Dịch: Hàn Phong Vũ
Năng lực của con ác quỷ này hết sức đặc thù, vừa có thể nuốt chửng linh hồn, vừa có thể dịch chuyển vị trí của đòn tấn công vật lý, có thể nói là năng lực mê người.
Thêm vào, bây giờ nó mất đi linh hồn, thân thể vẻn vẹn còn lại bản năng ác quỷ mà thôi, cho dù dùng năng lực thiên phú, chưa chắc sẽ tạo thành phản ứng cắn trả nào quá phiền toái.
Nên từ một thời cơ này, hắn có thể sử dụng năng lực thiên phú, đạt được năng lực và quỷ khí của ác quỷ trên mức lớn nhất.
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ không do dự nữa, dấu tròn trên trán lần nữa nhảy lên, mảnh quỷ môn có thể hút tất cả mọi thứ kia lần nữa từ từ mở ra trên hư không.
Mặc dù ác quỷ không còn ý thức, nhưng lại không phải mất đi năng lực hành động.
Nó cảm nhận được nguy hiểm, lập tức bỏ chạy về hướng xa xa, đã không muốn hao tổn với bọn họ thêm nữa.
"Còn muốn chạy?"
Mắt thấy quỷ vật kia muốn chạy trốn, Hạ Thiên Kỳ thuấn di một cái đi tới trước người ác quỷ kia, tiếp theo lần nữa triệu hoán mảnh quỷ môn kia ra.
Quỷ môn mở ra, bộc phát ra lực hút khó mà chống cự, tử linh mà ác quỷ có thể thả ra trước đó, đều là bóc từ ác linh của nó mà ra, thế nhưng theo ác linh của nó bị Hạ Thiên Kỳ ăn thịt, tự nhiên đánh mất chống cự sau cùng, bị quỷ môn hút thẳng vào.
Quỷ môn lần nữa đóng chặt lại biến mất, phản ứng cắn trả cũng theo đó mà tới, sau một phen đau đớn tới tận xương cốt, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc giành được thắng lợi trong chiến dịch này.
Năng lực thiên phú giao phó cho hắn năng lực cắn nuốt, có thể nói là loại năng lực tương đối biến thái lại khác thường.
Vì không những có thể giành được quỷ khí của quỷ vật bị cắn nuốt, càng có thể chiếm lấy năng lực của quỷ vật.
Mặc dù loại năng lực này rất tốt, nhưng phản ứng cắn trả phải chịu cũng rất thấp.
Nếu không phải con ác quỷ này tương đối đặc thù, bản thân không có ý thức, như vậy hắn tuyệt đối không dám dùng năng lực cắn nuốt. Vì dù hắn có thể nuốt trọn đối phương, thì phản ứng cắn trả phải chịu, vẫn sẽ như muốn mạng của hắn như trước.
Trước đó khi ác quỷ kia hút linh hồn của hắn ra, sở dĩ hắn phải vận dụng năng lực thiên phú, là vì bên nào cũng một đường chết, nên hắn ôm vận may muốn thử một chút.
Nếu không phải không còn cách nào khác, trừ phi hắn sống đủ rồi, nên không dám mạo hiểm nuốt một con ác quỷ.
Hiện tại quỷ vật cấp cao nhất mà năng lực cắn nuốt có thể nuốt, chính là cấp lệ quỷ, đồng thời còn khiến hắn vô cùng đau đớn.
Thế nhưng đối phó với một con lệ quỷ, hắn có thể giết chết dễ như trở bàn tay, lại nói tiếp thì cũng không cần dùng năng lực này.
Nên năng lực này vừa mạnh mẽ vừa biến thái, lại muốn mạng này, cũng không phải vũ khí thông thường của hắn.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rất có may mắn, lại nói tiếp hắn còn phải cảm ơn con ác quỷ kia kịp thời phong bế quỷ môn, bằng không, lúc này hắn đã trên đường tới Tây Thiên.
Theo ác quỷ bị hắn thành công hấp thu hết, nhà ngục Hắc Thiết dần khôi phục diện mạo như cũ, mây đen trên bầu trời tản đi, tơ nhện vốn bao phủ khắp trời cũng biến mất không thấy tung tích.
Trong nhà ngục còn lại mười mấy người may mắn sống sót, trong đó có một số là cảnh ngục, dĩ nhiên, phần lớn vẫn là những phạm nhân mất tự do kia.
Hạ Thiên Kỳ không quan tâm bọn họ, ngồi bệt dưới đất cùng Lãnh Nguyệt nghỉ ngơi.
Hai người nghỉ ngơi chừng hơn nửa tiếng, bầu trời vốn sáng sủa lại u ám trút mưa bụi xuống.
Chuyến đi tới đệ nhị vực lần này, có thể nói là kinh hãi đến cực điểm, trong đó vừa có hung hiểm ngoài ý muốn, lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Hạ Thiên Kỳ cảm nhận quỷ khí trong thân thể một chút, phát hiện trữ lượng quỷ khí tăng lên hơn gấp đôi so với trước kia, chất lỏng đen vòng xoáy quỷ khí sinh ra càng ngày càng nhiều, không ngừng cường hóa thân thể của hắn, và quỷ giáp ẩn trong thân thể của hắn dưới trạng thái bình thường.
Nâng cao trên thực lực không chỉ có những thứ này, sau khi hắn đạt được năng lực của vô linh chi quỷ kia, vừa có thể trực tiếp nuốt linh hồn, vừa có thể dịch chuyển vị trí đòn tấn công vật lý.
Lần này thu hoạch có thể nói là thật lớn.
"Lãnh thần, 20 điểm vinh dự này cho anh hết đi."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy so với hắn, Lãnh Nguyệt lệ thuộc vào điểm vinh dự nhiều hơn một chút, thêm vào, 20 điểm vinh dự này cũng không phải quá nhiều.
"Mổi người 10 điểm." Lãnh Nguyệt nghe xong thản thiên nói.
"Bây giờ tôi..."
"Hoặc cho tôi 10 điểm, hoặc là tôi không lấy."
Không đợi Hạ Thiên Kỳ nói ra ý nghĩ của hắn, Lãnh Nguyệt lại cưỡng ép làm hắn nhịn trở lại.
"Được rồi, anh muốn 10 điểm thì cho anh 10 điểm."
Hạ Thiên Kỳ bị Lãnh Nguyệt làm cho dở khóc dở cười, loại người không muốn được tặng điểm vinh dự này, sợ là bao gồm toàn bộ người trong các Minh Phủ, cũng chỉ có mỗi Lãnh Nguyệt này, không có chấm phẩy nào.
Chia điểm vinh dự làm hai phần, Hạ Thiên Kỳ gửi 10 điểm vinh dự cho Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt nhắm mắt lại nghỉ ngơi, về phần hắn thì yên tĩnh đốt một điếu thuốc thơm, nhìn mưa phùn lất phất trên trời, vừa hút vừa cảm thấy hơi phiền muộn.
Trận ác chiến này tuy đã kết thúc, thế nhưng chờ hắn trở lại hiện thực, còn có cục diện rối rắm của đệ tam Minh Phủ phải đợi hắn xử lý.
Chiến tranh nhất định là phải đánh, thế nhưng tuyệt không phải liều mạng đánh, lấy thực lực của bọn họ, đối phó một Minh Phủ cũng có phần thắng không lớn, nên cho dù có tuyên chiến cũng chỉ có thể tuyên chiến với một bên.
Hắn và cái sườn núi đệ nhất Minh Phủ kia sớm đã tiếp giáp nhau, lại thâm vào, trước khi bọn họ đi, đệ nhất Minh Phủ bên kia cũng đã cho người tới đàm phán, lúc này cũng là đệ nhất Minh Phủ sốt ruột muốn nuốt sạch bọn họ.
Nên bây giờ hắn chỉ có thể cân nhắc lôi kéo đệ nhị Minh Phủ, không nói để cho đệ nhị Minh Phủ hỗ trợ, nhưng ít nhất phải bảo đảm bọn họ sẽ không bắt tay với đệ nhất Minh Phủ.
Cái lý lẽ máu chảy ruột mềm này, hắn cảm thấy người của đệ nhị Minh Phủ tuyệt đối không biết, tối đa chỉ là vấn đề có bao nhiêu chỗ tốt.
Nhưng cho dù thế nào, có cho hay không, đây hết thảy còn phải chờ tới khi hai bên bọn họ chạm mặt nhau rồi quyết định.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ nhớ lại hiện thực, phải làm gì để giải quyết vấn đề giữa các Minh Phủ, giọng của Lãnh Nguyệt đột nhiên vang lên:
"Anh hiểu bao nhiêu về đệ nhị vực này?"
Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía Lãnh Nguyệt, không biết vì sao Lãnh Nguyệt lại hỏi như vậy, chỉ lắc đầu một cái nói:
"Không phải quá nhiều, sao vậy, anh biết chút gì sao?"
"Ừm, Lương Nhược Vân nói với tôi một chút chuyện liên quan tới nơi này.
Cô ấy nói đệ nhị vực là một mảnh không gian cỡ nhỏ, bám vào một mảnh không gian lớn phía dưới hình thành.
Không gian lớn vốn là đệ nhị vực, còn những không gian nhỏ kia, thì cũng như nơi này, đều là không gian có quỷ vật tồn tại.
Vốn là những mảnh không gian này trôi dạt khắp nơi, là các cấp cao của Minh Phủ dịch chuyển đến đây, dù sao trong hiện thực không có bao nhiêu ác quỷ có thể đối phó được.
Bất kỳ con ác quỷ nào xuất hiện, với nhân loại mà nói đều có sẵn tính hủy diệt.
Chúng ta đi lại ở đệ nhị vực, ngay từ đầu chính là muốn giải quyết đám ác quỷ trong từng không gian này, chỉ cần băng qua bọn chúng, mới có thể thật sự đi vào mảnh lớn của đệ nhị vực.
Đây là nhiệm vụ Minh Phủ phân cho một quản lý cấp cao, và đoàn thể tương ứng của hắn, số lượng khoảng hai đến ba cái."
"Thế nhưng nếu những mảnh không gian này đã ở đây ngay từ đầu, như vậy người bên trong chẳng phải sớm đã bị ác quỷ giết sạch rồi?"
"Không, trên thực tế mỗi một ngày đều có rất nhiều không gian xuất hiện ác quỷ thế này, sau đó được người phân cho mỗi quản lý cấp cao đi tới đệ nhị vực.
Số lượng quỷ vật gần như vô cùng vô tận, người của Minh Phủ vốn vẫn luôn thử tiêu diệt chúng, nhưng dần dần, bọn họ phát hiện, mặc dù có nhiều người gia nhập hơn nữa, cũng rất khó làm được một điểm này.
Trừ phi giải quyết hết ngọn nguồn xuất hiện của đám quỷ vật kia."
Kỳ thực Hạ Thiên Kỳ cũng vẫn luôn có nghi ngờ, chính là có nhiều người của Minh Phủ đang giải quyết sự kiện như vậy, cuối cùng vẫn không thấy quỷ vật giảm bớt, số lượng quỷ vật rốt cuộc khổng lồ tới mức nào, rốt cuộc đến từ nơi nào.
Lúc này nghe Lãnh Nguyệt nói tới chuyện này, hắn không khỏi hứng thú:
"Đám quỷ vật kia rốt cuộc là xuất hiện từ nơi nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...