Dịch: Hàn Phong Vũ
Đầu Hồ Hiểu đập mạnh trên sàn nhà, điều này khiến hắn không ngừng hét lên từng tiếng kêu thảm thiết, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản hành động nhìn như không ngừng tự mình hại mình của hắn.
Trán nứt ra, càng lúc càng nhiều máu chảy ra từ vết thương của Hồ Hiểu, khiến khuôn mặt vô cùng đau khổ của hắn mơ hồ.
Vết thương càng lúc càng lớn, mãi tới khi trán hắn lõm xuống, hắn rốt cuộc mới dừng được động tác, đương nhiên, người cũng hoàn toàn không còn hơi thở.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không biết chuyện đang xảy ra với Hồ Hiểu bên kia, nhưng cũng không mang tới bình tĩnh cho bọn họ được.
Khi hai người vội vàng đi từ trên lầu xuống, vừa rồi còn có rất nhiều khách ở lầu một, lúc này lại đen như mực hoàn toàn mất đi sức sống.
Cửa lớn quán trọ đóng rất chặt, tuy bàn ghế vẫn đặt phía dưới không xê dịch, thế nhưng tất cả mọi người đều không thấy bóng dáng, bao gồm cả phục vụ viên.
Không những như vậy, ngay cả những du khách bên ngoài kia, giống như đã rời đi từ rất sớm rồi vậy, không nghe được tới một chút âm thanh nào.
"Chuyện có vẻ như không quá hay rồi."
Hạ Thiên Kỳ thở dài, cũng đã nhận ra tình hình không bình thường.
"Chúng ta xuống dưới."
Lãnh Nguyệt không nói gì thêm, lúc này dẫn đầu đi xuống lầu một, sau đó bước nhanh đi tới bên cửa.
Thử đẩy một cái, cửa chính vẫn không nhúc nhích chút nào, Hạ Thiên Kỳ theo kịp phía sau, còn hung hăng đạp một cước, kết quả khiến cả bàn chân hắn chấn động ngứa ran.
"Xem ra không ra được, cửa này kiên cố như tường vậy."
Lời của Hạ Thiên Kỳ vừa rơi xuống, trong phòng bếp lại đột nhiên vang lên một tiếng gào thét hoảng sợ.
Hai người đều bị dọa sợ hết hồn, sau đó đều ăn ý bước nhanh vọt vào trong phòng bếp.
Diện tích phòng bếp rất lớn, ở tận cùng bên trong còn có một cánh cửa nhỏ, cũng không phía phía sau là phòng nhỏ cho phục vụ viên nghỉ ngơi, hay là một con đường khác có thể rời đi.
So với những gian phòng cho thuê còn cần dùng đèn dầu chiếu sáng trên kia, trong phòng bếp có hai bóng đèn điện không ngừng chớp động, giờ này phút này hình như điện áp không đủ, ánh sáng thậm chí còn không bằng một cây nến.
Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ ai cũng đoán không ra, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không sợ lãng phí, lấy một chai nước thuốc gia tăng tốc độ trong túi ra, mở nắp đậy ra ngửa đầu uống cạn.
"Anh cũng uống một chai nhanh lên, lo trước khỏi họa."
Lãnh Nguyệt không biết là không muốn phí phạm, hay vẫn cảm thấy lúc này hắn phải uống nước thuốc thuật pháp phụ trợ khác, nên lắc đầu một cái rồi cũng không có động tác gì.
Hạ Thiên Kỳ đoán không ra trong lòng Lãnh Nguyệt đang nghĩ gì, nên cũng không nói gì thêm, đi dọc theo hai con đường nhỏ được hai hãy bàn dài cách ra, đi thẳng tới cánh cửa nhỏ ở đầu cuối cùng kia.
Nhưng mà còn chưa bước ra được bao nhiêu bước, lại thấy một người bò ra từ dưới dãy bàn dài.
Hạ Thiên Kỳ nhận ra người này, chính là phục vụ viên tóc ngắn dẫn bọn họ lên lầu kia.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Hạ Thiên Kỳ thấy phục vụ viên này còn sống, vội vàng ngồi xổm người xuống hỏi cô ta một câu.
Phục vụ viên như bị dọa không nhẹ, đợi sau khi thấy Hạ Thiên Kỳ tức khắc lại thét lên một tiếng sợ hãi, tiếp theo run rẩy chỉ vào Hạ Thiên Kỳ hô lên:
"Quỷ... có quỷ!"
Phục vụ viên nói xong lại liều mạng rụt đầu về, tiếp theo lần nữa trốn dưới cái bàn dài.
Hạ Thiên Kỳ không biết lời của phục vụ viên là có ý gì, là cảm thấy hắn là quỷ, hay nói con quỷ kia vẫn còn trong phòng bếp này chưa rời đi.
"Cô nói rõ cho tôi!"
Hạ thiên Kỳ cũng cúi sát người xuống, muốn lôi nữ phục vụ viên kia ra khỏi dãy bàn dài, kết quả khi hắn cúi sát người xuống nhìn phía dưới bàn, tức khắc bị dọa đến mức hắn đột nhiên nhảy dựng lên.
"Đ** con m* nó!"
Dưới bàn dài, hoàn toàn không chỉ có một mình phục vụ viên kia, còn có người phục vụ thu tiền lúc đó cũng ở phía dưới, có điều so với người trước, người sau đã bị băm thành thịt nát.
Mà phục vụ viên vừa mới chui xuống trốn kia, đang không ngừng cầm mấy miếng nịt nát kia nhét từng miếng từng miếng vào miệng mình.
"Lãnh thần, sợ là con quỷ kia có năng lực khống chế người, nói không chừng chính là có thể tạo ra ảo cảnh."
Hạ Thiên Kỳ không biết phục vụ viên thu tiền kia rốt cuộc là bị phục vụ viên dẫn đường dùng dao phay băm nát, hay bị quỷ giết, nhưng nhìn dáng vẻ biến thái của phục vụ viên kia, thì biết chắc là đã bị khống chế.
Lúc này Lãnh Nguyệt cũng ngồi xổm người xướng, nhìn dưới dãy bàn dài một chút.
Có điều chờ anh ta nhìn lại lần nữa, phục vụ viên kia đã vì nuốt quá nhiều thịt vụn mà bị nghẹn chết.
Hai người kia, là hai phục vụ viên bọn hắn nhìn thấy gần đây trong quán rượu, còn đầu bếp các loại người khác bọn họ cũng không nhìn thấy.
"Chúng ta phải rời khỏi nơi này nhanh lên!"
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều biết nơi này không thể ở lại lâu, cũng không dám ở lại chờ thêm nữa, lần nữa bước chân đi tới trước cánh cửa nhỏ cuối phòng bếp kia.
Dồn sức kéo cánh cửa nhỏ kia ra, một mùi máu tươi tanh nồng khiến người ta buồn nôn lại xộc thẳng vào mũi.
Trong diện tích không tới 20 mét vuông, phía trên như sân phơi, treo không dưới hai mươi thi thể.
Trong đó nam có nữ có, mỗi người đều gầy như củi khô, rất giống thây ma chết trong sa mạc không biết bao lâu.
Nhưng nhìn trên mặt đất còn có máu tươi chưa khô, hiển nhiên bọn họ vừa mới bị giết không lâu, trên mặt đất có rất nhiều vật sắc rải rác, nhìn tới các loại thương tích trên những thi thể này, có lẽ bọn họ bị hai bên chém chết tươi trong lúc mất hết thần trí.
"Đều là du khách vừa ăn dưới lầu."
Tới nơi này đi chơi, không phải là một nhà ba người thì chính là tình nhân đang trong thời gian yêu nhau tha thiết, dù sao không có bao nhiêu đàn ông sẽ tới chỗ như thế này chơi, đồng thời còn chọn loại hắc điếm này tiêu phí.
Nên hiện tại cũng không thể phủ định, phỏng đoán trước kia của bọn họ về quỷ vật chọn người để giết, nhưng bất kể thế nào, bọn họ đều không cách nào trông mong vào một con ác quỷ sẽ thả bọn họ rời đi trong bình an vô sự.
Thi thể treo phía trên đột nhiên bắt đầu không gió tự đong đưa, mắt của toàn bộ thi thể cũng đồng loạt mở ra, máu loãng không ngừng nhỏ giọt.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy da đầu tê dại, trực tiếp đóng cửa phòng lại, con ngươi đảo một vòng nghĩ tới kế tiếp nên làm gì.
Ra cũng không ra được, trước mắt người đợi ở phía dưới đều chết hết, có lẽ bọn họ cũng chỉ có thể trốn lên lầu, xem có thể nhảy qua cửa sổ trốn hay không.
"Chúng ta quay lại xem một chút."
Hai người một trước một sau, thần kinh căng cứng chạy lên lầu, phía sau, hành lang tĩnh mịch như một cái miệng khổng lồ bị bóng tối nuốt trọn, hoàn toàn trong cảnh đưa tay không thấy được năm ngón.
Không dám dừng lại, Hạ Thiên Kỳ đẩy cửa phòng ra, sau đó cùng Lãnh Nguyệt chạy thẳng tới bên cửa sổ.
Cửa sổ vẫn mở như trước khi bọn họ rời đi, chỉ là nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, cảnh tượng bên ngoài nghiễm nhiên đã hoàn toàn thay đổi.
Đường phố được ánh đèn neon chiếu sáng không thấy, thay vào đó, lại hẻo lánh như thâm cung trạch viện thời cổ đại vậy.
Trên đường phố hoàn toàn không thấy cho dù là một cái bóng người.
"Ảo cảnh sao?"
Hạ Thiên Kỳ không xác định nhìn về phía Lãnh Nguyệt, cho tới lúc này Lãnh Nguyệt mới lấy ra một chai nước thuốc thuật pháp uống cạn, sau đó lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng vào mắt chưa từng xảy ra chút thay đổi nào, vẫn một mảnh yên tĩnh, sau khi trầm mặc mấy giây, Lãnh Nguyệt mới chậm rãi nói:
"Hoặc là nước thuốc thuật pháp không thấy ảo cảnh này không có tác dụng, hoặc là tất cả mọi thứ bên ngoài đều là thật."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...