Dịch: Hàn Phong Vũ
Bước nhanh hơn dọc theo đường đi, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt hữu kinh vô hiểm đi tới canteen.
Mãi đến khi thật sự đi vào, bọn họ mới phát hiện người tụ tập trong phòng ăn nhiều hơn so với dự đoán trước đó của hắn.
Không những ngồi đầy lầu một, ngay cả lầu hai nhìn qua cũng tương đối chen chúc.
Phần lớn người ở lầu hai đều là muốn tìm một nơi an toàn ngồi đợi, hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ gì với thức ăn, thế nhưng rất nhiều người tụ tập ở lầu một thì hoàn toàn không giống.
Bọn họ vừa mới tới, lại vừa vặn thấy hai người đang vì chút jambon mà ra tay đánh nhau.
"Chúng tôi tìm được trước, vì sao phải cho các người?"
Tiểu đội của Hoàng Tử Tường vốn là ba người, lúc này đã phát triển tới chừng mười người, sở dĩ có thêm nhân số, nói tới vẫn là cảm thấy nhiều người thì tính an toàn cao hơn.
Trên thực tế cũng thật sự không sai, vì không chỉ một mình hắn nghĩ như vậy, trong canteen này có rất nhiều tiểu đội khoảng mười người như bọn họ, với một phần thức ăn còn lại trong canteen đều là tình thế bắt buộc.
"Anh tìm được trước thì cho anh? Vậy tôi ra đời trước, có phải anh không thể ra đời nữa không? Mọi người bị vây ở nơi này đã không dễ dàng, chúng tôi cũng không làm khó các người, để lại một nửa là được."
"Nhiều nhất một phần ba." Hoàng Tử Tường vô cùng khó chịu với người đàn ông mặt tam giác trước mắt này.
"Tôi nói để lại một nửa."
"Tôi cũng nói, nhiều nhất một phần ba."
"Đ* con ** mẹ mày, cho mày mặt mũi mày còn không chịu!"
Hai nhóm người lập tức lao vào đánh nhau người của hai bên ước chừng tương đương nhau, số lượng phụ nữ về cơ bản cũng ngang nhau, cho nên trong lúc nhất thời đánh nhau khó phân thắng bại.
Vừa xoay ghế, vừa ném đồ, những người khác trong canteen cũng không có ý tứ ngăn cản, chỉ có một số ít người khuyên mấy câu tượng trưng, nhưng phần lớn người trốn qua một bên, sợ bị người đánh nhau ở hai phe liên lụy.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đứng cạnh cửa canteen, cũng không có tới một chút ý tứ ngăn cản.
"Xem ra mấy người này thật sự liều mạng, xem mấy hộp jambon như sinh mệnh."
Người hai phe càng đánh càng ác, trên người rất nhiều người đều treo màu, bị ghế đập rách đầu.
Tới cuối cùng hoàn toàn không phải vì tranh giành thức ăn, mà là nuốt không trôi cục tức này, mãi đến khi một người đàn ông trong bọn họ kêu một tiếng quái dị rất kinh khủng, tất cả mọi người mới ngơ ngác dừng tay.
Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người rất béo, nhìn qua ít nhất hơn 200 cân, nhưng một tên béo như vậy, lúc này cả người vậy mà trôi nổi trong không trung.
"Cứu tôi! Cứu tôi!"
Tên mập không ngừng lớn tiếng kêu quái dị, trên thực tế so với tiếng kêu của gã, tiếng kinh hô trong canteen gần như át mất mọi tiếng động.
Vì điều này thật sự quá mức quỷ dị, người nặng 200 cân lại hoàn toàn trôi nổi trong không trung, một màn này khiến mọi người trong canteen nhìn tới trợn mắt há mồm.
"Xem ra canteen cũng không an toàn."
Hạ Thiên Kỳ nhìn tên mập đang kêu gào cứu mạng trong không trung kia, trong lòng cũng lần nữa sinh ra hoảng sợ mãnh liệt, cảm thấy phía trên khu canteen này có một đôi mắt màu tím lạnh như băng đang nhìn chăm chăm mọi thứ ở nơi này, nhìn chăm chăm mặt của bọn họ.
"Nơi này thật sự đã bị sức mạnh tà ác xâm lấn!"
"Còn ở lại nữa chúng ta đều sẽ chết!"
Không biết người nào hô to một tiếng, người trong canteen nhất thời chạy trốn tứ tán, cùng lúc đó, tên mập vùng vẫy trong không trung kia đột nhiên kêu thảm một tiếng, tiếp theo, lại thấy một cái tay đột nhiên rơi từ trên xuống ngay khi ánh mắt mọi người đang nhìn.
Thậm chí còn không đợi mọi người phản ứng kịp, một cái khác bên cạnh hắn, hai chân, ngũ quan trên mặt, da đầu, cổ, thậm chí là thân thể, đều bị cắt thành từng khối vuông vức, từng cục rơi xuống "lộp bộp".
"A!"
Người trong phòng ăn đều bị dọa sợ tới phát diên, nếu như nói trước kia bọn họ còn có chút quy củ, vậy thì lúc này, bọn họ hoàn toàn biến thành một bầy ruồi mất đầu, va chạm khắp nơi trong canteen, xô đẩy lẫn nhau, la mắng, vọt thẳng tới cửa chính canteen.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt thấy vậy vội vàng lui ra ngoài trước khi bọn họ nhào tới, nếu không thì khó mà nói sẽ không bị vạ lây tới hai người bọn họ.
Ngay lúc hai người đang định tìm kiếm chỗ trốn tiếp theo, lại thấy trong mấy người muốn lao ra khỏi canteen kia, từng người một đều đồng loạt dừng cả người lại, ngừng cùng lúc thậm chí còn có biểu cảm trên mặt bọn họ.
"Mau rời khỏi nơi này! Ác quỷ ở trong canteen!"
Lãnh Nguyệt đột nhiên quay về phía Hạ Thiên Kỳ kêu một câu, đương nhiên Hạ Thiên Kỳ không thể không nhìn ra, những người này đều là bị ác quỷ dừng lại, cho nên không nói hai lời, lập tức quay đầu liều mạng dán ven đường bỏ chạy với Lãnh Nguyệt.
Trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua, lại thấy trong cửa chính canteen, đột nhiên tuôn ra lượng lớn máu, sau đó mấy chục thi thể mặt mũi trắng bệch bị máu tràn tới bao phủ.
Máu trong canteen càng chảy càng nhiều, trong hơn mấy chục giây ngắn ngủi đã hình thành một sông máu đáng sợ, đuổi theo Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cực nhanh, như thể muốn bao phủ toàn bộ người bị dừng bên ngoài.
Hạ Thiên Kỳ nhìn mà da đầu ngứa ngáy, vì đã có không dưới mười người bị sông máu đuổi theo, sau đó nuốt chửng đến mảnh vụn cũng không còn.
"Chúng ta không thể ở lại bên ngoài, chỉ có thể trốn vào tòa nhà khám bệnh trước rồi lại đưa ra quyết định."
Hạ Thiên Kỳ hô lên một tiếng với Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt không trả lời, thế nhưng thân thể lại đột nhiên xoay về một bên, hiển nhiên là tán đồng đề nghị của Hạ Thiên Kỳ, muốn tạm thời trốn vào trong tòa nhà khám bệnh tránh khỏi nguy cơ sông máu nuốt chửng.
Chỉ là lúc này bọn họ còn muốn quay đầu đã chậm, vì sông máu trở nên càng thâm rộng lên, ngay cả ô tô dừng trên chỗ đậu cũng bị nuốt mất.
Thế nước vô cùng xiết, hiển nhiên chính là một con sông lớn đang truy đuổi bọn họ.
"Mẹ nó! Quay đầu không kịp nữa, chúng ta trốn tới cửa bệnh viện!"
Hạ Thiên Kỳ dứt khoát nói, không suy nghĩ chuyện quay đầu trốn vào tòa nhà khám bệnh nữa, lúc này Lãnh Nguyệt cũng thu lại bước chân, hai người một trước một sau, gạt hết rất nhiều người chạy trốn bênh cạnh, cuối cùng bước một chân vào bệnh viện trước khi sông máu tràn tới nuốt chửng.
Còn mấy người bị bọn họ bỏ lại phía sau, thì đều bị sông máu nuốt lấy không ngoại lệ.
Ngoài bệnh viện hoàn toàn biến thành một sông máu, lúc này sông máu yên tĩnh lại, nhưng không khó thấy từng cổ thi thể trôi nổi trên đó, chừng hơn trăm thi thể.
Đường bên ngoài đã bị đóng cứng, canteen là đầu nguồn sông máu xuất hiện cũng đã thành khu nguy hiểm nhất, nơi duy nhất có thể cho người sống sót tránh né, cũng chỉ còn lại tòa nhà khám bệnh và tòa nhà nằm viện.
Nhưng mà sắp tới trong hai tòa nhà này sẽ diễn ra cái gì, với tất cả mọi người mà nói đều là câu đố không thể giải.
Một hồi mất ý thức qua đi, khi Hạ Thiên Kỳ lần nữa tỉnh hồn lại, hắn phát hiện mình đang ngồi trong phòng cấp cứu, mà trên giường bệnh đối diện, Lãnh Nguyệt đang mặt không thay đổi nhìn hắn.
Hiển nhiên hai người bọn họ lại lần nữa quay lại điểm bắt đầu khi bọn họ mới vừa vào đệ nhị vực.
May mắn thở phào nhẹ nhõm, Hạ Thiên Kỳ đứng dậy khỏi ghế, vội vàng chạy tới trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Sông máu phía dưới vẫn tươi đẹp chói mắt, nhưng đã không còn lao nhanh, mấy thi thể trôi nổi trên đó hung hăng đâm mạnh vào thần kinh của Hạ Thiên Kỳ.
Mà ngay tại lúc này, một chuỗi tiếng kêu rên đau đớn đột nhiên vọng vào từ ngoài cửa, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vô ý thức nhìn về phía cạnh cửa, lại thấy một phụ nữ bị chặt ngang hông, đang chậm rãi bò vào từ ngoài cửa, đau đớn nhìn bọn họ cầu khẩn:
"Mau cứu tôi... Mau cứu tôi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...