Dịch: Hàn Phong Vũ
Bác sĩ lớn tuổi vừa mới đi ra khỏi phòng mổ, một bóng phụ nữ tới trước mặt ông ta rất nhanh, sau đó đi thẳng tới cửa phòng mổ.
"Cô đang làm gì? Ca mổ..."
Không đợi bác sĩ lớn tuổi nói xong, người phụ nữ đã đi vào mất dạng.
Bác sĩ lớn tuổi dừng bước chân đi về phía trước, xoay người muốn lần nữa quay lại phòng mổ, nhưng lúc này lạo thấy y ta vẻ mặt hoảng sợ chạy ra khỏi phòng mổ:
"Giáo sư Vương, không xong rồi, bác sĩ Hứa may cả tay mình trên vết mổ của bệnh nhân."
"Cô nói gì? Điều này sao có thể!"
Bác sĩ lớn tuổi nghe xong trên mặt đầy vẻ không hiểu gì, vì loại chuyện này đừng nói là một bác sĩ không làm được, ngay cả một tên ngốc cũng không có người ngốc đến mức may tay mình lên thân thể người khác.
"Bây giờ tôi vào xem một chút."
Bác sĩ lớn tuổi vội vội vàng vàng đi vào phòng mổ, kết quả vừa mới đi vào, con ngươi ông ta bỗng nhiên co rút lại, vì bệnh nhân vốn nằm trên giường mổ, bây giờ đã biến thành bác sĩ trẻ tuổi kia.
Nói chính xác, là bác sĩ trẻ tuổi kia hoàn toàn may mình lại với người bệnh kia.
Máu tươi không ngừng theo giường mổ rơi tí tách xuống, tiếng thét chói tai của y tá lần nữa vang lên, đôi mắt tràn đầy màu xám trắng mở to, hai người đều mất dầu hiệu sự sống.
Y tá theo bản năng muốn chạy ra khỏi phòng mổ, thế nhưng ngay lúc này phòng mổ như bị người khóa trái lại, bất kể cô ta có đẩy thế nào cũng không đẩy mở cửa được.
Lần này y tá ta càng thêm kinh hoàng, tiếng kêu chói tai và tiến khóc sợ hãi hỗn tạp nối tiếp nhau trong phòng mổ.
Lúc này bác sĩ lớn tuổi cũng thử đẩy cửa phòng mổ một cái, thế nhưng cho dù có thêm hơi sức của ông ta, cũng vẫn không cách nào đẩy cửa phòng mở ra một chút.
"Giáo sư Vương... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra..."
Y tá kia không ngừng kêu khóc, trong lòng đã hoảng sợ tới cực điểm, vì trong đầu cô ta sớm đã tràn đầy lời đồn bệnh viện bị sức mạnh kỳ lạ xâm lấn.
Cho dù trước kia cô ta không tin, nhưng giờ phút này nghe thấy, cũng khiến cô ta không thể không tin.
Từ lúc theo ngành y tới bây giờ đã hơn bốn mươi năm, bác sĩ lớn tuổi có thể nói là thường thấy sống chết, tuy chưa bao giờ gặp chuyện ly kỳ như bây giờ, thế nhưng tuổi tác từng trải lại có rất nhiều, nên bình tĩnh hơn y tá trẻ tuổi kia rất nhiều.
Điện thoại di động hay gì gì đó đều bị ông ta đặt bên ngoài, trên người không có bất kỳ công cụ gì có thể thông tin, cừa phòng mổ không thể bị khóa ngoài, vì vừa rồi lúc ông ta đi vào, trong hành lang hoàn toàn không có một bóng người nào.
Nghĩ tới đây, ông ta chợt nhớ lại người phụ nữ không rõ khuôn mặt chạy vào phòng mổ trước ông ta kia, ánh mắt ông ta bắt đầu tìm kiếm trong phòng mổ, thế nhưng trong này ngoài hai thi thể trong tình trạng tử vong thê thảm nằm trên giường bệnh, thì chỉ còn lại ông ta và y tá trẻ tuổi kia.
"Thật kỳ quái."
Y tá vẫn đang liều mạng kêu khóc đẩy mạnh cửa phòng mổ, lúc này bác sĩ lớn tuổi cầm cái bình chữa cháy trong góc phòng mổ lên, sau đó quay lại nhắc nhở y tá kia:
"Tiểu Lý, cô tránh ra, tôi sẽ đập vỡ mặt kính."
Thấy bác sĩ lớn tuổi xách theo bình chữa cháy đi tới, y tá ngừng khóc gật đầu một cái, sau đó lui tới bên cạnh cửa phòng mổ.
Nhưng mà vốn tưởng bác sĩ lớn tưởi kia sẽ dùng bình chữa cháy đập vỡ tấm kính phòng mổ, thế nhưng khiến y tá kia hoàn toàn không nghĩ tới chính là, bác sĩ lớn tuổi lại vung bình chữa cháy lên, sau đó đập thẳng lên đầu cô ta.
Một cái, hai cái, ba cái... Mãi đến khi đầu của y tá kia hoàn toàn bị đập nát, thân thể co giật ngừng lại.
Khi bác sĩ lớn tuổi thở hổn hển phản ứng lại, ông ta đã hoàn toàn đập chết tươi y tá kia. Nhìn thi thể y tá kia bị chính mình đập chết, máu và não tương nóng ấm văng lên mặt, bác sĩ lớn tuổi kia nhất thời hét lớn.
Nhưng rất nhanh, tiếng kêu của ông ta đã hoàn toàn yên tĩnh lại, vì sau đầu ông ta có một bộ mặt phụ nữ chậm rãi ló ra, sau đó hai cánh tay màu xám trắng cưỡng ép banh miệng ông ta ra, cuối cùng miễn cưỡng chui vào.
Không bao lâu sai, cửa phòng mổ lần nữa mở ra, trên mặt đất ngoài một thi thể nữ đầu bị đập tới biến dạng, máu và não tương văng tung tóe ra, còn có một thi thể nam bị xé thành hai nửa đều nhau.
Trên giường mổ, hai thi thể bị may chặt lại với nhau, bốn con mắt mở to, như sớm đã thấy kết cục thê thảm của bọn họ.
- ---
Trong hành lang lầu một tòa nhà khám bệnh, có bảy tám người mặt mày xám ngoét đang tụ tập.
Những người này đều là bác sĩ và y tá công tác trong bệnh viện, là một trong nhóm nhân viên phát hiện sự bất thường trong bệnh viện sớm nhất, mà thử trốn đi trước.
"Tôi đã thử không biết bao nhiêu lần, mỗi lần chạy đi đều quay lại nơi này!"
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nói xong, đổ gục trên sàn bật khóc:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Không phải chúng ta sẽ bị vây chết ở nơi này..."
Trên điện thoại di động biểu hiện rõ là vạch tín hiệu đầy, điện thoại cũng có thể gọi được, thế nhưng mấy thứ này hoàn toàn không có chút tác dụng với người chạy thoát thân như bọn họ.
Điện thoại báo cảnh sát vô số lần, nhưng đã một thời gian dài trôi qua, hoàn toàn không có một viên cảnh sát nào tới nơi.
Tính toán một chút, mỗi người trong bọn họ đều đã gọi 110 ít nhất năm lần, nhưng kết quả bọn họ vẫn còn đang bị tuyệt vọng hành hạ.
Gọi điện cho người nhà để bọn họ nghĩ cách tới nơi cứu mình, nhưng ngoại trứ gặp phải mấy người không hiểu chuyện, bệnh nhân tới điều trị, và người đưa bệnh nhân tới điều trị ra, cũng không có người nào đáp ứng điều kiện tiên quyết là hiểu rõ tình hình tới cứu bọn họ.
Mấy người bọn họ đều là sau khi trốn đi, mới dần tập trung lại với nhau, ban đầu có mười một mười hai người, thế nhưng trong lúc trốn chạy, có mấy người bị ô tô lao nhanh trong bệnh viện đụng chết.
Bọn họ xem như tương đối may mắn, nhưng đồng thời cũng bất hạnh.
May mắn là bây giờ bọn họ vẫn còn sống, còn có hy vọng sống còn, nhưng không may, loại hy vọng trước mắt này cũng hết sức xa vời.
"Anh khóc cái gì mà khóc chứ, bây giờ chúng ta chỉ ra không được mà thôi, tôi không tin bệnh viện xảy ra chuyện kỳ quái lớn tới mức này, người bên ngoài cái gì cũng không biết."
Thấy một tên đàn ông cao to khóc sướt mướt, một người mập mạp dáng vẻ thấp lùn tuổi tác không quá chênh lệch với anh ta có chút bực dọc nói anh ta một câu.
"Bây giờ chúng ta cũng không phải không ra được, những người chết kia các người đều thấy rồi, người này còn thảm hơn so với người kia, trong bệnh viện này chắc chắn có con quái vật đáng sợ nào đó, nếu không thì sao có thể có nhiều người chết như vậy.
Như những gì anh nói thì người bên ngoài không thể nào không biết chúng ta ở nơi này xảy ra chuyện gì, tôi cảm thấy anh nghĩ khó tránh có chút lạc quan, ngay cả có biết thì có thể làm gì?
Loại sức mạnh này, lẽ nào anh cho anh có thể dựa vào ném mấy quả bom là có thể giải quyết sao?"
Lần này người lên tiếng đổi thành một người đàn ông trẻ tuổi tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặc dù tuổi tác người này không quá lớn, thế nhưng cũng là người biểu hiện tỉnh táo nhất trong số mấy người ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...