Dịch: Hạ Tuyết |Biên: Hàn Phong Vũ
Bởi hiện tại hai người đang ở khu Thịnh Vượng, cho nên tự nhiên sẽ chọn điều tra bên này trước. Dự định trước mắt cứ điều tra rõ về mười quán ăn khả nghi ở khu Thịnh Vượng, sau đó mới tới khu Thành Hoa.
Trước khi đi, Hạ Thiên Kỳ còn cố ý dặn dò người phụ trách tổ chuyên án vài câu, thực chất nội dung cũng không có gì nhiều, chỉ là tất cả người của cảnh sát cứ làm theo sắp xếp trước đó của hắn, cũng giải thích là chuyện bên này se do Sở Mộng Kỳ phụ trách, bọn họ chỉ cần làm làm tốt những việc hỗ trợ.
Sau khi đem cục diện rối rắm ở chỗ này “ném” cho Sở Mộng Kỳ xong, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không khỏi cảm giác vuông lỏng hơn rất nhiều, trên thực tế hắn vẫn là cảm thấy, những chuyện linh tinh này mới là phiền toái nhất.
Ngồi vào trong xe, Hạ Thiên Kỳ dùng máy truyền tin gọi cho Sở Mộng Kỳ, nói đại khái những sắp xếp của hắn bên này cho cô nàng nghe một lượt. Đồng thời cũng cho Sở Mộng Kỳ biết, hắn cùng Lãnh Nguyệt bây giờ đang tiến hành điều tra những quán ăn khả nghi kia.
Sau khi nghe xong Sở Mộng Kỳ cũng không có bất cứ biểu hiện bất mãn nào. Cô chỉ nói cho Hạ Thiên Kỳ biết, cô bên này đã liên hệ được với giới truyền thông thông qua bọn họ đem tin tức kia phát tán rộng rãi ra bên ngoài. Những chuyện còn lại bên này cứ giao cho cô xử lý, bọn hắn ở bên đó cứ chuyên tâm điều tra những quán ăn khả nghi kia, đồng thời nghĩ cách bắt hết lũ cương thi còn sót lại.
Trong lòng Sở Mộng Kỳ đương nhiên biết rõ bản thân cô lúc này cần làm cái gì, điều này khiến Hạ Thiên Kỳ có cảm giác lời nhắc nhở của mình có chút dư thừa. Trên thực tế Hạ Thiên Kỳ cũng rất rõ ràng, Sở Mộng Kỳ nhìn như thần kinh, lúc nào cũng thích đối chọi với hắn, nhưng với những chuyện như thế này lại vô cùng đáng tin cậy.
Lái xe không tới 10 phút, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đã tới trước cửa một quán ăn đáng nghi.
Quán ăn này chính là quán lẩu đường Đông Liễu mà người vợ Từ Hiểu Nhàn của Trương Bân đã nói kia.
Mặt tiền của tiệm không lớn, nằm trên một con phố buôn bán đủ các loại quán ăn và đồ ăn vặt, vì bây giờ không phải giờ ăn trưa cho nên cả con đường vắng ngắt, lạnh lẽo âm trầm. Chỉ có vài ba tiệm là có buôn bán.
Về phần quán lẩu bọn họ muốn điều tra này, trong quán một mảnh đen sì, ngay cả một người cũng không có.
Chủ quán là một người trung niên có vóc dáng mập mạp, đầu hói, mang một cặp kính lão cũ kĩ. Một tay cầm chiếc quạt giấy vừa quạt, vừa nhìn đông nhìn tây hai bên phố buôn bán.
“Anh xem dáng dấp của lão chủ này, mẹ nó, vừa đã biết không phải người tốt.”
Vừa nhìn thấy chủ tiệm, Hạ Thiên Kỳ nhịn không được phun một câu.
Lãnh Nguyệt nghe xong vẫn không có gì rất phù hợp tính cách của anh ta, mặt không thay đổi Hạ Thiên Kỳ đi tới trước mặt chủ tiệm.
“Cho hỏi, hôm nay cửa tiệm không mở cửa buôn bán sao?”
Liếc nhìn lão chủ tiệm một chút, Hạ Thiên Kỳ tỏ vẻ nghi ngờ, khẽ lên tiếng hỏi.
“Tất nhiên có bán, mời vào trong!”
Thấy hai người bọn họ muốn tới ăn. Lão chủ tiệm nhấc mông khỏi ghế, cười híp mắt mời bọn họ vào trong.
Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt đi theo lão chủ tiệm vào bên trong. Giống như những gì bọn hắn nhìn thấy ở phía ngoài, diện tích bên trong tiệm khá hẹp, nhiều nhất chỉ tầm 70 mét, kê một dãy bàn ghế chen chúc.
Bọn hắn tìm một chỗ gần quầy thu tiền ngồi xuống, vừa đặt mông ngồi xuống đã thấy lão chủ tiệm để thực đơn lên mặt bàn.
Hạ Thiên Kỳ cầm tờ thực đơn lên xem xét một chút, sau đó lại buông tờ thực đơn xuống:
“Thịt heo, thịt dê, thịt bò. Mỗi loại hai phần. Còn nữa cho thên hai dĩa cà chua, không trộn đường.”
Sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ chọn món xong, ít nhiều gì lão chủ có phần mờ mịt, lại thấy lão cười nói:
“Chỉ gọi những món này sao? Rượu hay bia cũng không cần?”
“Làm nhanh chút đi, tôi đói không chịu nổi nữa.”
Chủ tiệm nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái có chút không thoải mái, không biết là vì giọng điệu hối thúc của hắn, hay chỉ đơn giản do hắn gọi món quá ít mà ra.
Chờ lão chủ tiệm đi vô bếp chuẩn bị đồ ăn, sau đó Hạ Thiên Kỳ mới châm một điếu thuốc thơm, sau đó cợt nhả nói với Lãnh Nguyệt:
“Lãnh thần, một hồi nữa thịt cương thi nhúng mang lên anh nên ăn nhiều một chút, thứ này là đại bổ, đảm bảo anh ăn xong vừa lớn lại vừa cứng.”
“Không cần ăn tôi cũng có thể đoán được, đó có phải là thịt cương thi hay không.”
Hiển nhiên Lãnh Nguyệt không nghe ra Hạ Thiên Kỳ đang nói tiếu lâm mặn* với mình, lúc này đột nhiên trả lời một câu.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong xấu hổ cười cười, không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho đúng, nên cũng cố tỏ vẻ nghiêm túc như đang giám sát lão chủ tiệm, xoay đầu nhìn về phía tấm rèm che trước cửa bếp.
Rất nhanh sau đó, liền thấy lão chủ tiệm bưng một bếp than nhỏ, bên trên đặt một chiếc nồi đồng bước ra. Sau khi đặt chiếc bếp than ngay ngắn trên bàn mới lên tiếng nói với Hạ Thiên Kỳ:
“Đồ chấm là tự phục vụ, một hồi nữa các anh cứ tự mình chọn là được.”
Lão chủ tiệm đưa tay chỉ chỉ cái khay ở bên cạnh, phía trên để đầy cái lọ nước chấm, có rất nhiều loại khác nhau.
Thấy Hạ Thiên Kỳ khẽ gật đầu, lão chủ tiệm lần nữa lại đi vào bên trong bếp, có lẽ muốn chuẩn bị thịt cho bọn hắn.
Thừa dịp lão chủ tiệm còn chưa trở ra, Hạ Thiên Kỳ tự tiện mở ti vi treo trên tường lên, sau khi chuyển liên tiếp hai kênh mới nghe thấy tin tức liên quan tới nhiễm thi độc.
Nói chính xác hơn, là một bản tin liên quan tới bị nhiễm độc qua vi khuẩn, dù sao nếu nói thẳng thành Thi Độc chẳng những dân chúng khó mà tiếp nhận, những cơ quan có thẩm quyền cũng sẽ không đồng ý cho đăng cái tin tức quái đản này.
Mặc dù tin tức kia có chút khác biệt so với những gì Hạ Thiên Kỳ mong muốn, nhưng tổng thể cũng đã nói rõ một vài thứ hắn muốn nói. Nghĩ đến không bao lâu nữa, những người bắt đầu có triệu chứng trúng thi độc sẽ dồn về các đồn công an khu vực.
Đến lúc đó, Sở Mộng Kỳ tập trung bọn họ lại một chỗ, chắc chắn sẽ có thể từ trong miệng của họ hỏi được thêm một số quán ăn khả nghi nữa. Như vậy có thể xác định được tất cả những nơi mà đám cương thi đang ẩn núp.
Tin tức vừa mới thông báo xong, đã thấy lão chủ tiệm bưng mấy dĩa thịt đi ra khỏi bếp.
“Thịt heo, thịt dê, thịt bò đủ cả.”
Lão chủ tiệm ngoài cười trong không cười nói, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt đều đặt trên hai dĩa thịt bò.
Hai dĩa thịt bò màu sắc có vẻ hơi đỏ sậm, đồng thời từ đó còn tản ra một mùi xác thối nồng nặc.
Người không bị trúng thi độc đương nhiên sẽ không ngửi được cái mùi xác thối này, nên Lãnh Nguyệt cũng không có ngửi thấy. Nhưng anh ta lại lấy tại từ trong túi áo ra một lá bùa dán lên hai dĩa “thịt bò” này. Lập tức những miếng thịt bò được sắc mỏng đột nhiên bắt đầu co rút lại, tiếp theo trong những miếng thịt kia chảy ra một lượng lớn dịch mủ màu vàng.
Lão chủ tiệm lúc này không biết đang ở trong quầy thu tiền bận rộn làm gì đó nên không nhìn thấy một màn này. Lãnh Nguyệt đẩy dĩa “thịt bò” trước mặt về phía Hạ Thiên Kỳ, sau đó thấp giọng nói một câu:
“Đúng là thịt cương thi.”
Hạ Thiên Kỳ đã nhìn thấy rất rõ ràng, khẽ gật đầu. Nhưng hắn ngay lúc này cũng không có lập tức đi tìm lão chủ tiệm phàn nàn, ngược lại nhíu mày, dùng đôi đũa gắp một miếng thịt bỏ vào nồi lẩu đang sôi sùng sục kia.
Sau khi nhúng tái, hắn lại gắp miếng thịt bò này bỏ vào miệng có chút khiến Lãnh Nguyệt nghĩ không hiểu.
“Anh đang làm gì?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng không lên tiếng nói gì. Nhai hai cái sau đó lập tức phun miếng thịt kia ra ngoài. Trên khuôn mặt có chút âm trầm, từ chỗ ngồi đứng dậy, từng bước đi tới trước quầy thu tiền.
___________________
Tiếu lâm mặn: Từ gốc trong tiếng Trung là 荤段子. Cụm từ này chỉ một câu chuyện cười nói về một đôi nam nữ ví chuyện quan hệ tình dục như hành động cầm tiền đi ăn mì. Một ngày họ “ăn mì” đến ba, bốn bận, mãi cho đến khi anh chàng nọ không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói: “Thật là không công bằng, tại sao tiền của tôi càng lúc càng ít mà quán mì của cô càng ngày càng rộng ra vậy?” Từ đó, dân gian lưu truyền câu chuyện cười này với cái tên là “Tiếu lâm mặn”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...