Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ vắt một chân ngồi một góc trong nhà xưởng, nửa đoạn thuốc lá ngậm ngoài miệng vẫn còn đang chậm rãi bốc cháy, bên cạnh, Lãnh Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, nhìn trần mái tole bằng phía trên ngây người ra như có điều suy nghĩ.
Không hề nghi ngờ, trong mảnh khu vực này, Hạ Thiên Kỳ đã hoàn toàn trở thành ngôi sao tuyệt đối, sáng tạo một loạt kỳ tích khiến bọn phạm nhân tới nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mới tới không được một ngày, đã trở thành lão đại trong phòng giam, sau đó lại nhiệt tình làm thịt đám người Lục Ca Bạc, gặp mặt sáu đại tù đầu của nhà ngục, nhận được công nhận của Trương đầu là lão đại trong tù đầu, lúc nói chuyện với Hạ Thiên Kỳ cũng khách khí, không dám bày chút dáng vẻ kiêu ngạo nào.
Mà với những lão phạm nhân ở trong ngục mấy chục năm, thậm chí còn lâu hơn, Lãnh Nguyệt ngồi bên cạnh hắn mới là khiến bọn hắn ước ao nhất, đây đơn giản là cực phẩm được nuôi dưỡng để đám người như bọn hắn phát tiết đam mê.
Thế nhưng tất cả mấy loại này, đều bị một người mới tới là Hạ Thiên Kỳ chiếm đoạt.
"Nói cho bọn mày biết, tuy nhìn lão đại tao tuổi còn trẻ, nhưng nếu bọn mày ra ngoài hỏi thăm một chút, lúc mười mấy tuổi đã trở thành đại ca cấp tỉnh đáng mặt, ai dám không bán cho hắn thể diện.
Lần này là hắn phạm vào chuyện tày trời mới vào đây, có điều nhiều nhất cũng ở lại nơi này tầm nửa năm một năm, chờ quan hệ bên ngoài cắt tỉa xong xuôi, sớm muộn gì cũng sẽ đi ra ngoài."
Hiện tại lúc Vương Xương nói tới Hạ Thiên Kỳ, đơn giản là một dạng con trai khoe khoang cha mình, toàn bộ từ không có nói thành có nói hết một lần, làm một đám phạm nhân nghe được gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Trên thực tế những phạm nhân này cũng không cách nào không tin, dù sao chuyện xảy ra trong ngục bọn hắn đều biết, nếu Hạ Thiên Kỳ thật sự là một lính mới bình thường, thì sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, càng không thể nào đạt được công nhận của sáu đại tù đầu.
"Anh Xương, sau này em cũng lăn lộn với anh, hy vọng anh có thể chiếu cố em nhiều một chút."
"Đúng vậy anh Xương, sau này đi theo anh, nhất định mạnh hơn đi theo những người khác nhiều.
Một số phạm nhân bình thường đi theo lẫn vào đám người Lục Ca Bạc, lúc này cũng nhao nhao bắt đầu biểu hiện lòng trung thành với Vương Xương, trong lòng Vương Xương vô cùng đắc ý, biểu hiện ngoài mặt thì làm bộ như một dáng vẻ khinh thường:
"Tới rồi hãy nói, loại mặt hàng này như bọn mày, lão đại tao cũng không nhất định có thể thu nhận bọn mày."
Vương Xương nói xong, ánh mắt lại ý tứ liếc qua Hạ Thiên Kỳ đang trò chuyện vui vẻ với Trương đầu một cái, trong lòng cũng nổi lên kỳ vọng mơ hồ, sau này cuộc sống trong nhà ngục sẽ khá hơn trước đó.
"Sắp tới thời gian tới canteen rồi, anh Trương, bên này phải thống kê một chút."
Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ vinh dự, sau đó lại nghe hắn hăng hái khoác lác dặn dò Trương đầu một câu.
Trương đầu nghe xong gật đầu, lại rất sảng khoái đứng dậy đi qua, tập trung toàn bộ phạm nhân trong nhà xưởng lại.
Hạ Thiên Kỳ không đi qua, mà là cầm đầu lọc thuốc lá giẫm tắt, vươn người một cái đứng lên:
"Trong 3 ngày này, nếu ngày nào cũng có thể yên tĩnh thế này thì thật tốt bao nhiêu."
Mắt thấy một ngày sắp nhanh chóng trôi qua nhưng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, đây chắc chắn là kết quả Hạ Thiên Kỳ thích nhìn thấy nhất.
Nhưng mặc dù như vậy, trong nội tâm ẩn núp dưới vẻ ngoài ung dung của hắn vẫn hoảng loạn.
Hắn tin, cho dù bây giờ con ác quỷ kia còn không thể gây ra giết chóc trên phạm vi lớn, chắc chắn cũng sẽ không đường hoàng đợi, nếu không ra tay với hắn thì cũng không có khả năng không ra tay với người của mấy khu vực khác.
Không để Hạ Thiên Kỳ đợi quá lâu, Trương đầu đã mang kết quả thống kê quay về:
"Ngoài mấy người Lục Ca Bạc bị cậu đánh chết khiếp lúc sáng, những người khác đều ở đây."
Trương Đầu đặc biệt nhắc tới đám người Lục Ca Bạc, Hạ Thiên Kỳ cũng giả vờ áy náy nói:
"Đánh người của ông, tôi thật có chút ân hận."
"Cậu không giết bọn họ, tôi đã cảm tạ trời đất rồi, có điều buổi trưa tôi tới phòng y tế thăm bọn họ một chút, không tới mười ngày nửa tháng thì bọn họ hoàn toàn không xuống giường được, chỗ tốt duy nhất, là không phải đi làm việc."
"Nói vậy thì ông còn phải cảm ơn tôi."
Hạ Thiên Kỳ cười cười nói vói với Trương đầu, mấy phút sau, ba cảnh ngục lại đi từ ngoài vào, lần nữa thổi còi tập họp quát lên:
"Xếp thành hàng, ra ngoài!"
Sắc mặt của cảnh ngục nhìn không quá tốt, Trương đầu ra hiệu Hạ Thiên Kỳ không cần nói, sau đó bọn họ cũng chen vào trong đội ngũ cùng nhau ra ngoài.
Dọc đường đi tới canteen, có mấy phạm nhân nhỏ giọng thì thầm, kết quả bị các cảnh ngục phát hiện, đổi thành ngày xưa nhiều nhất chỉ cảnh cáo một câu, nhưng hôm nay, ba cảnh ngục lại lôi mấy phạm nhân kia ra khỏi đội ngũ, sau đó đánh chết ngay trước mặt toàn bộ phạm nhân.
"Hôm nay đứa nào dám không thành thật, tao băm bọn mày thành bánh thịt cho chó ăn!"
Cảnh ngục đánh chết người, thế nhưng vẫn không giảm bớt tức giận, lại giơ dùi cui điện trong tay đòi mạng, cảnh cái mấy phạm nhân vài câu mới chịu bỏ qua.
Bầu không khí yên lặng duy trì mãi đến khi bọn họ vào trong canteen, lúc này mới có chút khôi phục.
"Hôm nay nếu không muốn chết thì đừng có gây chuyện, chắc là chỗ cảnh ngục xảy ra chuyện gì, đang lo không tìm được chỗ xả giận đây."
Sau khi đi vào canteen, Trương đầu nhắc nhở người bên cạnh ông ta một câu, sau đó ông ta lại tìm một vị trí bên cạnh, ngồi cùng Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt.
Còn chuyện xếp hàng lấy cơm, thì giao lại toàn quyền cho đàn em.
"Ở bên ngoài chắc các cậu là bạn đi?"
Vừa mới ngồi xuống, Trương đầu lại đột nhiên hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu, hiển nhiên là đang nói về Lãnh Nguyệt.
"Ừm, đây là bạn tốt nhất của tôi."
Hạ Thiên Kỳ không giấu giếm, gật đầu khẳng định.
Lãnh Nguyệt nghe xong, ánh mắt có hơi không thể không nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, vẫn không nói gì.
"Nhìn thân thủ cậu ta cũng biết, phải biết trong nhà ngục này, có thể không phải ai cũng có tâm lý biến thái."
Trương đầu thấy Hạ Thiên Kỳ có chút kinh ngạc, không khỏi cười giải thích một câu.
Bên này bọn họ hàn huyên không tới mấy câu, đám tù đầu Sỏa Đại Bưu, đầu trọc cũng lần lượt đi vào.
Trương đầu thấy bọn họ đi vào, sau khi nhìn lướt qua cảnh ngục, lại thận trọng phất phất tay về phía bọn hắn, ra hiệu tới bên đó ngồi.
Sỏa Đại Bưu dẫn theo Nhị Cẩu Tử đi tới trước người khác một bước, sau khi tới gã lại nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái có chút sợ hãi, sau đó đặt mông ngồi xuống.
Trương đầu thấy tình huống Sỏa Đại Bưu có hơi bất thường, lại thử hỏi một câu thăm dò:
"Nhìn anh hình như có chuyện muốn nói?"
Sáu tù đầu trong nhà ngục này có thể nói là người chung một phe, sở dĩ bọn họ chăm chú tụ tập với nhau thật chặt, nói trắng ra chính là vì không cho phép loại nhân tài mới nổi như Hạ Thiên Kỳ này xuất hiện.
Mà trong sáu người, lấy quan hệ giữa Sỏa Đại Bưu và Trương đầu là tốt nhất, giữa hai người không có bí mật gì để nói.
Sỏa Đại Bưu cố tình nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, hiển nhiên là nói cho Trương đầu biết bây giờ còn chưa thuận tiện nói, kết quả Trương đầu lại phớt lờ gã:
"Anh nói thẳng là được, không cần để tâm hắn."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng cười bổ sung một câu:
"Nhìn cái sắc mặt khó coi kia của ông, có phải bị tôi nói trúng, đang khổ não đầu óc mơ hồ không nghĩ ra không?"
"Mày..."
Bị Hạ Thiên Kỳ chọt trúng nỗi lòng, Sỏa Đại Bưu tức khắc mở to hai mắt, thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ căng thẳng trong lòng, biết có thể bên Sỏa Đại Bưu thật sự xảy ra tình huống gì, vì vậy lại thúc giục nói:
"Nói đi, tôi muốn nghe bên ông đã xảy ra chuyện gì."
Lúc này Lãnh Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, đưa mắt đặt trên khuôn mặt căng cứng của Sỏa Đại Bưu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...