Dịch: Hàn Phong Vũ
Thẩm Hoành Viêm cười rất sáng lạn, xem ra đã không kiềm chế được mà xem đệ nhất Minh Phủ như đồ đạc của mình.
Hạ Thiên Kỳ mừng thầm trong lòng, vì mục đích kéo đệ nhị Minh Phủ xuống nước xem như đã thành công, còn lại là thảo luận chi tiết một chút, xem xét cụ thể nên làm thế nào.
Sau khi hai người thương thảo một phen, lại hẹn nhau một ngày sau hôm nay sẽ mở hội nghị mời tới, tới lúc đó quyết định ra một kết quả.
Tuy nói Thẩm Hoành Viêm là lão đại của đệ nhị Minh Phủ, thế nhưng nếu có quản lý cấp cao chỉ muốn lo cho thân mình thì gã cũng không có cách nào, nên còn phải triệu tập các quản lý cấp cao mở hội nghị, lắng nghe ý tứ của những người khác một chút.
Hạ Thiên Kỳ cũng không lo lắng bọn họ không đồng ý, dù sao một khi trận đánh này nổ ra, trừ phi là đơn đả độc đấu ở đệ nhị vực như Ngô Địch và Lương Nhược Vân này, nếu không đều sẽ thận trọng suy nghĩ chuyện này.
Bên này hắn cũng không nói thật với Thẩm Hoành Viêm, chỉ là nói cho Thẩm Hoành Viêm biết, đệ tam Minh Phủ sẽ có hai người Ngô Địch và hắn tham chiến, còn Lãnh Nguyệt thì bị hắn che giấu, vì nói cho cùng Thẩm Hoành Viêm cũng là kẻ địch của hắn, tự nhiên không thể nào nộp cả gốc rễ ra.
Có Triệu Tĩnh Thù là Phụ ma sư cấp lệ quỷ này ở trên hỗ trợ, thực lực của Lãnh Nguyệt sẽ càng tăng lên một mảng lớn, có lẽ trong Minh Phủ, trừ phi là một số người ẩn mình tương đối sâu, hoặc mấy bậc đại lão như Phương Thủ Tín Thẩm Hoành Viêm này, nếu không thì người đồng cấp bậc tuyệt đối không phải đối thủ của Lãnh Nguyệt.
Về phần hắn, sau khi cắn nuốt hết con vô linh chi quỷ kia, thực lực cũng có tăng lên một mức độ lớn, đồng thời phối hợp với năng lực nuốt chửng của quỷ anh và năng lực thôn linh của vô không chi quỷ, có lẽ cũng sẽ không có phiền toái quá lớn.
Hai người bọn họ đã là chiến lực không kém nhau, lại thêm Ngô Địch, cho dù ba người cũng đủ cho người của đệ nhất Minh Phủ uống no một bình.
Miễn là giết chết hết mấy quản lý cấp cao của đệ tam Minh Phủ, cộng thêm đệ nhị Minh Phủ bên kia hỗ trợ đánh mấy người, rốt cuộc ai nuốt ai, ai là đại lão chân chính của Minh Phủ thế tục này, sợ là không cần phải nói nữa.
Với Hạ Thiên Kỳ mà nói, trận chiến này không có áp lực quá lớn, có thể nói là tiến có thể công lui có thể thủ.
Thất bại, nhiều nhất là hắn vứt bỏ đệ tam Minh Phủ, hắn trên không phụ lòng Lương Nhược Vân bảo vệ mình nhiều lần trước đó, dưới cũng không phụ lòng tin cậy của Vương Tang Du bọn họ, vì hắn tận lực, chỉ là kết quả hoàn toàn không như ý người mà thôi.
Nếu thành công, đệ tam Minh Phủ chẳng những có thể lần nữa đứng lên, hắn cũng có thể sáng lập được một thế lực thuộc về mình, cơi như không phụ lòng kỳ vọng của Lương Nhược Vân, giúp đệ tam Minh Phủ phun ra một miệng căm ghét.
Còn như cái thương vong gì gì kia, thì hắn không cân nhắc quá nhiều, vì trong quản lý ngoài Triệu Tĩnh Thù có thể giúp một tay ra, những người khác hoàn toàn không có khả năng tham dự.
Nhiều nhất chính là chết mấy người mới mà thôi, đó là chuyện không có cách nào khác, dù sao chuyện làm việc tuy chú trọng chu đáo mọi mặt, thế nhưng hắn một là không có kinh nghiệm, hai là không có thời gian, ba là không có tinh lực, muốn giữ được tất cả mọi người từ trên xuống dưới chu toàn thật sự là lực bất tòng tâm.
- ---
Đệ nhị Minh Phủ bên kia, sau khi kết thúc hội nghị với Hạ Thiên Kỳ, Thẩm Hoành Viêm cũng gióng trống khua chiêng tổ chức hội nghị các quản lý cấp cao.
Tình huống của bên này, nếu so với đệ tam Minh Phủ và đệ nhất Minh Phủ đều đơn giản hơn.
Vì Thẩm Hoành Viêm là một tay Thạch Quỳnh đưa lên, cũng coi là một nhóm già nhất, lại thêm Thạch Quỳnh đặc biệt độc lập độc hành, hoàn toàn không quản chuyện của Minh Phủ, nên từ lúc rất sớm Thẩm Hoành Viêm đã thấm cách thức quản lý, rất có uy phong.
Đồng thời bên này cũng không như đệ nhất Minh Phủ và đệ tam Minh Phủ, tồn tại cái loại không hỏi việc đời, không đá đểu lão đại, nên sau khi Thẩm Hoành Viêm đề nghị tổ chức hội nghị hỏi một câu về tình hình của người phía dưới, nhưng trên thực tế là muốn mọi người thảo luận một chút, xem cách nói của Hạ Thiên Kỳ có chỗ hở hay không, còn có sẽ xuất hiện vấn đề gì khác hay không.
Đệ nhị Minh Phủ có tổng cộng bảy quản lý cấp cao, trong đó hai người là tân binh vừa mới tấn chức không lâu.
Còn quản lý thực lực cấp ác quỷ, thì có thể nói là đệ nhị Minh Phủ một chút cũng không thua kém đệ nhất Minh Phủ, chừng hơn tám người, trong đó số người thuộc về thế lực của Thẩm Hoành Viêm chiếm ba người trong số đó.
Còn năm người khác kia, thì chia ra thuộc về mấy quản lý cấp cao già dặn hơn một chút kia.
Thẩm Hoành Viêm thuật lại một lần nội dung nói chuyện với Hạ Thiên Kỳ cách đó không lâu cho các quản lý cấp cao nghe, sau đó hỏi:
"Chuyện này mọi người quyết định thế nào, chúng ta là xem chừng, hay dựa theo những gì Hạ Thiên Kỳ nói, hợp tác với bọn họ."
"Cái đề lựa chọn này cũng không dễ dàng, nếu như đơn độc lựa chôn đứng ngoài xem chừng, vậy thì sau này đệ nhất Minh Phủ sẽ đối xử với chúng ta như đối xử với đệ tam Minh Phủ.
Nếu chúng ta hợp tác cùng đệ tam Minh Phủ, như vậy thì coi như lật mặt với đệ nhất Minh Phủ."
Có điều lật mặt cũng không hề gì, dù sao hai bên chúng ta từ rất sớm đã bắt đầu minh tranh ám đấu*, đều xem đối phương là tử địch."
*Minh tranh ám đấu: ngoài sáng trong tối đều tranh đấu với nhau, thường dùng tả nội bộ tranh quyền đoạt lợi.
Bày tỏ thái độ trước hết là một người đàn ông mắt híp, tai to mặt lớn khoảng ba mươi tuổi, mặc dù đang nghiêm túc phân tích, nhưng nhìn qua lại tràn đầy cảm giác vui vẻ.
"Tôi nói Đại Phật, vì sao mỗi lần mở hội nghị anh đều phải nói một đống lời vô ích vậy."
Tiết Thế Huân có chút buồn cười nói "Đại Phật" một câu, những người khác tức khắc cười rộ lên, có thể nhìn ra được quan hệ lẫn nhau không tệ lắm.
"Liên quan gì tới ông, ông đừng có cái kiểu tôi vừa nói là lại giễu cợt được không, má, có tin ông đây đặt mông ngồi chết ông không!"
Đại Phật có chút khó chịu liếc Tiết Thế Huân trắng mắt, lúc này nghe một cô gái tóc ngắn hơn hai mươi tuổi nói:
"Thẩm lão đại, chúng tôi đều là lính của anh, anh quyết định là được rồi.
Nếu có thể đánh thắng thì toàn bộ chúng ta đều mừng to, cho dù có thua, chúng ta cũng tốt thất không là cái gì, tôi cũng không tin đệ nhất Minh Phủ có thể đám đổ máu với chúng ta, nên thực sự không thể cứ cầu hòa mãi."
"Đúng vậy, dù sao bất kể chúng ta có tham chiến hay không tham chiến, sớm muộn gì đệ nhất Minh Phủ cũng sẽ tìm tới chúng ta, nên không bằng lợi dụng cơ hội lần này, vả cho đám người Phương Thủ Tín mấy cái.
Bằng không nếu lần này cũng đánh không lại, như vậy sau này sợ là chúng ta sẽ càng ngày càng thấp thỏm."
Người mở miệng lần này là Trình Bân, một tân binh vừa mới tấn chức.
Lúc đó khi hạ cổ cho Triệu Hối Phong làm ra quái vật hình người đều là thủ hạ của hắn, mặc dù bị Hạ Thiên Kỳ phá hỏng chuyện tốt, thế nhưng hắn không tìm Hạ Thiên Kỳ làm phiền, cảm thấy vô nghĩa là một mặt, nhiều hơn là hắn tính tình cẩn thận, không muốn đối đầu thẳng mặt.
Lần này sở dĩ chủ động gây chiến, vẫn là muốn muốn tài nguyên của Minh Phủ, đào tạo ra mấy thế thực cho mình. Nếu không, cái chức quản lý cấp cao gã đang làm này cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi nghe lời nói của Trình Bân, những người khác đều nói loạn xạ, ngoài vài người không quá bằng lòng gây phiền toái ra, phần lớn đều muốn thừa dịp này trả thù đệ nhất Minh Phủ một lần cho hả dạ.
Dù sao hai phe bọn họ rõ ràng không có chuyện gì, thế nhưng nếu âm thầm gặp phải đều chém giết lẫn nhau, có không ít các quản lý có tiềm lực đều không chết trong tay quỷ vật, ngược lại chết trong tay đệ nhất Minh Phủ.
Nên nếu nói riêng về lòng căm thù, muốn đệ nhất Minh Phủ chết nhất chính là đệ nhị Minh Phủ bên này.
Chi là hai bên đều kiêng kỵ lẫn nhau, cũng không có thời cơ thích hợp, lúc này mới sống yên ổn vô sự đến bây giờ.
Thấy mọi người đều không có ý kiến gì, gần như là hoàn bộ đều tán thành, Thẩm Hoành Viêm cũng không lo lắng gì, vì vậy quyết định nói:
"Vậy cứ dựa theo kế hoạch Hạ Thiên Kỳ cho ra, tôi sẽ đi gặp Phương Thủ Tín trước, sau đó mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, thời gian tới này cho người phía dưới ít đi ra ngoài hoạt động một chút, nếu chúng ta đã bắt được cơ hội này, vậy thì chơi lớn một lần, tập trung tất cả lực lượng một kích tất thắng!"
Ba phương thế lực của Minh Phủ đều hừng hực khí thế chuẩn bị, Hạ Thiên Kỳ không biết Phương Thủ Tín bên kia sẽ làm những gì, có điều miễn là đệ nhất Minh Phủ vừa có động tĩnh, vậy thì đối phương có ý đồ gì tức khắc rõ ràng.
Cũng trong lúc đó, Ngô Địch mà Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn chờ, thì đang mặt đối mặt với người đàn ông mặt nạ trong một nhà hàng món tây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...