Ác Linh Quốc Gia

Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ

“Anh nói tôi cũng trúng thi độc?”

Diêu Trí nghe xong, có chút kinh ngạc mà mở to hai mắt, sau đó cười ha hả như phát cuồng:

“Haha... Nói như vậy tôi cũng sắp chết rồi, bé cưng, em nghe không, em sẽ không còn cô đơn nữa, vì anh sẽ đi cùng em, rất nhanh thôi.”

“Anh Diêu!”

Hạ Thiên Kỳ bước tới trước mặt Diêu Trí, sau đó nắm cổ gã, dồn ép gã tới sát giường, có chút tức giận quát lên:

“Anh cho chết đi là việc đáng mừng sao?

Anh cảm thấy bạn gái anh sẽ hi vọng anh chết theo cô ta sao? Hay là nói cha mẹ anh sẽ hy vọng sao?

Làm một thằng đàn ông, làm một người co, vì sao ngay cả cái trách nhiệm tới thiểu cũng không có?!”

Hạ Thiên Kỳ rất tôn trọng, cũng kính nể tình yêu của Diêu Trí với Tưởng Tiểu Ba, nhưng hắn không ưa cái loại biểu hiện hèn yếu này của Diêu Trí, yêu một người, cứ nhất định phải chết cùng cô ấy sao?

Nếu gọi đó yêu, theo hắn, đó căn bản chỉ là sự ngu ngốc.

“Chuyện này bản thân anh phải nghĩ cho kỹ, nếu anh thật sự muốn chết, muốn chơi cái gì mà song túc song phi*, chúng tôi nhất quyết không ngăn cản, chỉ cần đến lúc đó, anh đừng hối hận là được.


Mạng sống là của anh, nên việc sống hay chết đều là do anh chọn.”

*Đêm ở cùng một chỗ, bay cùng một chỗ. Ví dụ yêu nhau đich nam nữ như hình với bóng.

Hạ Thiên Kỳ không phải đang chơi trò lạt mềm buộc chặt trước mặt Diêu Trí, vì không ưa thuộc về không ưa, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ, hắn sở dĩ không hiểu cách làm của Diêu Trí vì bản thân hắn còn chưa tìm thấy được “Tưởng Tiểu Ba” thuộc về mình, vậy nên hắn tôn trọng lựa chọn của Diêu Trí.

Dù sao bên Sở Mộng Kỳ cũng đã có manh mối, mà tình hình của Diêu Trí bên bọn họ không khác mấy, nên nếu Diêu Trí cứ khăng khăng không muốn sống, hắn sẽ không phí sức vào việc khuyên nhủ không có kết quả này.

Cũng không vì vậy mà lập tức rời đi, Hạ Thiên Kỳ xoay người đi tới cạnh Lãnh Nguyệt.

Diêu Trí cũng đồng thời nhìn về phía Lãnh Nguyệt mà hạ thấp giọng, hỏi:

“Rốt cuộc tình trạng của cô ấy thế nào, thật sự đã không còn cách chữa trị sao?”

“Thần trí cô ta đã còn không còn bao nhiêu nữa, nhiều nhất là một ngày, cô ta sẽ hoàn toàn biến thành một con cương thi từ đầu tới cuối.”

“Hầy.”

Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng cũng thở dài không rõ cảm thụ, hai người bọn họ rõ ràng chung đụng rất tốt, đáng tiếc lại bị quỷ vật làm thay đổi vận mệnh, rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy.

Mặc dù trước đây Hạ Thiên Kỳ đã trải qua không rất nhiều, cũng gặp nhiều, thế nhưng dù thế nào thì hắn vẫn là một người có thể khóc, có thể cười, rất nhiều người, rất nhiều chuyện vẫn có thể khiến hắn đau như kim châm.

Nhìn Diêu Trí quỳ trên sàn che mặt khóc nức nở, Tưởng Tiểu Ba mặc dù bị đồng hóa không khác cương thi, nhưng như Lãnh Nguyệt mới vừa nói, lúc này Tưởng Tiểu Ba vẫn còn sót lại chút lý trí. Cô vẫn còn nhớ được Diêu Trí là ai, nhớ tình yêu sâu đậm Diêu Trí dành cho mình.

Chỉ thấy Tưởng Tiểu Ba thân thể vô cùng cứng ngắc leo xuống giường, sau đó chậm rãi khom người xuống, dùng hai cánh tay đã bắt đầu thối rữa dịu dàng phủ lên má Diêu Trí, trong đôi mắt trống rỗng, nước mắt lạnh như băng không ngừng rơi xuống.

“Ông xã... Anh nhất định phải… Sống thật tốt... Hứa với em... ”

Giọng nói trầm thấp của Tưởng Tiểu Ba lần nữa vang lên, Diêu Trí không hề nói gì, chỉ một mực ôm lấy cô, khóc càng thêm tê tâm liệt phế.

Gã hận, hận vì sao vận mệnh lại không công bằng như vậy, hận bản thân vì sao lại hèn nhát như vậy, chỉ có thể nhìn Tưởng Tiểu Ba từng bước tiến gần cái chết, mà mình lúc này chỉ có thể khóc lóc hèn yếu thế này!

“Tại sao... Rốt cuộc là tại sao…”

Diêu Trí gào khóc, nhưng không ai có thể cho gã đáp án.

Tưởng Tiểu Ba không thể, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt đều không thể. Bọn hắn không phải chúa tể vận mệnh, trên thực tế bọn hắn cũng bị vận mệnh lợi dụng.


Lúc này Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt ai cũng nhìn không nổi, hai người rất ăn ý xoay người lại, sau đó lần lượt ra khỏi phòng, bọn hắn không muốn cướp đoạt giây phút sau cùng của Tưởng Tiểu Ba và Diêu Trí.

Vừa đóng cửa lại, Hạ Thiên Kỳ không kiềm nén được, nện mạnh một đấm lên tường, tức giận gầm lên:

“Mấy thứ quỷ vật đáng chết kia, tao thề sớm muộn gì cũng có một ngày, tiêu diệt hết lũ chúng mày! Một đứa cũng không chừa!”

Sau khi Hạ Thiên Kỳ gầm lên phát tiết xong, lại đốt một điếu thuốc, dựa lưng lên vách tường trầm mặc hút.

Mặc dù thời gian gặp gỡ giữa hắn với hai người Diêu Trí cùng Tưởng Tiểu Ba chưa tới một tiếng đồng hồ, nhưng hắn thấy có thể thấy, hai người bọn họ chính là ví dụ sống sờ sờ.

Vì bọn họ không có thực lực, cho nên một khi đối mặt với quỷ vật bọn họ chỉ có thể chờ chết, vì Diêu Trí không có thực lực, nên gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Tiểu Ba từng bước đến gần cái chết.

Nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ giống vậy, nếu hắn không có thực lực, nếu thực lực của hắn không cách nào nâng cao hơn nữa, tương lai hắn tuyệt đối sẽ còn đau khổ hơn gấp vạn lần so với Diêu Trí lúc này.

Vì bạn bè tốt nhất của hắn, còn có người nhà thân thiết, trước mắt, lúc này có thể thu gọn trong sự kiện này, nếu hắn không có thực lực, đến lúc đó có thể không chỉ đơn giản mất một người hay hai người, mà là mất toàn bộ.

Lãnh Nguyệt rất ít khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ phẫn nộ như thế, nhất là vì một hai người không liên quan gì với hắn.

Hạ Thiên Kỳ liên tiếp hút hai điếu thuốc, mãi đến lúc vứt đầu lọc thứ hai, hắn mới cảm thấy được trong lòng thư thản một chút. Không lâu sau, Sở Mộng Kỳ cũng dùng điện đàm gọi tới.

“Phía bên chỗ tôi đã điều tra xong, các anh bên đó sao rồi?”

“Bên này chúng tôi đã tìm được người, tuy nhiên tình huống không mấy lạc quan cho lắm, bây giờ tôi gửi địa chỉ cho cô, cô tới ngay đi.”

Hạ Thiên Kỳ không nói quá nhiều với Sở Mộng Kỳ qua điện đàm, lại gửi địa chỉ cho Sở Mộng Kỳ.

Gửi xong, Hạ Thiên Kỳ rời mắt khỏi đồng hồ vinh dự trên tay, lần nữa nhìn sang Lãnh Nguyệt:


“Sự kiện lần này, anh thấy thế nào? Có đầu mối gì không?”

Nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi, Lãnh Nguyệt khẽ gật đầu, giọng điệu có chút thản nhiên nói:

“Ừm, có ít đầu mối.”

Thấy Lãnh Nguyệt gật đầu, trong mắt Hạ Thiên Kỳ lập tức sáng lên:

“Mau, nói cho tôi nghe một chút.”

“Kỳ thật tôi không còn gì để nói, sở dĩ người phụ nữ kia bị trúng thi độc là do cô ta không biết vì lý do gì đã ăn phải thịt cương thi, nên mới biến thành bộ dáng hiện tại.

Thi độc ủ trong thân thể đến ba ngày, nên như anh nói trước đó, hiện tại cũng không dễ phán đoán có phải người đàn ông kia cũng trúng thi độc hay không.”

Nghe Lãnh Nguyệt nói như vậy, trong đầu Hạ Thiên Kỳ không khỏi hiện ra lên một hình ảnh khiến hắn có chút ớn lạnh toàn thân. Ý nghĩ kia rất đáng sợ, chính là bên trong một phòng bếp nào đó, một con cương thi toàn thân tản ra mùi hôi thối, trên thân mọc đầy mụn mủ thối rữa, đang dùng dao tự cắt thịt mình ra thành từng lát nhỏ xíu.

Sau đó, đem những lát thịt này trộn lẫn vào trong thịt heo hay thịt dê bò gì đó... rồi lại làm thành thức ăn trong quán ăn, sau đó lại bán cho những người xui xẻo nào đó ăn.

Nghĩ được như vậy, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được, rùng mình một cái:

“Những thứ thịt cương thi kia có thể tới từ một tiệm cơm nào đó, nnếu chỉ là một cục thịt thối rữa đầy máu mủ kinh tởm, tuyệt đối sẽ không có người ăn. Xem ra, sau đó chúng ta lại phải tiếp tục điều tra cẩn thận một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui