Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ cõng Lãnh Nguyệt chạy một mạch, trái lại không phải hắn không muốn dùng thuấn di bỏ chạy, mà là cho dù có quay lại tòa nhà nằm viện bên này, năng lực thuấn di vẫn bị hạn chế gắt gao.
Đồng thời bất kể là trước mặt hay sau lưng, đều biến thành một mảnh tối tăm như không có điểm cuối.
Ở phía sau cách bọn họ không xa, một đôi mắt màu tím không ngừng lóe ra quang mang hung ác, không hề nghi ngờ, mặc dù hắn dùng quỷ vực chống đỡ một hồi, thuận lợi trốn vào bên này, nhưng vẫn không thể nào bỏ xa con ác quỷ kia.
Hạ Thiên Kỳ liều mạng chạy một hồi, thế nhưng trước mắt vẫn là một mảnh đen như mực, không cần biết nhìn thế nào cũng không giống như trong tòa nhà khu nội trú.
Dùng sức quệt đi một vệt mồ hôi lạnh, Hạ Thiên Kỳ cắn răng bất cứ giá nào cũng không muốn tiếp tục chạy, dù sao trong phạm vi bệnh viện này, không cần biết trốn thế nào, trốn tới đâu, con ác quỷ kia vẫn có thể tìm được dễ như trở bàn tay, vậy thì chẳng bằng chơi một lần ném chuột vỡ bình, dùng đòn quỷ thuật sát thủ của hắn, đánh một trận cuối cùng.
Trên tay lại xuất hiện thanh quỷ binh đoản kiếm do xương sườn mình rèn thành kia, Hạ Thiên Kỳ nổi giận gầm thét một tiếng, màu máu trong mắt lần nữa bị màu tím cắn nuốt, quỷ khí đầy tràn trong cơ thể tràn ra, một luồng bị hắn rót vào trong đoản kiếm đen.
Theo quỷ khí rót vào, độ dài của đoản kiếm đen trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, bốn phía thân kiếm vốn là màu đen, lúc này hình thành vô số dòng khí xoáy màu đỏ, đám khí xoáy này nối liền lẫn nhau, trong lúc ánh điện màu tím lưu chuyển, sức nặng chợt tăng.
Hạ Thiên Kỳ chậm rãi nâng đoản kiếm trong tay lên, mũi kiếm nhắm ngay cặp mắt ẩn nấp trong bóng đêm cách không xa trước mắt kia, khô lâu quỷ giáp bộc phát ra một tầng sương mù màu đen, mũ giáp phát ra tiếng vang "ông ông".
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ vận sức chờ tấn công, lúc này Lãnh Nguyệt cũng khôi phục ý thức, chậm rãi bò dậy trên mặt đất.
Đợi sau khi thấy khí thế của Hạ Thiên Kỳ trước mặt, anh ta không nói gì, chỉ rút thanh vô nhận kiếm của mình, lấy một nắm chú phù trong lồng ngực tung thẳng vào trong bóng tối.
"Tôi yểm hộ anh."
Lãnh Nguyệt cam kết một câu với Hạ Thiên Kỳ, tiếp theo cắn đầu lưỡi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi trong bóng tối ánh lên có thể thấy rõ, tiếp theo hóa thành từng giọt một, rơi xuống thấm lên mấy tấm chú phù kia. Chú phù vốn là màu vàng sau khi bị máu nhỏ vào, trong nháy mắt tia máu cao ngất.
Mắt Lãnh Nguyệt sáng như đuốc, bắt đầu lớn tiếng ngâm xướng, trong quá trình thanh vô nhận kiếm được nah ta nắm chặt trong tay bắt đầu không ngừng rung động.
Hạ Thiên Kỳ liều mạng, Lãnh Nguyệt cũng liều mạng như vậy, mặc dù anh ta không có quỷ vực như Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng đơn độc thay phiên tấn công, anh ta tự nhận cho dù có là một con ác quỷ, anh ta vẫn có sức đánh một trận.
Có lẽ cảm thấy uy hiếp từ Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, ác quỷ lần nữa cầm giữ không gian, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đồng thời dừng thân thể, trong bóng tối lần nữa khôi phục yên tĩnh chết chóc.
Vì thi pháp giữa chừng bị ngắt ngang, Lãnh Nguyệt gặp phải phản ứng cắn trả, khóe mắt nhỏ xuống hai hàng máu loãng.
Hạ Thiên Kỳ lần nữa thả ra quỷ vực của mình, mặc dù lần này quỷ vực của hắn chỉ có thể bao phủ phạm vi không tới ba thước, nhưng cũng thành công ngăn cản ác quỷ cấm cố không gian trước mắt.
Lãnh Nguyệt lần nữa khôi phục, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ ít nhiều gì có chứa chút vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới Hạ Thiên Kỳ đã nắm giữ quỷ vực. Có điều anh ta cũng không nói gì, lại tiếp tục ngâm xướng chú pháp, khí thế tức khắc trở nên càng hung hiểm hơn.
Cấm cố vô hiệu, bóng dáng của ác quỷ đột nhiên hiển hiện ra trong bóng tối, một cái chớp mắt tiếp theo, hai móng vuốt màu đỏ đột nhiên hung hăng đâm vào quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ.
Quỷ vực gặp phải tấn công của ác quỷ, trong nháy mắt trở nên hư ảo, trong mắt Hạ Thiên Kỳ ánh lên vẻ hung ác, một tiếng vang như ngân nga đột nhiên bộc phát ra trong bóng tối, hình thành hai chùm sáng một đỏ một trắng mang theo ánh điện màu tím ầm ầm rơi xuống.
Cũng trong lúc đó, Lãnh Nguyệt bên kia cũng hoàn thành thi pháp, trường kiếm trong tay hạ xuống, chú phù treo trên cao kia bộc phát ánh sáng đỏ tươi đẹp, tập hợp lại thành một, như một mặt trời đỏ mới sinh, rồi đột nhiên nổ tung.
Giờ khắc này, không gian bốn phía vỡ nát, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, quỷ khí và chú phù hóa thành tro tàn tứ tán, hình thành một con cuồng long to lớn, càn quét khắp nơi.
Quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ lần nữa tan vỡ, hai người trong quỷ vực đều bị khí tức cuồng bạo xung quanh hất bay tới vị trí rất xa.
Cảnh tượng khu nội trú xuất hiện ra, đồng thời hiện ra còn có từng mảnh tàn thi thấy mà kinh hoàng trong hành lang kia.
Hạ Thiên Kỳ tiêu hao hết toàn bộ hơi sức, lúc này hắn không yên lòng vùng vẫy ngồi dậy dưới đất, sau đó lấy ra một chai nước thuốc khôi phục cuối cùng của hắn, mở nắp chai uống cạn.
Thể lực khôi phục trở lại, Hạ Thiên Kỳ lần nữa đứng lên, nhìn lại cuối hành lang, con ác quỷ kia chỉ còn lại một nửa người, đang lúc lắc lung lay trong uy lực còn lại của quỷ khí cuồng bạo.
Mặc dù nhìn qua cực kỳ chật vật, thế nhưng không cách nào thay đổi sự thực nó vẫn còn tồn tại.
Khí tức cuồng bạo rốt cuộc hoàn toàn tiêu tan, lúc này Lãnh Nguyệt cũng chống thanh trường kiếm kia của anh ta đứng lên, thế nhưng con ác quỷ đứng ở cuối hành lang kia, nó vốn còn nửa người lắc lư lảo đảo, lúc này cũng hoàn toàn ngừng lại.
"Trốn thì trốn không thoát, lần trước hủy một nửa thân thể của nó, lần này đổi thành một nửa kia!"
Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói xong, lại lần nữa thả quỷ vực của hắn ra, định giở ngón cũ, dùng quỷ thuật hoàn toàn tiêu diệt.
Chỉ là không kịp chờ hằn bắt đầu thi thuật, ác quỷ vốn đứng ở cuối hành lang, lập tức đứng ngay trước mặt hắn, tiếp theo một cái quỷ trảo cắm thẳng lên quỷ vực của hắn.
Cái này cũng chưa hết, ác quỷ như phát điên, bóng dáng trở nên cực nhanh, nhìn qua như có vô số con ác quỷ, đồng loạt phá vỡ quỷ vực của hắn.
Quỷ vực vốn không chịu nổi tấn công như vậy của ác quỷ, chỉ vẻn vẹn mấy cái hít thở đã tới mức gần như tan vỡ, thế nhưng quỷ thuật của Hạ Thiên Kỳ ngay cả phân nửa cũng chưa hoàn thành.
Mặc dù Lãnh Nguyệt cũng uống cạn một chai nước thuốc khôi phục thể lực, nhưng muốn thi triển chú thuật uy lực cường đại, thời gian nhất định là điều kiện không thể thiếu.
Hoặc giả quỷ thuật của Hạ Thiên Kỳ và chú thuật uy lực lớn nhất của Lãnh Nguyệt có thể dành cho ác quỷ đòn tấn công rất mạnh, nhưng thực tế mà nói, ác quỷ đã ăn một lần thiệt thòi, vốn cũng không cho bọn hắn thêm bất kỳ cơ hội sức lực nào nữa.
Theo quỷ trảo của ác quỷ lần nữa rơi xuống, quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc khó mà chống đỡ thêm nữa, lúc này hoàn toàn nứt ra.
Trong nháy mắt quỷ vực hỏng mất, Lãnh Nguyệt theo bản năng vung kiếm chém về phía ác quỷ, thế nhưng không được thêm chú thuật, một kiếm này chém trên người ác quỷ hoàn toàn như gãi ngứa.
Mắt thấy ác quỷ muốn vung móng xé nát Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng thả ra quỷ thuật chỉ hoàn thành một phần của hắn, nhưng vì quỷ khí rót vào thật sự quá ít, nên ác quỷ chỉ vẻn vẹn bị hắn xoay chuyển khoảng cách một chút.
Nếu nói tạo thành tổn thương gì, cũng chỉ là rơi mất vài cọng tóc.
Thấy trong tay lần nữa mất lợi thế đánh với ác quỷ, mặt Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ đều lộ vẻ tuyệt vọng, dưới chân không nhịn được lui thẳng về phía sau.
Nhìn lại ác quỷ kia, ánh sáng tím trong mắt lại trở nên càng thêm nồng đậm hơn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...