Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ

Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ

“Biết rồi, em cũng thế, đúng rồi, trước khi đi đừng quên tắm rửa.”

“Tắm rửa? Mới sáng sớm, tắm cái gì mà tắm?”

Vừa nghe Diêu Trí vậy mà nhắc cô đi tắm, việc này khiến Tưởng Tiểu Ba cảm thấy rất kỳ quái, bất quá lúc này Diêu Trí đã đóng sập cửa lại, trong hành lang vang lên tiếng bước chân gấp rút chạy xuống lầu của gã.

Tưởng Tiểu Ba cũng không quá để ý đến lời nói của Diêu Trí, mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh bắt đầu rửa mặt.

Sau khi chạy đến trạm xe buýt, Diêu Trí thừa dịp xe bus vẫn còn chưa đến, gã nhanh chóng chạy đi mua một ly sữa đậu nành không dễ uống chút nào, uống hai ngụm lớn liên tục, lại thấy xe bus chật kín người chậm rãi ngừng lại.

Đối với Diêu Trí mà nói, chuyện đau khổ nhất mỗi ngày, không gì ngoải chen xe bus sáng sớm, dậy sớm vốn đã đủ đau khổ, kết quả còn phải chen lấn trên chuyến xe buýt nóng bức này. Gã chuyển tới bên này gần hai năm, số lần được ngồi ngay ngắn trên ghế có thể đếm được trên đầu ngón tay, đa phần đều là gã phải đứng đến tận lúc xuống xe.

Theo dòng người trước mặt chen một đường tới vị trí chính giữa xe bus, rốt cuộc Diêu Trí mới tìm được một chỗ đứng tương đối thoải mái.

Ngồi ở ghế đối diện chỗ gã đứng là mấy cô ả mặc áo ba lỗ trễ ngực, việc này cũng khiến Diêu Trí tìm được niềm vui làm khách đứng.

Trọn một quãng đường, hầu như lúc nào gã cũng luếc trộm mấy cô ả này, còn một số người chen bên cạnh gã, ánh mắt bọn hắn lúc như vô tình cố ý lướt qua trên người mấy cô ả kia.

Đều nói trên xe bus mùa hạ đều tụ tập sắc ma đủ loại cấp bậc, Diêu Trí cảm thấy đám đàn ông ở trên chiếc xe này vẫn còn tương đối có tố chất, ít nhất bọn hắn còn chưa đến mức nhịn không được mà động tay động chân.

Đứng đủ bốn mươi phút, Diêu Trí mới đường hoàng xuống xe, áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt hoàn toàn dán vào lưng. Quay đầu nhìn chiếc xe buýt đang đi xa dần, Diêu Trí bất đắc dĩ thở dài.

Chạy một mạch đến công ty, cuối cùng vẫn đuổi kịp một phút cuối cùng trước thời gian làm việc.


Công ty của Diêu Trí là một đơn vị công ty mang tính hỗ trợ network, tổng cộng có hơn 300 nhân viên, ở Đồng Lưu Thị cũng đã có thể coi như xí nghiệp tương đối lớn.

Diêu Trí làm việc ở bộ phận kế hoạch, trừ hắn làm kế hoạch ra, còn có một người làm dự thảo, hai người làm thiết kế.

“Anh chạy bộ tới công ty sao? Sao lại mệt thành thế này?”

Thấy Diêu Trí thở gấp bước vào phòng làm việc, mấy người đồng nghiệp đều lo lắng hỏi gã một câu.

“Thì tôi dậy trễ, nên chỉ có thể chạy một mạch tới đây!”

Diêu Trí khổ sở khẽ thở dài, theo thói quen mở máy tính lên, sau đó ngồi xuống ghế.

Sau thời gian vào làm việc, lãnh đạo bộ phận vòng quanh cho có lệ, sau đó mấy người bọn họ đều bận rộn làm việc.

Trước buổi trưa hôm nay, Diêu Trí phải làm cho xong một phần kế hoạch hoạt động online, làm cho ra thì không khó, nhưng vì lãnh đạo yêu cầu phải làm ba phương án khác nhay, cho nên thời gian tương đối eo hẹp.

Đeo tai nghe lên, cố gắng ngăn cách với âm thanh bên ngoài, Diêu Trí lúc này bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Chăm chú làm việc trong thời gian khoảng chừng một tiếng đồng hồ, đột nhiên hai tay đang gõ bàn phím không ngừng của Diêu Trí dừng hẳn lại, vì gã lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc.

Cái mùi này, rất giống mùi gã ngửi được trên người người yêu của hắn vào tối qua và sáng hôm nay.

Mùi này, rất giống mùi xác chết phân hủy.

Diêu Trí quay đầu lại, đã thấy người bạn đồng nghiệp làm thiết kế kia của gã, đang cười híp mắt đứng bên cạnh gã, cái này cũng khiến gã sợ hết hồn, vội vàng kéo tai nghe xuống:

“Má, sao cậu không có chút tiếng động nào vậy, thiếu chút nữa hù chết tôi rồi!”


“Là do anh mang tai nghe mới không nghe thôi, còn nữa, anh cũng không phải lén xem phim ở công ty, cần gì phải sợ.”

Đồng nghiệp làm thiết kế này của Diêu Trí cười nói xong, lại vỗ bả vai gã, chỉ ra bên ngoài nói:

“Đi, có chuyện tìm anh.”

“Chuyện gì?”

“Ra ngoài rồi biết.”

Diêu Trí mơ mơ hồ hồ đi theo người đồng nghiệp làm thiết kế kia ra ngoài, mãi đến tới khu hút thuốc ở đầu cầu thang, gã mới hiểu, hóa ra tên đồng nghiệp làm thiết kế này gọi gã ra đây chỉ đơn thuần hút thuốc.

Đốt một điếu thuốc thơm, Diêu Trí hút một hơi thật sâu, sau đó phun ra một làn khói trắng thật dài, quay lại nói với người bạn đồng nghiệp kia:

“Tôi còn tưởng cậu thật sự có chuyện gì tìm tôi, dọa tôi thiếu chút nữa bất tỉnh!”

“Anh đi chết đi, anh nghĩ tôi tìm anh để vay tiền hay gì?”

Hai người nói chuyện tào lao vài ba phút, một điếu thuốc hút xong rất nhanh, lúc này Diêu Trí đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng gọi người bạn đồng nghiệp đã quay về khu văn phòng nói:

“Trương Bân.”

“Gì vậy?”

Thấy người bạn đồng nghiệp thiết kế kia của gã dừng lại, Diêu Trí vội vàng chạy tới, tiếp theo đưa mũi lại gần hắn ngửi một cái.


“Mẹ nó, anh có thể biến thái hơn nữa không?!”

Trương Bân thấy Diêu Trí vậy mà ngửi ngửi trên cổ trên người hắn, nhất thời khiến hắn cảm nhận được một trận buồn nôn, vội vàng đẩy Diêu Trí ra, nghi ngờ hỏi:

“Anh bị trúng tà à?”

“Trên người cậu có mùi gì đó rất lạ.”

Sau khi ngửi một cái, Diêu Trí đã có thể xác nhận, cái mùi hôi trên người Trương Bân này và mùi thi thể phân hủy trên người bạn gái Tưởng Tiểu Ba của gã là giống nhau.

“Mùi gì?”

Nghe xong, Trương Bân theo bản năng ngửi một cái, sau đó lại lắc đầu nói:

“Mùi gì?”

“Mùi thối... Mà thôi, không có gì đâu, cậu trở về làm việc đi!”

Diêu Trí vốn nghĩ nói ra được, nhưng lại nghĩ tới nói ra lời như vậy sẽ khiến Trương Bạn rất khó chịu, thế nên do dự một lúc rồi cũng không nói ra.

“Anh đừng giả thần giả quỷ, mau nói xem, rốt cuộc là mùi gì?”

“Trêu cậu một chút thôi mà, trên người cậu đầy mồ hôi thối, còn có thể có mùi gì khác?”

Diêu Trí cười hắc hắc vài tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa, bước nhanh trở về phòng làm việc của mình.

Sau khi quay lại bàn làm việc, trong lòng Diêu Trí không tránh khỏi có chút nghi ngờ, vì sao trên người bạn gái gã, lại có mùi như trên người Trương Bân?

Chẳng lẽ cái mùi kia thật sự là mùi từ máy điều hòa hay sao? Nhưng vì sao trên người gã lại không có?


Suy nghĩ một lúc lâu Diêu Trí lại cầm điện thoại di động, gọi cho bạn gái gã.

“Em đang làm gì đó?”

“Còn có thể làm gì chứ, em đang đi làm. Có gì sao, có phải tối nay lại không về ăn cơm?”

“Không phải, anh chỉ là muốn hỏi em, buổi sáng trước lúc đi làm em có tắm không?”

“Mới sáng sớm mà tắm rửa cái gì? Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh, lời anh nói với em lúc sàng là có ý gì?”

“Anh nói với em chuyện gì?”

“Thì là anh bảo em nên đi tắm trước khi ra ngoài ấy.”

“À... Là vì anh ngửi được trên người em có mùi thối.”

“Cút, trên người anh mới có mùi thối ấy!”

“Thật, lẽ nào em không ngửi thấy trên người mình sao?”

“Được rồi, em còn có làm việc phải làm, lười nói với anh, cúp máy đi!”

Không đợi Diêu Trí nói xong, Tưởng Tiểu Ba ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Diêu Trí cười khổ một tiếng, cảm thấy mình dường như lại chọc vào Tưởng Tiểu Ba, có điều gã cũng không nói sai cái gì, hắn thật sự ngửi được mùi như mùi thi thể phân hủy trên người Tưởng Tiểu Ba.

Phía Tưởng Tiểu Ba bên kia, mặc dù có chút tức giận cúp điện thoại, nhưng trong lòng cô vẫn tương đối để ý lời của Diêu Trí, cũng không nhịn được cẩn thận ngửi quần áo của mình, có điều ngoài mùi nước hoa nhàn nhạt ra, cũng không có mùi gì khó ngửi khác.

“Thật là, tên Diêu Trí này thật là thiếu trừng phạt đây mà!”

Tưởng Tiểu Ba nhìn thoáng qua điện thoại di động, trong lòng bực bội nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui