Dịch: Hàn Phong Vũ
Tuy các cấp cao thật sự của Minh Phủ đã rất ít nhúng tay vào chuyện thực tế, thế nhưng rất ít cũng không đại biểu cho hai bên không có bất kỳ liên hệ nào.
Cái này như chi nhánh công ty với tổng bộ vậy, bình thường đều là tự mình vận hành, chỉ khi nào tổng bộ bên kia muốn đưa ra thay đổi nào đó, sẽ thông báo cho công ty phía dưới, theo tổng bộ đồng thời sửa đổi.
Minh Phủ của đệ nhị vực, với hiện thực mà nói chắc chắn là thuộc về tổng bộ.
Bình thường lúc không có chuyện gì làm, nó sẽ không chủ động liên lạc với Minh Phủ phía dưới. trừ phi có mệnh lệnh gì cần truyền đạt xuống dưới, mới có thể cố ý sắp xếp người xuống, tìm người cầm quyền Minh Phủ trong hiện thực nói rõ tình hình, bàn giao chuyện.
Ngô Địch nhớ rõ lần trước Minh Phủ ở đệ nhị vực cho người xuống, là nói rõ chuyện các cấp cao bị nhốt ở đệ tam vực, để cho Minh Phủ trong hiện thực không cần khủng hoảng, toàn quyền từ trên xuống dưới do quản lý cấp cao phụ trách là thích hợp.
Tương đương với tuyên bố cho các Minh Phủ ở từng thế giới hiện thực dưới đệ nhị vực, qua lại độc lập, không còn bị lệ thuộc vào đệ nhị vực.
Vốn tưởng rằng sau này cũng sẽ không có bất kỳ lúc nào xuất hiện giao tập nữa, lại không nghĩ rằng cuối cùng sẽ cho người tới nơi.
Chuyện của đệ nhị vực mặc cho ai cũng biết không nhiều, cho nên bất kể là người nào đang ngồi đây, lúc này cũng chỉ là mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều đoán không được ý tứ cấp trên cho người tới.
Có điều theo cái chết của Phương Thủ Tín, mọi thứ đệ nhất Minh Phủ từng có trước kia toàn bộ bị xào nấu lại từ đầu, chia đều cho Thẩm Hoành Viêm và Hạ Thiên Kỳ đại biểu cho đệ nhị Minh Phủ và đệ tam Minh Phủ.
"Quản lý Thẩm, tôi giết Phương Thủ Tín không phải do tôi dã tâm lớn, mà là giữ lại con người kia quá mức nguy hiểm, tôi hy vọng anh có thể hiểu được cách làm của tôi, không nên tạo dựng kẻ thù về sau này của chúng ta nữa.
Dù sao không cần nói tôi hay anh, con đường sau này cũng không ở đây nữa, mà là đệ nhị vực."
Hạ Thiên Kỳ không muốn lật mặt với Thẩm Hoành Viêm, dù sao nói Thẩm Hoành Viêm bị lừa cũng tốt, vẫn bị hắn dùng làm súng cũng được, trước kia bọn họ cũng coi là liên minh.
Hơn nữa lúc này muốn lật mặt, với hai bên bọn họ cũng không có tới chút lợi ích nào.
"Quản lý Hạ một lời không hợp lập tức động tay, ngay cả thời cơ ngăn cản tôi cũng không có, người cũng đã chết, dù tôi có khó chịu thì có thể nói gì."
Thẩm Hoành Viêm là thật sự không biết làm sao với Hạ Thiên Kỳ, vốn tưởng đối phương chỉ là một tên ngốc, kết quả làm được chuyện so với một chuyện khác còn khiến gã ngạc nhiên hơn.
Thông qua chuyện này, trong tận đáy lòng đã không muốn làm kẻ địch với Hạ Thiên Kỳ.
Thẩm Hoành Viêm rốt cuộc thỏa hiệp, Hạ Thiên Kỳ thấy vậy cười cười, lại rèn sắt ngay khi còn nóng mà nói tới chuyện tài nguyên:
"Khu vực dọn dẹp của đệ nhất Minh Phủ không lớn, thế nhưng tài nguyên cũng không ít, hôm nay hai nhà chúng ta mỗi nhà một nửa đi, chúng ta vẫn bồi thường không ít.
Tôi cũng không tham lam mưu đồ gì, như những gì tôi nói trước đó, tài nguyên anh cho tôi nhiều một chút, khu vực dọn dẹp tôi không trả cho anh."
"Được rồi, chỉ là hy vọng sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
"Cái này tôi có thể cam đoan."
Nghe cam kết của Hạ Thiên Kỳ, Thẩm Hoành Viêm cho dù không tin cũng không còn cách nào, cũng lười cò kè với hắn thêm, lấy ra một phần tài nguyên của đệ nhất Minh Phủ, không chê nhiều mà chuyển thẳng cho đệ tam Minh Phủ.
Hạ Thiên Kỳ nhìn tài nguyên của đệ tam Minh Phủ nhiều lên hơn hẳn, mới xem như thật sự nói tiếng cám ơn Thẩm Hoành Viêm từ trong tận đáy lòng.
Hoàn thành phân chia tài nguyên, đệ tam Minh Phủ coi như là thật sự đứng lên trên thực tế, có lẽ không cần tới một năm rưỡi nữa, thực lực sẽ càng lúc càng nâng cao về chất.
Còn Vương Tang Du Triệu An Quốc bọn họ có tài nguyên khổng lồ giúp đỡ là điều kiện tiên quyết, chắc chắn không cần quá lâu, lại cũng có thể bước vào cấp ác quỷ, trổ thành trợ lực chinh chiến của hắn ở đệ nhị vực.
Cho Mộc Tử Hi giúp đỡ xử lý xong thi thể của Phương Thủ Tín, Hạ Thiên Kỳ lại thừa dịp thời gian này báo tin tốt cho Vương Tang Du bọn họ.
Sau đó không bao lâu, hai người trung niên mặc âu phục một trước một sau đi vào trong phòng hội nghị.
Hai người, một người nhìn qua tuổi tác hơn ba mươi tuổi, mặc âu phục kẻ ô, tóc vuốt cao, bôi gel bóng loáng.
Một người khác khoảng bốn mươi tuổi, mặc âu phục áo khoác ngoài màu vàng nhạt, khuôn mặt khuôn vức, trên lông mày có một cái nốt ruồi đen rất lớn.
Hai người kiêu ngạo hò hét đi vào, một chút cũng không đặt mọi người đang ngồi vào mắt, đi thẳng vào trong phòng hội nghị, ngồi ở vị trí phía trên nhất.
Hạ Thiên Kỳ và Thẩm Hoành Viêm đều không nói gì, vì người có thể từ đệ nhị vực xuống, thực lực kém cỏi nhất sẽ không yếu hơn cấp giám đốc.
Cấp giám đốc nói trắng ra chính là chức danh của người có thực lực quỷ vương, mặc dù những người này cũng bị vây trong cấp ác quỷ, thế nhưng một chân cũng đã bước vào trong mức quỷ vương.
Chính là mười tám người cùng cấp ác quỷ như bọn họ đây cùng làm đối thủ của bọn họ, tuyệt đối không có thới một chút phần thắng.
"Mấy ngày gần đây các người thật náo nhiệt mà."
Gã đàn ông tóc vuốt gel sát đầu sau khi ngồi xuống thì âm dương quái khí* nhìn mọi người cười một tiếng, sau đó gã lại nghiêm mặt nói:
*Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra (Internet).
"Tôi tên Vương Vân Bằng, vị này là Trần Minh, chắc hẳn các người đều nhận được tin tức, chúng tôi tới từ đệ nhất Minh Phủ của đệ nhị vực."
Nghe đối phương rốt cuộc tới từ đệ nhất Minh Phủ đệ nhị vực, Thẩm Hoành Viêm và Hạ Thiên Kỳ tức khắc đổi sắc mặt, trách không được sau khi đối phương tiến vào hiện thực đã chạy thẳng tới nơi này, làm suốt nửa ngày, hóa ra là "bà con xa".
Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ trong lòng xúi quẩy, Lương Nhược Vân đã nói với hắn ít chuyện của Minh Phủ ở đệ nhị vực, và Minh Phủ hiện thực là như nhau, cũng chia làm đệ nhất, đệ nhị và đệ tam Minh Phủ.
Vương Vân Bằng tự giới thiệu đơn giản xong, Trần Minh ngồi bên cạnh gã lại mở miệng hỏi:
"Người cầm quyền của đệ nhất Minh Phủ là ai?"
Mọi người yên lặng như tờ, đều vô hình cảm nhận được một áp lực.
"Đệ nhất Minh Phủ đã diệt vong, bây giờ chỉ còn hai nhà đệ nhị Minh Phủ và đệ tam Minh Phủ tồn tại."
Lúc này Ngô Địch phá vỡ yên lặng của mọi người, trả lời một câu nói.
"Diệt vong?"
Vương Vân Bằng và Trần Minh nghe xong đều có chút kinh ngạc, có điều cũng không truy hỏi cái gì, tiếp tục nói:
"Chuyện này không quan trọng, chúng tôi không xen vào đấu tranh bên này của các người, cấp trên cử hai người chúng tôi tới đây, chính là để truyền đạt một chuyện.
Chuyện này thuộc về việc bí mật của Minh Phủ, ngoài người cầm quyền Minh Phủ ở lại ra, những người khác đều phải rời khỏi."
Vương Vân Bằng nói xong, đám người Ngô Địch đều thức thời đứng dậy rời đi, trên thực tế bọn người Vương Vân Bằng không truy cứu chuyện của đệ nhất Minh Phủ, coi như bọn họ may mắn.
Nếu không hai người vừa tới đã muốn đòi một câu trả lời hợp lý đúng sai, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Mấy người Lãnh Nguyệt rời đi rất nhanh, đang ngồi cũng chỉ còn lại có hai người cầm quyền Minh Phủ là Thẩm Hoành Viêm và Hạ Thiên Kỳ.
"Nói ngắn gọn, hiện tại đệ nhị vực hỗn loạn không yên, xuất hiện rất nhiều người chủ quỷ vật thể chất phản bội, cùng quỷ vật tàn hại nhân loại chúng ta.
Nên cấp trên quyết định triệu tập toàn bộ người chủ quỷ vật thể chất trong các hiện thực lại, sau đó sẽ do chúng tôi dẫn tới đệ nhị vực.
Tránh cho hiện thực cũng xảy ra tình huống tương tự, nên sớm dự định."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong tim chợt trầm xuống, không biết cái "triệu tập sau đó dẫn tới đệ nhị vực" trong miệng Vương Vân Bằng này nói, rốt cuộc là có ý gì.
Là giết chết, hay là...
Có lẽ, sẽ không phải cái kết quả gì tốt là chắc rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...