phần lưng Hạ Thiên Kỳ, sau đó nó cực kỳ thấp thỏm đi tới trước mặt Hạ Thiên Kỳ, có điều ánh mắt lạnh lẽo kia đột nhiên biến mất.
Thân thể Hạ Thiên Kỳ đổ xuống sàn, trên mặt bé gái lộ ra vui mừng, vội vàng lại chui trở về trong thân thể Hạ Thiên Kỳ.
Trong phòng quán rượu bị máu tươi và thi thể trang trí, Lãnh Nguyệt trước đó cũng bị rơi vào ảo cảnh đau đớn kia, vẻ mặt căng thẳng cũng dần dần khôi phục bình thường.
Mà vào lúc này, Hạ Thiên Kỳ lại mơ mơ màng mạng như đi vào một thế giới đặc thù.
Giống như mộng cảnh, nhưng cảm giác lại chân thực, xung quanh bị một mảnh trời sao bát ngát bao trùm, không có ánh sáng, cũng không có kiến trúc, đổi lại càng không thấy được một nóc nhà dân nào.
Khắp nơi tràn ngập bi thương, khí tức vô cùng cô độc.
Hắn không ngừng chạy băng băng trong thế giới bi thương này, thế nhưng không thấy được một tia hy vọng có thể thoát đi, mãi đến khi, ở một chỗ rất xa xuất hiện một bóng người hư ảo, hắn mới như bắt được cọng rơm cứu mạng, liều mạng chạy về phía bóng người kia kêu lên.
Chỉ là bóng người kia không nói gì, sau đó lại biến mất không thấy.
Tiếp theo, hình ảnh chuyển một cái, bóng tối vô tận biến mất, thay vào đó là một chuỗi dây xích trói chặt trên người.
Số lượng dây xích nhiều tới mức không cách nào đếm được, ngay cả đầu của hắn cũng bị số dây xích kia quấn từng vòng một.
Hắn bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, muốn kéo đứt mấy sợi xích chết tiệt này, thế nhưng số dây xích kia lại càng quấn càng chặt, siết mạnh tới mức hắn gần như ngạt thở.
"Này... tỉnh tỉnh!"
Hạ Thiên Kỳ mơ màng mở mắt, phát hiện Lãnh Nguyệt đang có chút lo lắng không ngừng lay người hắn, trên mặt hắn tràn đầy từng giọt mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu, trong ánh mắt nhìn về phía Lãnh Nguyệt cũng tràn đầy hoảng sợ tột đỉnh.
"Anh sao vậy?"
Lãnh Nguyệt thấy Hạ Thiên Kỳ lại bị sợ thành cái bộ dạng này, không khỏi quan tâm hỏi.
"Chỉ là thấy vài cơn ác mộng vụn vặt, đáng sợ nhất là nằm mơ thấy tôi bị vô số dây xích trói buộc ở một nơi vô cùng tối tăm. Tôi càng giãy dụa, dây xích trói buộc kia kia càng chặt hơn.
Còn mơ thấy cha mẹ tôi, còn có ông nội tôi. Bọn họ cũng biến thành rất kỳ quái, nói rất nhiều lời khiến tôi khó có thể tin."
Trong óc loạn thành một ổ cháo, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn đang tìm một chút hy vọng thuyết phục mình kia, nhìn qua Lãnh Nguyệt hỏi:
"Vừa rồi tôi thấy là ảo cảnh... Hay là cái gì?"
"Tôi cũng không biết." Lãnh Nguyệt lắc đầu, xem chừng cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng hắn vừa mới thấy.
"Chắc là giả đi." Tâm tình Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc khá hơn một chút, cũng tới lúc này bọn họ mới phát hiện, con nữ quỷ kia vậy mà không thấy đâu.
Bọn họ vốn cho là nữ quỷ kia trốn đi, kết quả vừa nhìn đồng hồ vinh dự, tức khắc trợn to mắt phát hiện, sự kiện lần này vậy mà đã hoàn thành.
Nhưng bọn hắn rõ ràng không làm gì mà, trước đó còn trúng ngược tà chiêu của ác quỷ kia, kết quả bọn họ không sao, ngược lại thì ác quỷ kia bị giết chết không rõ trong quá trình này.
"Ác quỷ bị giết chết? Chuyện quái gì xảy ra vậy!"
Hạ Thiên Kỳ không hiểu ra sao, Lãnh Nguyệt cũng không hiểu ra sao, hai người đều không có chút đầu mới về chuyện ác quỷ bị giết thế nào.
Sau khi vắt óc suy nghĩ không có kết quả, Lãnh Nguyệt đặt ánh mắt nghi ngờ lên người Hạ Thiên Kỳ, sau đó không xác định hỏi:
"Lẽ nào anh hoàn toàn không có ấn tượng sao?"
"Cái ấn tượng gì? Anh cảm thấy là tôi giết chết con ác quỷ kia, sau đó quên mất? Tôi xin anh đó Lãnh thần, tôi không phải tên đần, làm xong chuyện mà bản thân cũng không nhớ rõ."
"Nhưng mà anh không ra tay, tôi cũng không ra tay, chẳng lẽ ác quỷ tự sát sao?"
"Ách..."
Lời như vậy nghiêm trang nhảy ra từ miệng Lãnh Nguyệt, khiến Hạ Thiên Kỳ lại có chút không lời chống đỡ.
Hắn cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cảm thấy trước đó cũng tương đối bình thường, mãi tới khi hắn rơi vào trong ảo cảnh kia, sau đó thấy được một bóng người mơ hồ. Không, nói chính xác, là mãi tới khi bóng người kia xuất hiện nhìn thoáng qua một cái về phía hắn, sau đó chuyện kế tiếp hắn không nhớ gì hết.
Hắn không biết người kia là ai, thế nhưng lại có một cảm giác quen thuộc, cái quen thuộc này giống như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng hẳn không phải người hắn quen biết.
Có điều hiển nhiên bóng người kia phát hiện có người đang nghe trộm bọn họ nói chuyện, ngẫm lại cũng thật sự đáng sợ, cho dù là ảo cảnh, rốt cuộc cũng có người có thể phát hiện sự hiện hữu của hắn.
Phải biết nếu không phải ảo cảnh, mà là cảnh tượng thật sự xảy ra, đây là chuyện hai mươi năm trước, kết quả người kia ở trong quá khứ chỉ vẻn vẹn dùng một ánh mắt, đã có thể khiến bản thân bất tỉnh nhân sự, thậm chí khiến ảo cảnh ác quỷ dựng lên cũng vỡ nát.
"Người kia là ai? Toàn bộ kia rốt cuộc có phải là thật hay không?"
Hạ Thiên Kỳ lần nữa bị kéo vào cái bí ẩn này, đồng thời cho dù cảnh tượng tái hiện chân thực, hắn cũng chỉ nghe được một phần, mẹ hắn đang nói tới điểm mấu chốt, bóng người kia đã xuất hiện phá hủy mọi thứ.
Trong lòng có chút nghi ngờ, ác quỷ kia có phải bị bóng người tới sau kia giết chết hay không, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác, cuối cùng so sánh hai giả thuyết với nhau, đều không thể nào thuyết phục lẫn nhau, hắn buộc lòng phải gác chuyện này qua một bên.
Dù sao ác quỷ bị giải quyết trong lúc không rõ, dù sao so với bị ác quỷ giải quyết hết trong lúc không rõ còn tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...