Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ lần nữa đảo mắt lên đồng hồ vinh dự, vì có vẻ như hiện tại đồng hồ vinh dự cũng biến thành không quá giống với trong trí nhớ của hắn trước kia.
Trên thực tế quả nhiên cũng như cảm giác của hắn, phía dưới cùng mặt đồng hồ xuất hiện một dãy số đếm ngược.
Số thời gian biểu hiện là 12 tiếng.
Thấy mấy chữ cái này, Hạ Thiên Kỳ thoáng cái hiểu được, tham dự sự kiện của đệ nhị vực, năng lực bản thân sẽ có một kỳ đóng băng, chỉ có sau khi qua kỳ đóng băng này, năng lực mới có thể khôi phục.
Hạ Thiên Kỳ không biết vì sao đệ nhị vực còn có loại tình hình này, nhưng có lẽ tạo thành tình hình như vậy, tuyệt đối không phải để cho quỷ vật trong sự kiện truy cùng giết tận bọn họ, mà là không cách nào xuất hiện được.
Hoặc là nói, sự kiện của đệ nhị vực vốn khác với sự kiện trong hiện thực, nhân viên đi vào sự kiện Minh Phủ đều phải chịu ảnh hưởng đóng băng năng lực, mà trên mặt đồng hồ vinh dự thì có số đếm ngược, còn là một nhắc nhở với nhân viên, cho nhân viên biết thời gian đóng băng này kéo dài bao lâu, phải nghĩ biện pháp đối mặt khoảng thời gian của kỳ đóng băng này.
Nghĩ như vậy, trái lại không phải nói hắn cảm thấy Minh Phủ tốt bao nhiêu, mà là hắn hiểu rõ tồn tại của Minh Phủ tuyệt đối không phải vì giúp quỷ vật ngược chết hay hành hạ bọn họ, ngược lại chính là để đối phó một đám quỷ vật gây họa kia, về một điểm này là không thể nghi ngờ.
"Tôi còn có việc đi về trước."
Hạ Thiên Kỳ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, dù sao có cái gọng kìm kỳ đóng băng năng lực này dồn ép, một khi quỷ vật xuất hiện giết người, đừng nói tới bọn họ phản kháng, ngay cả chạy trốn cũng vất vả, nên nhất định phải nhanh chóng tìm được Lãnh Nguyệt, hai người thương lượng đối sách một chút.
"Chuyện gì mà vội vậy..."
Lúc Lưu Huyên phản ứng kịp, Hạ Thiên Kỳ đã đứng dậy bước nhanh rời khỏi canteen lầu hai, chỉ còn lại Lưu Huyên ngồi trên ghế có chút mất hứng, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Sau khi rời khỏi canteen lầu hai, Hạ Thiên Kỳ lại gọi điện thoại cho Lãnh Nguyệt, sau đó lại vội vàng đi tới phòng khám bệnh.
Đi vào phòng khám bệnh, Hạ Thiên Kỳ tức khắc bị một phòng y tá trẻ làm cho phát mộng, Lãnh Nguyệt mặc một cái áo blouse, khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, xung quanh có một đám y tá hoa si, đang ríu ra ríu rít nói chuyện với Lãnh Nguyệt.
Một khối liên quan tới sức quyến rũ của Lãnh Nguyệt này, thật có thể nói là Hạ Thiên Kỳ phục sát đất, có thể nói là anh ta mang theo hào quang hút em gái, không cần biết đi tới đâu, cũng có thể thu hút sự quan tâm của một số em gái.
"Các người không đi làm việc, chen hết ở đây làm gì?"
Sau khi đi vào thấy nhiều người như vậy, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được nói một câu.
"Chúng tôi chỉ qua đây khám một chút, cảm thấy thân thể có chút khó chịu."
"Ngưng nói linh tinh, mấy người các người thân thể khó chịu? Đến kỳ kinh nguyệt sao? Coi như có đến kỳ kinh nguyệt, bác sĩ Lãnh cũng không trị được. Mau giải tán hết đi, một hồi nữa có bệnh nhân tới cấp cứu lại không vào được."
Hạ Thiên Kỳ dùng một thái độ bất hảo đuổi hết đám y tá lắm mồm ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng cấp cứu lại, quay về phía Lãnh Nguyệt nói:
"Năng lực của tôi bị phong ấn, đồng thời trên đồng hồ vinh dự của tôi phát hiện một dãy số đếm ngược, tôi cảm thấy chắc là thời gian khôi phục năng lực.
Còn khoảng 11 tiếng nữa.
Bên anh chắc là cũng vậy đi?"
"Ừm, tôi cũng hoàn toàn không cảm ứng được pháp lực."
Lãnh Nguyệt gật đầu không phủ nhận.
Thấy Lãnh Nguyệt cũng vậy, Hạ Thiên Kỳ đặt mông ngồi trên giường bệnh, có chút lo lắng nói:
"Lần này tình hình nguy rồi, vốn là chúng ta nắm chắc khả năng giải quyết sự kiện lần này không nhiều, nhưng bây giờ năng lực bị đóng băng, tình hình càng trở nên không xong.
Anh có đề nghị gì hay không?"
"Không có." Lãnh Nguyệt nói rất khẳng định, thậm chí khiến Hạ Thiên Kỳ có chút nghi ngờ, rốt cuộc anh ta có cân nhắc kỹ càng hay không.
Có điều nghĩ tới ngay từ lúc bắt đầu đây chính là việc của hắn, hắn cũng không nói gì, suy nghĩ một chút còn nói thêm:
"Nếu lúc chúng ta vừa mới vào đệ nhị vực đã thấy đoạn ngắn như phim kinh dị kia, tôi cảm thấy phải có ý nghĩa đặc biệt với sự kiện này.
Nhưng tôi cũng không quá xác định, vì y tá Lưu Huyên trong đoạn ngắn chúng ta xem kia, với người tôi vừa tiếp xúc hiển nhiên là một người khác.
Trước đó không trực ban, cũng không có bạn trai."
"Thân phận bây giờ của chúng ta là bác sĩ phụ trách tiếp đón bệnh nhân cấp cứu."
Hạ Thiên Kỳ nói xong, Lãnh Nguyệt đột nhiên nói một câu.
"Thân phận bây giờ của chúng ta chính xác là như vậy, mọi người trong bệnh viện này cũng cho là như vậy, nhưng thân phận này của chúng ta là giả, chúng ta hoàn toàn không khám bệnh được.
Lãnh thần, đừng nói với tôi anh thật sự định khám bệnh cho người ta."
"Không, tôi chỉ đang muốn nói, sự kiện dành cho thân phận bác sĩ này của chúng ta, chúng ta có phải thực hiện trách nhiệm này hay không."
"Tôi cảm thấy trách nhiệm của chúng ta chính là bị đuổi giết, nếu xem xét dựa vào tình hình trong đoạn ngắn kia, con nữ quỷ kia rõ ràng là muốn giết chết bác sĩ của bệnh viện này.
Cái thân phận này của chúng ta, mục đích hẳn là chỉ có một, đó chính là thành công biến thành một trong mục tiêu giết hại của nữ quỷ.
Đây cũng là những gì Ngô Địch muốn nói với chúng ta trước đó, chúng ta không còn như đang trong hiện thực, lấy tư cách phe thứ ba gián tiếp tham gia sự kiện, mà là lấy luôn thân phận người bị hại đi vào.
Cho dù có làm gì, cũng sẽ bị quỷ vật để mắt tới."
"Ừm." Lần này Lãnh Nguyệt không phát biểu quan điểm, chỉ im lặng gật đầu một cái.
"Ai, lúc này tình hình không rõ ràng, cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó."
Hạ Thiên Kỳ thở dài, theo thói quen muốn móc một điếu thuốc trong túi áo, lúc này mới nghĩ tới đây là bệnh viện, do dự một chút lại thả trở lại.
Mà ngay lúc này, một nữ y tá cao ráo đột nhiên đẩy cửa chính phòng cấp cứu ra, nói với hai người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt:
"Có một bệnh nhân bị thương rất nặng ở chân."
Y tá này vừa nói xong, lại nhích ra nhường cửa, sau đó một người đàn ông trung niên ôm một cô gái trẻ tuổi lo lắng đi vào.
Thấy người đàn ông trung niên kia, và cô gái ông ta ôm trong lòng, đầu óc Hạ Thiên Kỳ tức khắc "ong" một tiếng, vì phụ nữ kia không phải ai khác, chính là con nữ quỷ bọn họ thấy trong đoạn ngắn kia!
Hiển nhiên Lãnh Nguyệt cũng nhận ra thân phận của phụ nữ kia, vì vậy cũng nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ có chút bất an, đầu óc Hạ Thiên Kỳ xoay chuyển cực nhanh, sau đó lại nói:
"Mau đặt cô ta lên giường bệnh."
Người đàn ông trung niên đặt cô gái lên giường bệnh, Hạ Thiên Kỳ nhìn cái váy dài bị vết máu nhuộm đỏ kia, chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì hỏi:
"Anh là gì của cô ta, biết vì sao cô ta bị thương không?"
"Tôi không quen cô ấy, xuống lầu mới phát hiện cô ấy ngã trong hàng hiên, thấy cô ấy bị thương nên đưa thẳng tới đây."
"Được, tôi biết rồi. Anh không còn chuyện gì ở nơi này, anh về trước đi, tôi thay mặt người bị thương cám ơn anh."
Hạ Thiên Kỳ khoác tay một cái đuổi người đàn ông trung niên đi, sau đó hắn quay lại nói với nữ y tá cao ráo kia:
"Thuốc khử trùng, rượu sát trùng, tôi xử lý vết thương trước."
Hạ Thiên Kỳ nhớ lại lời nói lúc đó của Tiết Ngọc Dương trong đoạn ngắn kia, chờ tới khi y tá kia rời đi, hắn quay về phía Lãnh Nguyệt nhỏ giọng hỏi:
"Lãnh thần, anh nói chúng ta nên cứu hay không cứu? Không cứu cô ta có thể biến thành quỷ giết chúng ta ngay, nếu cứu được, nói không chừng sẽ có cũng kết cục của tay bác sĩ trong đoạn ngắn kia."
Hiện tại Hạ Thiên Kỳ có một loại cảm giác tiến thoái lưỡng nan, là ném người phụ nữ ở nơi này cũng không được, mà điều trị cho cô ta cũng không xong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...