Dịch: Hàn Phong Vũ
"Ác quỷ?"
Tuy Trương đầu và Sỏa Đại Bưu đã tin lời Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng về loại danh xưng quỷ quái này, vẫn là theo quán tính cảm thấy không đáng tin cậy, huyễn hoặc vẫn là huyễn hoặc.
"Ừm, có điều cái này khác hoàn toàn với đám quỷ hồn trong phim kinh dị kia, nếu các người thật sự không lý giải được, thì dứt khoát xem nó như quái vật thích giết người là được.
Tôi nghĩ bất kể là cái chết của trưởng ngục hay hai gã cảnh ngục kia, thậm chí là những người đột nhiên mất tích kia, đều xuất phát từ chính tay con ác quỷ kia.
Kế tiếp, người chết ly kỳ, người mất tích quỷ dị còn có thể trở nên càng nhiều hơn. Mãi đến khi cả khu nhà ngục này thật sự trở thành nhà ngục chết chóc, không cần biết là binh sĩ, cảnh ngục, hay những phạm nhân này như các người, toàn bộ chết sạch hết mới thôi."
Sỏa Đại Bưu và Trương đầu như đang nghe chuyện xưa, đôi mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ chăm chăm, trên mặt viết đầy mờ mịt.
Ước chừng 3 phút trôi qua, mới nghe Trương đầu giọng điệu cổ quái hỏi một câu:
"Cảnh ngục và binh sĩ cũng không thể giết chết nó sao?"
"Nếu dựa vào dùi cui của cảnh ngục và đạn binh sĩ là có thể giết chết nó, ông cảm thấy tôi sẽ mất công như vậy sao?
Tôi không gạt các người, mục đích tôi và anh ta vào đây, chính là để tìm được nó, cũng để diệt trừ nó."
"Nếu đạn và thuốc nổ cũng không giết đuộc nó, các người làm sao diệt trừ nó? Đây không phải không hợp lý sao? Sẽ nào hai người các người còn lợi hại hơn cả đạn?"
Sỏa Đại Bưu cố gắng khống chế giọng nói của mình, khiến lời của gã nghe vào nửa như không phải chất vấn, nửa như chất vấn.
"Tôi không muốn đàn gảy tai trâu vô nghĩa, rốt cuộc chúng tôi là ai, lại có thủ đoạn gì, nếu các người còn mạng sống tới lúc đó, thì sẽ có cơ hội tận mắt nhìn thấy."
"Mặc dù rất khó tin, nhưng tôi tin cậu."
Trương đầu cho Hạ Thiên Kỳ một thái độ khẳng định, trên thực tế ông ta cũng không có lý do không tin Hạ Thiên Kỳ.
Vì liên quan tới chuyện xảy ra trong vườn thuốc ngày hôm nay, đều là chính miệng Sỏa Đại Bưu nói, ông ta có thể không tin Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại không có lý do không tin Sỏa Đại Bưu.
Còn chuyện ma quỷ Hạ Thiên Kỳ nói, theo bản năng thì ông ta có thể khó mà tiếp nhận, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, có thể cũng chỉ có sự tồn tại của chuyện quỷ quái gì, mới có thể giải thích chuyện đã xảy ra trong vườn thuốc.
Không có phạm nhân rời đi, cũng không có cảnh ngục ra ngoài, nhưng hai cảnh ngục chỉ còn lại hai cái đầu, không những không thấy người không nói, trong phòng càng không có chút vết máu nào.
Cái này vốn không phải là một chuyện bình thường, cho nên tự nhiên cũng không thấy lấy quan điểm bình thường nhìn nhận.
Sỏa Đại Bưu và Trương đầu nhìn nhau một cái, đều im lặng gật đầu một cái, hiển nhiên đều đã chọn tin tưởng Hạ Thiên Kỳ, định nghe một chút cái nhìn kế tiếp của Hạ Thiên Kỳ.
Lần này không chờ bọn họ đi hỏi, Hạ Thiên Kỳ thay đổi chủ động nói:
"Mặc dù có một con ác quỷ đáng sợ, thế nhưng bị giới hạn bởi quy tắc của nhà ngục, và phạm vi trói buộc của nhà ngục, chỉ dựa vào trốn chạy đơn thuần vẫn không có bất kỳ hy vọng nào.
Sắp tới các người vẫn phải đường hoàng làm việc, đường hoàng tuân theo quy tắc vô hình của nhà ngục Hắc Thiết này.
Nhưng các người yên tâm, tính cả hôm nay, còn hai ngày nữa, chúng tôi sẽ có cách đối kháng chính diện với nó, còn trong hai ngày này, các người cừ làm việc theo như phân phó của tôi trước đó, vào 3 giai đoạn trong ngày, báo cáo cặn kẽ tình huống ở khu vực các người phụ trách cho tôi.
Có điều so với phân phó trước đó, bây giờ còn thêm vào hai hạng, đó chính là không những phải để ý tới người phía dưới các người, còn phải để ý tới những cảnh ngục kia.
Vì trong mắt con ác quỷ kia cũng chỉ có sinh mệnh còn sống, chứ không có mấy cái phân biệt giàu nghèo kia."
"Chúng tôi hiểu rồi, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành theo yêu cầu của cậu."
Trương đầu và Sỏa Đại Bưu miệng đồng thanh nói.
"Tốt nhất là như vậy." Hạ Thiên Kỳ gật đầu một cái, sau đó nhìn qua đám người đầu trọc đang đi về phía bọn họ bên này nói:
"Còn mấy người khác thì giao cho các người đi liên lạc, mặc kệ các người nói thế nào, tôi muốn bọn họ đều phải giúp tôi làm việc như các người.
Nếu cuối cùng chúng tôi có thể giết chết con ác quỷ kia, thì rời khỏi khu nhà ngục Hắc Thiết này, chính là thù lao lớn nhất tôi trả cho các người."
Sau khi dặn dò lại việc cần làm cho Trương đầu và Sỏa Đại Bưu, Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ đều tự mình bưng khay đựng cơm quay lại một bàn đám người Vương Xương kia.
Thấy Hạ Thiên Kỳ tới nơi, Vương Xương vội vàng đứng lên, lớn tiếng mắng đám phạm nhân còn đang ăn cơm ngấu nghiến như hổ đói kia:
"Mẹ bọn mày không có mắt hay sao! Mau đứng lên hết cho tao, không thấy lão đại quay lại rồi sao?"
"Ông nịnh nọt có thể thêm vào chút kỹ thuật nữa hay không."
Hạ Thiên Kỳ không ghét nhất chính là người khác nịnh bợ hắn, ấn tượng của hắn về Vương Xương chưa nói tới tốt bao nhiêu, ngược lại cũng chưa nói tới chán ghét, dĩ nhiên, nếu nói là ghê tởm thì đúng là có một chút, nhưng trong nhà ngục Hắc Thiết này có ai mà không ghê tởm?
"Mấy người các người làm trò gì vậy? Nhìn gorilla sao? Chưa từng thấy tôi thế nào sao, mau ngồi xuống tiếp tục ăn đi."
Nhìn ánh mắt đám phạm nhân lóe lên theo dõi hắn, Hạ Thiên Kỳ thậm chí có chút nghi ngờ có phải mình khỏa thân ra ngoài hay không. Nhưng hắn không biết là, theo thanh danh của hắn trong nhà ngục Hắc Thiết này bay lên, đám phạm nhân cùng phòng giam với hắn như bọn người Vương Xương này, trên mặt đều có gấp đôi thể diện.
Mặc kệ Hạ Thiên Kỳ định làm gì bọn họ, ít nhất, từ nay về sau cũng không quay về thời gian có người những phòng giam khác dám khi dễ bọn họ.
Ở trong ngục có thể ăn cơm no, không ai ức hiếp, đối với những phạm nhân thông thường mà nói chính là chuyện hạnh phúc nhất.
"Giao cho các người một nhiệm vụ."
Đợi sau khi kiên trì ăn hết bữa tối vô cùng khó nuốt này, Hạ Thiên Kỳ lại mở miệng gọi những phạm nhân muốn rời khỏi kia lại, tiếp theo nói:
"Người của chúng ta nhiều nhất trong nhà xưởng này, trong hai ngày này các người lấy làm việc là thứ yếu, quan trọng là phải qua lại với mấy phạm nhân của các phòng giam khác, tiếp cận bọn họ hỏi thăm cặn kẽ một chút, gần đây trong mấy ngày này có phải gặp phải chuyện lạ gì không.
Bất cứ chuyện kỳ lạ gì cũng được, chỉ cần nghe được, đừng lôi thôi quá nhiều mà lập tức hồi báo lại cho tôi.
Đã nghe rõ chưa?"
"Đã rõ." Các phạm nhân đều đáp ứng Hạ Thiên Kỳ vô cùng thoải mái.
10 giờ tối, Hạ Thiên Kỳ lần nữa quay lại trong phòng giam lạnh lẽo ẩm ướt, đồng thời còn tản ra mùi khai.
Ban đầu, Hạ Thiên Kỳ muốn thông qua quan hệ với Trương đầu, chuyển Lãnh Nguyệt về phòng giam của bọn họ, thế nhưng Lãnh Nguyệt lại biểu hiện không có bất kỳ hứng thú gì, điều này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ rất mất mặt trước một đám phạm nhân đàn em.
"Mau xử lý nhà vệ sinh một chút. Tối hôm nay còn thằng nào dám nghiến răng, đánh rắm hay lảm nhảm với tao, tao bóp chết thằng đó."
Nghe cảnh cáo của Hạ Thiên Kỳ, Vương Xương nhất thời hăng hái, tức khắc chỉ huy một đám phạm nhân cùng phòng giam cọ nhà vệ sinh, cọ bồn cầu, lau sàn, còn Vương Xương thì vừa đấm lưng, vừa bóp chân, vừa nhìn chính là tay trong nghề lâu năm.
"Lão đại, tài nghệ này của em thế nào? Không phải khoác lác với anh, trong nhà ngục Hắc Thiết, luận về phương diện đấm bóp này, em thực sự cũng chỉ phục mình em."
"Tôi cũng rất phục ông, nếu không thì ông cứ dứt khoát thiến đi là được rồi, bây giờ thị trường thái giám còn trống rỗng, ông sớm thiến đi để chiếm lĩnh thị trường."
"Em vẫn cảm thấy đi tiểu đứng thoải mái hơn."
Vương Xương cười ha hả, tiếp theo cũng không biết nghĩ tới cái gì, lại đột nhiên ngừng cười, sau đó vỗ gáy một cái nói:
"Đúng rồi lão đại, em đột nhiên nhớ tới một chuyện, không phải anh cho bọn em hỏi thăm cho anh gần đây có người gặp chuyện kỳ quái gì hay sao, khoan hãy nói, hôm nay lúc em làm việc, thật sự nghe người ta nói mấy câu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...