Ác Linh Quốc Gia

Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ

“Ông quả thực nên giật mình, vì chuyện cương thi giết người này, không phải do tôi dựa vào manh mối suy đoán, mà là người ở đồn cảnh sát khu Thịnh Vượng trực tiếp nói cho tôi biết. Tình hình cụ thể chờ chút nữa trở về rồi hẳn nói sau, bên các anh thế nào rồi, có tìm được người liên quan tới sự kiện lần này chưa?”

Sở Mộng Kỳ ở bên đồn cảnh sát có lẽ còn muốn tìm hiểu thêm thông tin, nên tạm thời cũng không nói quá nhiều với Hạ Thiên Kỳ. Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không tiếp tục truy hỏi, tính đợi một lát nữa, sau khi Sở Mộng Kỳ điều tra rõ ràng rồi, cả bọn gặp mặt sẽ bàn tiếp.

“Cô nói nghe thật dễ dàng, dân cư trong tiểu khu này đặc biệt nhiều, cao tới hai mươi mấy tầng, tôi với Lãnh thần mới đảo một vòng mà mệt muốn gãy chân…”

“Nói cho ông biết, tên khốn nạn nhà ông đừng có nói nảm với tôi, mau nói, rốt cuộc có thu hoạch gì hay không?”

Sở Mộng Kỳ ở đầu dây bên kia hét lớn.

“Không có, có điều sẽ có rất nhanh thôi, vì bọn tôi chỉ còn lại một tầng lầu chưa lên.”

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi lại!”

“Sở Mộng Kỳ gọi điện báo, trước đây khu Thịnh Vượng này từng xảy ra trường hợp cương thi giết người. Nhưng tình hình cụ thể như thế nào Sở Mộng Kỳ không nói, đoán chừng có một số việc cô ta còn chưa có hỏi rõ ràng.

Không biết cái cô này, hơn nửa tiếng đồng hồ rốt cuộc đã làm cái gì?”

Cúp điện thoại, Hạ Thiên Kỳ giải thích tình huống hiện tại Lãnh Nguyệt, lại nhịn không được châm chọc Sở Mộng Kỳ một câu.

“Chúng ta tiếp tục hỏi thăm đi!”


Lãnh Nguyệt đương nhiên không muốn tiếp tục nghe Hạ Thiên Kỳ ở trước mặt mình nói xấu sư muội, nhanh chóng đi lên tầng lầu kế tiếp.

“Làm gì đi nhanh như vậy, không phải mỗi lần gõ cửa nhà người khác, anh đều trốn sau lưng tôi hay sao?”

Thấy Lãnh Nguyệt vẫn cao lãnh đi phía trước, Hạ Thiên Kỳ trong miệng nhịn không được lại lầm bầm.

Đến trước cửa nhà một hộ gia đình lầu một, Lãnh Nguyệt theo thói quen chiến đấu đứng ở vị trí bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, ra hiệu cho hắn nhanh chóng gõ cửa, Hạ Thiên Kỳ ra vẻ không sao cả giơ tay lên, chỉ là không đợi nắm đấm của hắn rơi trên cửa, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thang máy “đinh” một tiếng, mở cửa ra.

Cùng lúc đó, một mùi xác thối khiến người ta muốn buồn nôn truyền tới, trong nháy mắt đã lan ra toàn bộ hành lang.

Hạ Thiên Kỳ bị hun nhíu mày ánh mắt không khỏi đặt trên cửa thang máy rộng mở, sau đó một cặp nam nữ xuất hiện trước mắt hắn, chậm rãi đi ra ngoài.

Người nữ trên mặt có chút cổ quái, quàng khăn trùm kín cổ, mặc áo tay dài và quần dài, người đàn ông thì một tay đỡ lấy cô ta, tay kia kéo theo một chiếc vali lớn, cố nén hoảng hốt trên mặt.

Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đang nhìn bọn họ, người đàn ông vội vàng thu hồi ánh mắt, đỡ người phụ nữ bên cạnh đi tới cạnh cửa hành lang.

“Ngửi thấy gì không?”

Hạ Thiên Kỳ hạ thấp giọng, hỏi Lãnh Nguyệt một câu.

“Không.”


Nhưng khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn là, Lãnh Nguyệt đang có chút không hiểu lắc đầu.

Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn Lãnh Nguyệt, lúc này không quá chắc chắn hỏi:

“Chẳng lẽ cậu không ngửi được mùi xác thối phát ra trên người người phụ nữ kia sao?”

“Xác thối?”

“Đúng, trên người bọn họ, nhất là người phụ nữ kia, trên thân thể cô ta có cái gì đó rất kỳ quái. Tôi còn tưởng cậu cũng ngửi thấy, té ra chỉ có một mình tôi ngửi thấy.”

Hạ Thiên Kỳ không biết vì cái gì, cái mùi hôi thối kia nồng đến như vậy, mà Lãnh Nguyệt lại không ngửi thấy. Tuy nhiên, trực giác mách cho hắn biết, đôi nam nữ kia có lẽ chính là người mà bọn họ đang tìm.

“Bây giờ chúng ta ra ngoài cản hai người họ lại, bọn họ có lẽ biết chút ít gì đó.”

~~~~~~

Diêu Trí đỡ lấy Tưởng Tiểu Ba bước đi có chút chật vật đi tối, không biết có phải do mấy ngày nay gã không nghỉ ngơi, thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Hay là nguyên nhân gì khác mà gã cảm thấy lúc này thân thể Tưởng Tiểu Ba vô cùng nặng nề, gã dìu đi chưa được mấy bước, gã đã mệt không chịu nổi.

Thời gian rất nhanh đã đến 6 giờ tối, từ 20 phút trước, Diêu Trí đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Tưởng Tiểu Ba lại nhất định muốn tìm khăn lụa để che đi vết thi ban trên mặt, kết quả hắn phải mất hai mươi phút sau mới tìm thấy.


Nếu không, có lẽ giờ này bọn họ đã lên xe đi tới sân bay rồi.

“Cục cưng, em mệt sao?”

Cảm giác Tưởng Tiểu Ba càng ngày đi càng chậm, trong lòng Diêu Trí không khỏi có chút lo lắng. Dù sao mấy ngày nay tinh thần Tưởng Tiểu Ba rất kém, còn không ăn cơm ngon được mấy ngày liên tục.

“Em không sao, chẳng qua là cảm thấy thân thể rất cứng nhắc.”

Tưởng Tiểu Ba lắc đầu, trên thực tế cô cũng cảm giác được, thân thể của mình trở nên ngày càng nặng nề, đi cũng vô cùng tốn sức.

Nghe Tưởng Tiểu Ba nói như vậy, trong lòng Diêu Trí càng thêm bối rối. Gã không tiếp tục dìu cô đi về phía trước nữa, bởi nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn thể lực của gã sẽ không chịu đựng nổi, nên lúc này lại định lấy điện thoại di động ra, định gọi xe vào tiểu khu đón họ.

Chỉ là Lúc Diêu Trí vừa mới lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở ứng dụng định vị, đã nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện hai bên trước mặt gã.

Diêu Trí nhận ra hai người này, lúc gã cùng Tưởng Tiểu Ba đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy hai người họ.

“Các anh biết tôi sao?”

Diêu Trí không chắc chắn lên tiếng hỏi thăm Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, còn nghĩ là nhân viên bất động sản của tiểu khu.

“Chúng tôi không quen biết các người, tuy nhiên rất nhanh sẽ biết.”

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ cười rất rạng rỡ, cũng rất thân thiện, nhưng hiện tại Diêu Trí không có tâm trạng nói chuyện phiếm cùng người khác, không đợi Hạ Thiên Kỳ nói tiếp, ngay trực tiếp ngắt lời hắn:

“Thật xin lỗi, bây giờ chúng tôi còn có việc, phải đi trước.”


Nói xong, Diêu Trí đỡ Tưởng Tiểu Ba đi vòng qua Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại nhanh chóng lướt ngang, lần nữa ngăn cản hai người bọn họ lại, rõ ràng là không muốn để cho bọn họ cứ như vậy rời đi.

Thấy Hạ Thiên Kỳ vô duyên vô cớ chặn bọn họ lại, Diêu Trí bị chọc giận, vô cùng tức giận nói:

“Hai người các cậu rốt cuộc là ai, có phải muốn gây sự?”

“Anh cảm thấy chúng tôi muốn gây sự sao? Chỉ là có một số vấn đề, tôi khuyên anh nên nghe tôi nói hết rồi mới quyết định là tốt nhất, tránh cho bản thân anh sau này tránh khỏi gặp phải phiền toái lớn hơn.”

Lời nói của Hạ Thiên Kỳ rất có ý tứ uy hiếp, lúc này Diêu Trí bất an nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt, lại liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ mặt không thay đổi, nghĩ một chút vẫn nhịn không mở miệng, định nghe một chút xem hai người kia sẽ nói gì với gã.

“Tôi không biết anh có biết hay không, người bên cạnh anh đây toàn thân đều tản ra một mùi xác thối rữa, anh khẳng định mang theo một thi thể chạy ra đường không vấn đề sao?”

“Anh… Anh nói gì? Cái xác chết gì!”

Mùi xác thối trên người Tưởng Tiểu Ba không phải tất cả mọi người đều có thể ngửi được, nên khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói ra những lời này, trên mặt Diêu Trí lập tức lộ vẻ khó coi.

“Tôi nói...”

Hạ Thiên Kỳ vừa muốn lên tiếng trả lời Diêu Trí, Lãnh Nguyệt đột nhiên chen vào, cướp lời nói với hai người Diêu Trí:

“Xin đường đột hỏi một câu, trên người cô ấy có phải đã xuất hiện thi ban?”

Nghe hai chữ “thi ban”, Diêu Trí trợn tròn hai mắt, khó tin nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt, không biết vì sao Lãnh Nguyệt biết chuyện này.

Thấy biểu tình trên mặt Diêu Trí, Lãnh Nguyệt đã có thể xác định suy đoán của mình, còn Hạ Thiên Kỳ, trong lòng hắn cũng tin chắc rằng, đôi nam nữ này chính là người bọn họ muốn tìm ở tiểu khu Yến Tử Sơn này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui