Dịch: Hàn Phong Vũ
Nghe Ngô Địch nói, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không tức giận, hắn lúng túng cười cười, hỏi:
"Vậy làm sao mới có thể làm cho quỷ vực của mình trở nên kiên cố? Với cả, nếu quỷ vực của tôi có thể bị công phá, vậy thì có phải quỷ vực của ác quỷ cũng có khả năng bị công phá hay không?"
"Muốn khiến quỷ vực trở nên kiên cố, quan trọng nhất là phải làm cho quỷ vực của chú tiếp nối thật hoàn mỹ với không gian hiện thực.
Tốt nhất là nên làm được tiếp nối không kẽ hở, vì như vậy lúc quỷ vực của chú gặp phải tấn công, không gian hiện thực cũng có thể chống đỡ cho chú một phần.
Có điều cái này với chú mà nói còn phải chờ tới khi thật sự bước vào cấp ác quỷ, cảm ứng với không gian trở nên bén nhạy, còn hiện tại, trước hết chú cứ làm cho tốt chuyện làm sao thay đổi hình dáng của quỷ vực đi.
Phạm vi bao phủ của quỷ vực càng lớn, hàng rào không gian của quỷ vực càng mỏng, càng dễ bị công phá.
Đối phó với quỷ vật mạnh mẽ hơn chú, chính là phải nghĩ cách tăng cường sức phòng ngự của mình, sau đó tìm cơ hội chạy trốn. Đối đầu với quỷ vật có thực lực không kém mình bao nhiêu, chính là làm tất cả mọi cách để nâng cao sức tấn công của mình.
Đây là hai chiến thuật đối địch đơn giản nhất, trong đầu của chú nhất định có ý thức này.
Bí quyết đã giao cho chú rồi, còn lại chính là tự chú mày luyện tập nhiều hơn, quỷ thuật thì anh không nói nữa, vì quỷ thuật của chú đã rất mạnh rồi, cho dù hiện nay vẫn không giết được ác quỷ, thế nhưng đã có thể tạo thành tổn thương nhất định cho ác quỷ.
Chờ chú đi vào cấp ác quỷ, uy lực một chiêu này của chú sẽ mạnh hơn.
Được rồi, nói nhiều như vậy, anh mệt rồi, phải về đi ngủ."
Ngô Địch nói xong, lại ngáp mấy cái liên tục, khoát tay một cái với Hạ Thiên Kỳ, sau đó quay về phòng gã.
"Ngô lão đại, cám ơn anh. Khi nào anh có hứng thú tôi mời anh ra ngoài uống một chầu!"
"Chờ chú mày sống sót thông qua sát hạch đi."
Ngô Địch lười biếng trả lại Hạ Thiên Kỳ một câu, sau đó "sầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.
Hạ Thiên Kỳ tự nói với mình trong lòng, bất kể sau này có thể nào, phần chỉ bảo và bảo vệ bọn họ đây của Ngô Địch đều không thể quên. Ngô Địch có thể không thèm để ý, cảm giác mình chỉ nói một cái trong lúc hứng thú như vậy, thế nhưng hắn không phải Ngô Địch, hắn hiểu rõ mấy thứ này với hắn mà nói quan trọng tới mức nào.
Mấy người Lãnh Nguyệt, Triệu Tĩnh Thù đừng nói, Lương Nhược Vân, Ngô Địch, ông chủ tên Tuyệt Đại của khu giải trí kia, thậm chí là Mộc Tử Hi, những ngưởi này hắn đều sẽ âm thầm đặt trong lòng, chờ sau này mình mạnh mẽ rồi, hoặc là lúc bọn họ có việc cần, hắn nhất định sẽ dùng hết toàn lực giúp đỡ.
Luyện tập về quỷ vực rất khô khan, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại có vẻ làm rất không biết chán, vẫn ở trong sân luyện tới nửa đêm mới mang theo một người mồ hôi thối về nghỉ.
Ngày hôm sau hắn lại dậy thật sớm, luyện tập mãi tới giữa trưa ngày hôm sau, Triệu Tĩnh Thù đến nơi, hắn mới có thu hoạch tạm thời ngừng lại.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đang tay trần đứng trong sân, Triệu Tĩnh Thù không khỏi cười trêu chọc nói:
"Đường nét cơ thể không tệ lắm, sao tôi cảm thấy anh lại cao hơn vậy chứ."
"Đáng ghét, người ta đều bị cô nhìn sạch sẽ, để cho công bằng, tôi cũng phải nhìn sạch cô."
Hạ Thiên Kỳ đê tiện nói một câu, Triệu Tĩnh Thù nghe xong nổi da gà cùng mình, liếc hắn một cái, nói:
"Nghiêm túc chút đi, có điều muốn anh nghiêm túc chút gần như là không thể nào."
"Thật ra tôi vẫn rất nghiêm chỉnh." Hạ Thiên Kỳ vừa nói vừa chỉnh quần, cầm cái khăn lông mà Ngô địch treo trên ghế bập bênh trước đó lên lau mồ hôi nóng trên mặt.
"Lãnh Nguyệt đâu, sao tôi không thấy anh ta?"
"Không cần tìm, chuyển lên núi rồi."
"Sao lại phải chuyển lên núi vậy, có phải anh lại ức hiếp Lãnh Nguyệt không?"
"Tôi mà ức hiếp hắn, tôi dám sao, hắn không ức hiếp tôi là được rồi. Đoán chừng anh ta ở đệ nhị vực bị kích thích, lên núi khổ tu, hắn thế nào cô còn không biết sao."
"Không trở lại sao?" Chuyện Lãnh Nguyệt chạy lên núi khổ tu, Triệu Tĩnh Thù cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vì thế này rất hợp tính cách Lãnh Nguyệt.
"Cũng không quay lại, có điều cô có thể gọi điện thoại cho anh ta hỏi một chút, nói không chừng anh ta sẽ xuống núi nhìn mặt cô.
Thế nhưng tôi kiến nghị cô chưa nên gọi, nếu anh ta đã lựa chọn chuyển lên núi, hẳn đã nghĩ sắp tới sẽ tập trung luyện tập, không muốn bị người khác quấy rầy."
"Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy."
"Không sao, Lãnh thần không có ở đây tôi có thể ở cùng cô, Lương Nhược Vân đã giải trừ nguy cơ cho tôi, bây giờ tôi cần cẩn thận một chút, chắc là có thể dạo chơi ở thành phố Phước Bình.
Cô có muốn tới nơi nào không? Tôi có thể đi bộ cùng cô một chút."
"Bây giờ anh đã có thể rời khỏi nơi này sao? Vậy thật là quá tốt, có điều so với bên ngoài, anh ở lại nơi này vẫn an toàn hơn một chút."
Mặc dù Triệu Tĩnh Thù rất muốn Hạ Thiên Kỳ quay về, thế nhưng nghĩ tới kẻ địch của hắn trong Minh Phủ, lại tức khắc bỏ đi cái suy nghĩ này.
"Tạm thời tôi không cân nhắc quay về, chủ yếu là sợ ngộ nhỡ, không muốn làm liên lụy tới cô và cô nàng Sở Mộng Kỳ kia, có điều hôm nay tôi ra ngoài đi loanh quanh vẫn không có chuyện gì.
Cô chờ ở đây đi, tôi đi hỏi Ngô Địch một chút, xem gã có đi hay không."
Hạ Thiên Kỳ lấm la lấm lét chạy vào phòng Ngô Địch, trong chốc lát, đã bị Ngô Địch lớn tiếng mắng.
"Cút ra ngoài, ai cho chú mày vào!"
"Ha ha... Ngô lão đại, tôi thật không phải cố ý, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện anh có sở thích cởi trần ngủ."
"..."
Thay lại một bộ quần áo đẹp trai, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù lái xe, một trước một sau chạy vào trong thành phố.
Thời gian gần đây, nếu hắn không phải luyện tập, thì chính là tham dự sự kiện, tinh thần cả người đều tương đối mệt mỏi, nên thả lỏng thoải mái là không thể thiếu.
Triệu Tĩnh Thù mới mua một chiếc ferrari màu trắng, tiếng nổ động cơ rất gây sự chú ý của người khác, khác với loại gia nhập vào Minh Phủ mới có chút tiền như hắn, ngay từ trước Triệu Tĩnh Thù đã là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nếu không phải bản thân cô không có hứng thú, lại gia nhập Minh Phủ, xí nghiệp của cha cô đã sớm thành của cô.
Triệu Tĩnh Thù lái xe chạy phía trước, Hạ Thiên Kỳ theo sát ở phía sau, sau khi hai người vào thành phố, lại đi qua hai quảng trường, cuối cùng dừng ở trước một con phố mỹ thực đông đúc náo nhiệt.
Cũng không sợ xe của mình bị dán giấy phạt, hai người tùy ý đậu ven đường, Hạ Thiên Kỳ châm một điếu thuốc hút một hơi, có chút cười khổ nói với Triệu Tĩnh Thù:
"Tĩnh Thù đại mỹ nữ thân ái nhất của tôi, cô cảm thấy dẫn một tinh linh rau quả tới phố mỹ thực tràn ngập hơi thở khí tục thích hợp sao? Cô đây là muốn tôi thèm đến chết từ từ."
"Ha ha, xin tha thứ cho người hay ăn hàng, có điều tôi không ngừng luôn, mua chút đồ rồi đi ngay.
Lần trước tôi và Mộng Kỳ tới đây, phát hiện một quán thịt viên ngon siêu cấp, thật sự, anh bây giờ chính là chịu không nổi thứ này, nếu không thì anh cũng sẽ thích nó."
"Không sao, chờ sau này tôi có thể ăn, lại tới ăn cùng cô.
Vậy đi nhanh đi, tôi cũng muốn xem một chút là thịt viên gì, có thể khiến cho Tĩnh Thù cô đã nếm hết mỹ vị nhân gian cũng tôn sùng thế này.
Đi thêm kiến thức cũng được."
Phố mỹ thực ở thành phố Phước Bình rất dài, đồng thời cả con đường đều trang trí nhiều vật mang màu sắc cổ phong, sau khi đi vào cũng thật có loại cảm giác đi dạo chợ phiên cổ đại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...