Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ

Ngồi trong phòng làm việc ở công ty bận rộn suốt cả ngày, Diêu Trí mới nộp lên kế hoạch hoạt động trước khi tan làm. Sau khi nhận được bản kế hoạch của gã, lãnh đạo không những không có bất kỳ biểu dương hay khích lệ nào, trái lại vì gã vượt quá thời gian giao hẹn, mà hung hăng phê bình gã một trận.

Bị lãnh đạo phê bình xối xả, trong lòng Diêu trí tương đối phiền muộn, có điều nghĩ lại vấn đề cũng đúng là xảy ra do mình, cho nên cũng không có gì oan ức.

Diêu Trí tắt máy tính, xếp lại tài liệu ở vị trí làm việc một chút, lúc này lại nghe Trương Bân ngồi ở đối diện gã đề nghị:

“Tối nay anh có bận việc gì không? Đi uống với tôi mấy ly không?”

“Hôm nay coi như xong rồi, mấy ngày nay tâm trạng tơi không tốt, hôm khác tôi tìm cậu, tới chỗ tôi ăn một bữa.”

Hiện tại Diêu Trí hoàn toàn không có tâm tình nhậu nhẹt, cho nên trực tiếp từ chối lời mời của Trương Bân.

Thấy Diêu Trí không muốn đi, Trương Bân cũng không tiếp tục mời mọc, mà đi ra khỏi phòng làm việc trước.

Cầm cặp công văn lên, Diêu Trí lấy điện thoại từ bên trong cặp ra, theo thói quen gọi điện cho Tưởng Tiểu Ba:

“Đêm nay em có tăng ca không?”

“Có chuyện gì?”

Giọng điệu của Tưởng Tiểu Ba trong điện thoại có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên còn đang giận Diêu Trí.


“Vẫn còn giận sao? Anh chỉ đùa một chút, nếu không thì hôm nay em chọn chỗ đi, anh mời em ăn một bữa xin lỗi?”

“Bớt bớt một chút, có điều anh đã biểu hiện có thành ý như vậy, em cũng đành tha thứ cho anh, cũng đừng tới nơi quá sang trọng, tiệm ăn nhỏ dưới lầu là được, ăn ngon lại thiết thực!”

“Quyết định vậy đi, mong lát nữa bà xã đại nhân vui lòng tới dự.”

Cúp diện thoại của Tưởng Tiểu Ba, Diêu Trí không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng gã cũng dỗ được Tưởng Tiểu Ba vui vẻ trở lại, không thì về tới nhà khó tránh khỏi dở cái tính trẻ con ra với gã.

Không muốn ngồi xe bus về nhà, Diêu Trí dùng phần mềm đặt xe gọi một chiếc, sau đó gã ngồi xe đi tới quán cơm ở lầu dưới tiểu khu chỗ nhà gã.

Vì đã vào giờ ăn, nên bên trong quán ăn ngồi đầy người, nhìn quán cơm nhỏ làm ăn phát đạt, trong lòng Diêu Trí cũng có một loại cảm giác kích thích muốn mở quán cơm.

Chỉ là cảm giác kích thích này biến mất rất nhanh, dù sao không phải ai mở tiệm cơm cũng đều có thể làm ăn phát đạt, nếu quán cơm không khởi sắc, gã bị mất việc làm không tính, số tiền gã đã cực khổ dành dụm suốt hai năm để mua nhà cũng đi theo.

Bước đầu tiên để thành công chính là sự tự tin, sai đó là mắt quan sát và quyết đoán, thêm khả năng giác ngộ nguy hiểm, mà mấy điểm quan trọng này, Diêu Trí suy nghĩ một chút lại phát hiện, một chút gã cũng không có, thật không thể trách bình thường Tưởng Tiểu Ba vẫn hay mắng gã không có tiền đồ.

Tìm một cái bàn trống ngồi xuống, Diêu Trí gọi nhân viên phục vụ tới gọi thức ăn, vì sức ăn của gã và Tưởng Tiểu Ba đều bình thường, nên để tránh lãng phí không cần thiết, gã chỉ gọi vài món Tưởng Tiểu Ba thích ăn, bản thân thì chỉ gọi hai chai bia ướp lạnh.

Trong quán cơm tràn đầy mùi dầu mỡ, mùi thịt và mùi thơm các loại thức ăn, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng trong lòng gã hay không, gã lại mơ hồ ngửi được một mùi hương rất giống mùi thi thể phân hủy.

Bất quá khi Diêu Trí cố gắng tìm nơi xuất phát ra cái mùi hôi kia, gã lại phát hiện mình không cách nào xác định được, rốt cuộc cái mùi kia là từ trong nhà bếp bay ra, hay là từ trên người mấy thực khách ngồi bàn bên cạnh.

Không để cho gã chờ quá lâu, nhân viên phục vụ lần lượt bưng đồ ăn bày lên. Cầm lấy một chai bia lạnh để trên bàn, Diêu Trí ngửa đầu uống liên tiếp mấy ngụm lớn, chờ đến khi gã dừng lại, lượng bia trong chai chỉ còn chừng một nửa.

Uống mấy ngụm bia tinh thần khoan khoái, Diêu Trí đột nhiên có cảm giác trong lòng, vừa quay đầu, lại thấy Tưởng Tiểu Ba mặc một bộ váy màu hồng phấn, đang không ngừng quay đầu tìm kiếm mình trong quán ăn.

“Ở đây này!”

Diêu Trí vội vàng đứng lên, gọi Tưởng Tiểu Ba một tiếng.

Nghe tiếng Diêu Trí, lúc này Tưởng Tiểu Ba mới bước nhanh tới, đặt túi trên băng ghế trống bên cạnh, đưa tay quạt trước mặt vài cái cho bớt nóng:

“Hôm qua mưa lớn như vậy mà cũng không mát hơn chút nào, thật là nóng muốn chết!”

“Đây, uống một ngụm bia lạnh giải nhiệt đi.”

Diêu Trí cầm chai bia còn một nửa đặt xuống trước mặt Tưởng Tiểu Ba, Tưởng Tiểu Ba hung hăng liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói:

“Anh muốn ăn đòn phải không, hôm nay em mới tới kỳ, không thể uống lạnh.”

“Đến kỳ rồi à?”


Nghe cô nói, sắc mặt Diêu Trí lập tức biến thành khóc không ra nước mắt, sau đó lại thấy hắn buồn bực uống lại ngụm bia.

“Nhìn lại tiền đồ về chút điểm này của anh đi.”

Tưởng Tiểu Ba nhìn Diêu Trí pha trò một chút, Diêu Trí buông chai bia xuống, mở một bộ đồ ăn đẩy tới trước mặt Tưởng Tiểu Ba:

“Em ăn đi, anh không dám gọi nhiều sợ em ăn không hết, nên chỉ gọi vài món em thích ăn.”

“Chỗ thức ăn này đều gọi cho em đúng không? Vậy lát nữa anh không được ăn, để em ăn hết!”

Tưởng Tiểu Ba cười xấu xa nói xong, lại bắt đầu động đũa gắp thức ăn.

Diêu Trí cũng không cầm đũa, mà cố ý đưa đầu sát tới Tưởng Tiểu Ba một chút, cẩn thận ngửi cô một cái.

Mùi thối của thi thể phân hủy gã ngửi được tối qua và sáng nay vẫn còn, đồng thời so với lúc sáng sớm, cái mùi này thậm chí còn nặng hơn, cho dù không dán quá gần, gã cũng có thể ngửi được rõ ràng.

“Anh ngửi cái gì vậy? Có phải lại không uống thuốc hay không?”

Tưởng Tiểu Ba vẻ mặt nghi ngờ nhìn Diêu Trí, Diêu Trí cũng không dám nói thật, vội vàng lắc đầu giải thích:

“Anh là muốn ngửi thử mấy món ăn này, vì sao lại không thơm như lần trước tới đây ăn!”

“Không có, em thấy rất thơm mà, ăn cũng không khác trước kia bao nhiêu.”

“Vậy sao? Có lẽ mấy ngày nay anh bị cảm nên mũi bị nghẹt rồi.”

Giải thích xong, Diêu Trí còn cố ý cầm lấy khăn giấy trên bàn, làm bộ xoa xoa lỗ mũi không nói gì nữa, cũng cầm đũa bắt đầu ăn.


Mặc dù chỉ gọi vài món, nhưng khi bọn họ tính tiền rời đi, trên bàn vẫn còn gần phân nửa đồ ăn dư lại, ngược lại hai chai bia lạnh Diêu Trí gọi kia bị gã uống sạch sẽ.

Tửu lượng của Diêu Trí không quá cao, nên sau khi uống hết hai chai bia thì gã đã có chút váng vất, vừa cùng Tưởng Tiểu Ba lên lầu về đến nhà, gã lại nằm thẳng lên giường.

“Đồ đạc không cởi, chân cũng không rửa, cả người đầy mồ thôi thối đã nằm dài trên giường, mau dậy đi tắm.”

“Không muốn dậy.” Diêu Trí lắc đầu, không muốn nghĩ tới.

“Nhanh lên, chúng ta cùng tắm, em cũng ra một mình mồ hôi, phải tắm qua một cái.”

Bị Tưởng Tiểu Ba cương quyết kéo xuống giường, cả hai người cùng nhau đi vào phòng tắm tắm sơ một chút. Vì vừa tới kỳ kinh nguyệt, nên Tưởng Tiểu Ba tắm xong rất nhanh ra ngoài, chỉ còn một mình Diêu Trí ở trong nhà tắm đang gội đầu.

Sau khi đã tắm rửa xong từ nhà tắm bước ra, lúc đầu Diêu Trí vẫn còn choáng váng trong nháy mắt tỉnh táo rất nhanh, trong phòng ngủ tràn ngập một mùi thi thể phân hủy khó ngửi, Diêu Trí theo mùi hôi kia đi vào trong phòng ngủ, lúc này gã mới phát hiện Tưởng Tiểu Ba đã nằm trên giường.

“Vừa nãy em không dùng sữa tắm sao?”

Vừa bước vào phòng ngủ, Diêu Trí lập tức hỏi Tưởng Tiểu Ba một câu như vậy.

“Nói nhảm, em đương nhiên có dùng sữa tắm.”

“Vậy tại sao còn có mùi hôi thối chứ?”

“Mùi hôi thối gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui