Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hàn Phong Vũ

Diệp Kiện thấy xung quanh mấy tiểu khu gần đó tràn ngập một làn sương mù khiến hắn hoảng sợ, sương mù kia như có sự sống, không ngừng đổ từ trên xuống dưới, trong đó còn có thể thấy mấy thứ gì đó nhìn như mặt quỷ, đang nhảy nhót kêu gào bên trong.

Thấy vậy, trên trán Diệp Kiện tức khắc rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, mặc dù không xác định được đây là chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác của hắn nói cho hắn biết, tình huống xảy ra bên kia chắc chắn có liên quan tới chuyện quỷ lầu lần trước.

Hắn không dám tiếp tục ở lại nữa, lúc này rẽ qua rồi liều mạng bỏ chạy.

- ---

Trong một tòa tiểu khu tại đó.

Năm tòa chung cư bị bóng tối bao phủ chặt chẽ, chỉ có cửa sổ của một vài căn hồ còn có ánh sáng phát ra.

Một chuỗi tiếng bước chân như có như không vang lên trong hành lang của một tòa chung cư trong số đó, tiếng đèn cảm âm trong hành lang không ngừng lóe lên chói mắt, đứa bé gái do con ác quỷ kia hóa thân vô thanh vô tức xuất hiện bên trong.

Có điều rất nhanh, thân thể nó lại biến mất không thấy.

Trong một căn hộ gia đình ở lầu 2, cửa phòng ngủ có hơi mở ra một chút. Xuyên qua khe cửa có thể thấy, hai người trung niên một nam một nữ nằm ở trên giường, ngủ rất say.

Trong phòng ngủ đối diện bọn họ, một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang nằm trong chăn chơi game trên điện thoại di động.

Phòng ngủ của thiếu niên đột nhiên phát ra một tiếng vang của cửa bị đẩy ra, thiếu niên còn tưởng cha mẹ hắn tới rồi, lại vội vàng nhét điện thoại di động xuống dưới lưng, nằm trên giường không nhúc nhích, nhín thở nghe tiếng động cạnh cửa.

Nằm đợi một hồi, thiếu niên cũng không nghe được động tĩnh nào khác, vì vậy hắn thứ ló đầu ra để thăm dò một chút, hé mắt nhìn về phía cạnh cửa.


Cạnh cửa đen như mực, hắn không thấy gì, trong lòng cũng tưởng là gió thổi cửa phòng mở ra, vì trước đó hắn hoàn toàn không nghe tiếng bước chân tới gần.

Đang lúc hắn thở phào nhẹ nhõm, lần nữa rúc đầu vào trong chăn, mở lại game đang tạm dừng trên điện thoại di động, hắn tức khắc kinh hãi phát hiện, trong chăn rốt cuộc nhô ra một khuôn mặt người chết có đôi mắt tím, không lệch không dời, ở ngay trước mặt của hắn.

Nhưng không kịp chờ thiếu niên hoảng sợ hét lên, đầu của hắn đã nổ tung không có dấu hiệu nào, não tương lẫn máu tươi văng tung tóe trong chăn.

Tiếp theo, cửa phòng ngủ chỗ cha mẹ hắn cũng vô thanh vô tức bị đẩy ra, người đàn ông nằm mơ vô ý thức trở mình, nhưng không đợi hắn hoàn toàn trở qua, toàn thân lại đột ngột bị chia năm xẻ bảy, cái này cũng khiến người vợ hắn đang ngủ bên cạnh giật mình tỉnh giấc.

Nhưng người vợ vừa mới mở mắt, một làn sương mù đầy tiếng quỷ kêu đã bao phủ cả người bà ta, chỉ vẻn vẹn trong một nháy mắt, chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Giết chóc đến từ ác quỷ, cũng vì vậy mà thật sự kéo màn.

- ---

Cùng lúc đó, ngoài thành phố Bắc An.

"Không thể, vẫn là không phá nổi, không cần lãng phí hơi sức nữa."

Mặc dù có Triệu Tĩnh Thù theo phụ ma, và Sở Mộng Kỳ bên cạnh giúp sức, thế nhưng Lãnh Nguyệt vẫn không thể làm gì với phong tỏa của thành phố Bắc An.

Lương Nhược Vân ngồi ở trong xe, trong khoảng thời gian này cũng không khuyên thêm gì nữa, vì đừng nói là bọn họ, ngay cả chính cô cũng không thể phá vỡ loại phong tỏa này.

Không thỉ nếu thật sự loại sát hạch nào cũng có thể dùng sức mạnh bên ngoài giúp đỡ, vậy thì đệ tam Minh Phủ cũng sẽ không chỉ còn lại có những lực lượng trung kiên này như bọn họ.

Thấy thử năm lần bảy lượt cũng không tạo được bất cứ tác dụng gì, mặc dù Triệu Tĩnh Thù cũng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu bỏ qua.


"Mọi người tin tôi, tên thối vô lại kia không chết được, mạng hắn lớn lắm."

Sở Mộng Kỳ thấy Triệu Tĩnh Thù và Lãnh Nguyệt đều có chút thất vọng, vì vậy vội vàng nói một câu.

"Tôi chỉ đang tập huấn mà thôi."

Lãnh Nguyệt lại lần nữa nhắc lại quan điểm này của anh ta.

"Rồi rồi rồi, anh và Tĩnh Thù đều ở đây tập huấn, chỉ có tôi lo lắng cho tên thối vô lại kia được chưa."

Sở Mộng Kỳ liếc Lãnh Nguyệt một cái trắng mắt, ngược lại cười một cái với Triệu Tĩnh Thù.

Lãnh Nguyệt thu vô nhận kiếm trong tay lại, lúc này đi tới trước xe Lương Nhược Vân, mặt không thay đổi nhìn Lương Nhược Vân cũng đang hiếu kỳ đánh giá anh ta, trầm mặc hồi lâu mới hỏi:

"Tồn tại của Minh Phủ rốt cuộc để làm gì?"

"Ý nghĩa của tiêu diệt quỷ vật là gì?"

"Không biết." Lần này Lương Nhược Vân không trả lời Lãnh Nguyệt, mà là lắc đầu một cái.

Nghe được vấn đề của Lãnh Nguyệt, Sở Mộng Kỳ ở phía sau trả lời một câu:

"Anh ngốc sao sư huynh, tiêu diệt quỷ vật đương nhiên là để bảo vệ nhân thoại, duy trì trật tự thế gian."


"Cũng không đơn thuần là thế này."

Lãnh Nguyệt và Lương Nhược Vân đều không có hồi đáp, ngược lại Triệu Tĩnh Thù lắc đầu nói một câu.

"Không phải cái này thì là gì?"

"Ách... Lấy cho anh một ví dụ, nếu tiêu diệt quỷ vật là để bảo vệ nhân loại, để duy trì trật tự, vậy thì đào tạo quân nhân, đào tạo cảnh sát tình hình cũng không khác nhau mấy.

Thế nhưng trong quá trình đào tạo, nếu như có phần tử xấu làm chuyện xấu, sẽ dính dáng tới rất nhiều người, sẽ vì đào tạo một người, mà thà khiến cho những người vô tội khác bị giết chết sao?"

"Đương nhiên là không, làm như vậy để đào tạo không phải là vô nghĩa sao."

Sở Mộng Kỳ nghe hiểu ý tứ của Triệu Tĩnh Thù, nhưng lại nói rất kỳ quái:

"Nếu quả thực sự tồn tại của Minh Phủ không phải để diệt trừ quỷ vật, để bảo vệ nhân loại, như vậy cứ dứt khoát để cho quỷ vật giết cùng giết tận là được, còn về phần đào tạo chúng ta sao? Đây không phải là rãnh rỗi không có chuyện gì làm, ăn no bày chuyện sao?"

"Không, thật ra tôi vẫn chưa nói hết, có một loại tình hình, nhưng thật ra là điều kiện thêm vào, chính là phương hướng xuất phát lớn hơn.

Ví dụ như đào tạo quân nhân, là tuyển chọn tập thể huấn luyện, cách thức không chết không bị thương tốt, hay là trải qua chém giết chiến trường còn sống sót tốt?

Loại cách thức trước tuy không có thương vong, nhưng rất khó đào đào nên tinh nhuệ, nhưng loại cách thức phía sau, có thể còn sống sót cuối cùng nhất định chính là tinh nhuệ.

Mà tinh nhuệ là dùng để đối phó kẻ địch mạnh mẽ nhất, nếu không thi để lại một đống nhìn như có thể, nhưng trên thực tế lại chẳng ra làm sao, đụng phải kẻ địch mạnh mẽ hoàn toàn không có hy vọng chiến thắng.

Tình hình vì đại cục, hy sinh một phần nhỏ người, trong lịch sử đâu đâu cũng có.

Hoặc là sau này Minh Phủ chính là..."

"Được rồi, đó cũng không phải vấn đề mọi người cần thảo luận lúc này."


Sau khi im lặng như có điều suy nghĩ, Lương Nhược Vân đột nhiên mở miệng ngắt lời Triệu Tĩnh Thù.

Với chuyện này Triệu Tĩnh Thù cũng không để ý, vì cô vừa nói cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, cũng không có căn cứ gì.

Lúc này Lãnh Nguyệt đưa một tay mở cửa xe, sau đó ngồi xuống, cái này cũng khiến Lương Nhược Vân có chút kinh ngạc:

"Không ở lại đây chờ nữa sao?"

"Nếu không vào được, chờ ở nơi này cũng vô nghĩa, chúng ta trở về đi thôi, tôi không muốn lãng phí thời gian để chờ đợi."

Lương Nhược Vân nghe xong mỉm cười, sau đó nhìn qua Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ ngoài xe nói:

"Chúng tôi đi trước, đúng rồi Tĩnh Thù, chị thấy em sắp đạt tới cấp lệ quỷ, khi nào gửi yêu cầu xin quản lý?"

Lúc gần đi, Lương Nhược Vân tò mò hỏi Triệu Tĩnh Thù một câu.

"Tạm thời em còn chưa nghĩ ra."

"Được rồi." Lương Nhược Vân nghe xong gật đầu cũng không nói thêm gì, cười một cái với Sở Mộng Kỳ đang vẫy vẫy tay chào tạm biệt cô, lại đạp chân ga chở theo Lãnh Nguyệt rời đi.

Sau khi Lương Nhược Vân và Lãnh Nguyệt rời đi, Sở Mộng Kỳ cong môi đi tới, nói với Triệu Tĩnh Thù có hơi lo lắng:

"Không biết trong thời gian đi theo chị Lương này, sư huynh tôi đã trải qua những chuyện gì, cảm giác tính cách trở nên lạnh hơn rất nhiều so với trước."

"Tính cách cũng không có vấn đề gì, chỉ cần tâm đừng trở nên lạnh là được. Tôi muốn chờ Thiên Kỳ an toàn ra ngoài, nếu cô cảm thấy nhàm chán thì lái xe quay về trước đi, Không biết khi nào bên Thiên Kỳ có tin tức."

Nghe được Tiệu Tĩnh Thù muốn để cho mình quay về trước, Sở Mộng Kỳ hừ hừ trả lời:

"Tôi đi rồi một mình cô rất nhàm chán, tôi ở lại với cô."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui