Dịch: Tề Mặc | Beta: Yan Yan
Mộc Tử Hi đứng ở cửa. Một cô gái trẻ vẻ mặt tươi cười ấm áp, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình rúc vào ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
"Lúc trước tôi đã nói rồi, các cậu còn không tin, bây giờ thì thấy chưa? Không phải là tôi không muốn đi, mà căn bản là không còn cách nào khác, hai người nhìn bộ dạng này của cô ấy đi, làm sao tôi có thể nhẫn tâm rời đi. Vì vậy hai người đi trước hưởng quang vinh, gian khổ phía sau thì giao cho tôi. Tôi đành chịu ủy khuất một chút vậy, ai bảo chúng ta là bạn bè."
Mộc Tử Hi ti tiện nói, còn cố ý chọc giận Hạ Thiên Kỳ, nói với nữ sinh trong lòng:
"Đến yêu một cái nào, để cho hai con chó độc thân này cút đi."
"Đệtttt, Mộc Tử Hi. Bộ ông không có chút xấu hổ nào hay sao? Thật đúng là ông mất mẹ não rồi, cô bé này chưa trưởng thành, ông còn muốn xxx với người ta, cẩn thận cảnh sát bắt ông!"
"Hai người có cần xem chứng minh thư của cô ấy không? Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, tôi thấy các người chưa được ăn nho nên mới nói nho chua, không nói với hai người nữa, tôi phải đi ngủ đây. Em yêu à, vào trong tâm sự nào."
Nói xong, Mộc Tử Hi ôm nữ sinh trong ngực, không khách khí đóng cửa phòng.
Nhìn Mộc Tử Hi vào trong, Hạ Thiên Kỳ tỏ vẻ không sao cả, nhìn Lãnh Nguyệt nói:
"Đi thôi, Mộc Tử Hi có gái rồi, chúng ta còn phải làm chính sự."
Lãnh Nguyệt từ chối cho ý kiến, chỉ nhẹ gật đầu, chẳng qua trước khi đi có do dự một chút, sau đó lấy di động ra gọi điện:
"Alo, 110 hả, khách sạn Phú Lâm... Đúng... Nghi ngờ có thiếu nữ vị thành niên bị xâm hại."
Nghe Lãnh Nguyệt gọi điện báo, Hạ Thiên Kỳ lập tức phát mộng, không biết có phải trong lòng Lãnh Nguyệt cảm thấy không thoải mái với Mộc Tử Hi hay không?
"Lãnh thần, cách này của anh thật sự quá tuyệt!"
Hạ Thiên Kỳ nghĩ, lát nữa cảnh sát phá cửa vào, cái mặt chó của Mộc Tử Hi sẽ buồn cười đến cỡ nào.
Ngồi xe đến sân bay, Hạ Thiên Kỳ nhận được cuộc gọi của Mộc Tử Hi:
"Hạ Thiên Kỳ, tên khốn khiếp này. Dám báo cảnh sát chơi tôi, mẹ kiếp!"
"Nói nhảm gì vậy, có phải điên rồi không?" Hạ Thiên Kỳ giả bộ như không biết.
"Con mẹ nó, đừng có giả ngây với tôi, chuyện nham hiểm như vậy chỉ có cậu mới làm được, nếu người của khách sạn báo thì cũng báo đêm qua, không phải đến tận bây giờ. Chuyện tốt của lão tử đều bị cậu phá hỏng cả rồi!"
"Ít ngậm máu phun người đi, tôi đã nói không phải tôi làm, ai rảnh rỗi mà quản cái chuyện hư hỏng của anh? Bộ tôi ăn no rỗi việc không có gì làm à? Anh thử nghĩ xem ai làm chuyện đó với anh đi."
Hạ Thiên Kỳ cố ý lớn tiếng, Lãnh Nguyệt nghe được những lời này thi thoảng xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
"Tôi nói với cậu, Hạ Thiên Kỳ, việc này tôi không để yên đâu, chờ đến lúc tôi gặp cậu, tôi sẽ tính sổ với cậu."
"Được rồi, được rồi, muốn liều mạng thì tìm Lãnh thần đi, chính cậu ta đã gọi điện báo đấy, không liên quan đến tôi."
"Quả nhiên là tên khốn khiếp nhà cậu!"
"Là Lãnh thần làm, liên quan đếu gì tới tôi?"
"Thừa nhận đi, thừa nhận là cậu đi, tôi nói cho cậu biết, Hạ Thiên Kỳ, việc này tôi không để yên đâu, chờ tôi quay về thành phố Phước Bình đi."
"Đệt, ông có bị điếc hay không? Tôi nói lại lần nữa không phải tôi, là Lãnh thần làm."
"Dám làm dám chịu, Lãnh Nguyệt làm sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy, lại còn đổ tội cho người khác, đúng là đồ ti tiện."
"Con mẹ nó, ông cứ nhất quyết cho là tôi phải không!?!"
"Chính là cậu!"
"Là tôi làm đấy! Con mẹ nó chứ, chơi chết cậu đi!"
Hạ Thiên Kỳ buồn bực cúp điện thoại, ánh mắt vô tình liếc về phía Lãnh Nguyệt, thấy hắn cố nén cười quay đầu ra chỗ khác.
Thấy mình chịu tội thay Lãnh Nguyệt, còn Lãnh Nguyệt thì cười trộm mừng thầm, điều này làm cho Hạ Thiên Kỳ rất khó chịu:
“Cười? Còn không biết xấu hổ mà cười, cậu học xấu rồi Lãnh Thần, cậu làm chuyện xấu, kết quả là tôi đây chịu tội. Mộc Tử Hi kia không tin là cậu chơi đểu hắn, nhất quyết cho là tôi."
"Không biết." Lãnh Nguyệt lắc đầu.
"Không biết cái gì?"
"Không biết anh đang nói cái gì."
“…”
- ---
Trong phòng khách sạn của Mộc Tử Hi, có ba cảnh sát đang nằm gục trên sàn, Mộc Tử Hi mặc một cái quần đùi vân báo, đứng ở bên giường.
Trên giường, nữ sinh xinh đẹp đang dùng chăn quấn quanh thân thể có chút run sợ, ánh mắt nhìn chăm chú vào Mộc Tử Hi.
"Đừng sợ, những cảnh sát này sẽ ngủ ở đây một lát, chúng ta ra ngoài đi dạo, tìm một nơi tốt hơn."
Vốn Mộc Tử Hi đang rất hào hứng, ai ngờ vừa cởi quần, mấy tay này lại tìm đến tận cửa. Thậm chí giải thích cũng không kịp giải thích đã đè hắn lại, vì thế hắn đành phải tiên hạ thủ vi cường.
Việc này không cần nghĩ cũng đoán được, nhất định là do Hạ Thiên Kỳ làm, thấy hắn cùng tiểu nữ sinh ở chỗ này triền miên, ghen ghét trong lòng, vì thế gọi điện báo cảnh sát đùa giỡn hắn.
Tên khốn nạn Hạ Thiên Kỳ này, thiếu chút nữa còn muốn giao cho hắn bí quyết tán gái độc nhất vô nhị, mẹ kiếp!
Trong lòng Mộc Tử Hi thầm mắng Hạ Thiên Kỳ một trận, mặc xong quần áo, lại rửa mặt, sau khi đi từ nhà vệ sinh ra, hắn vẫn thấy nữ sinh ở trên giường mà không xuống.
"Anh đã nói với em là không có chuyện gì, nhanh nhanh thay đồ rồi xuống đi, chúng ta ra ngoài."
"Có người..." Nữ sinh sợ hãi chỉ tay về phía cửa.
"Ai cơ?" Mộc Tử Hi vô thức nhìn về cửa, nhưng không thấy gì.
Chẳng qua khi hắn quay đầu lại, thân thể lập tức lùi lại hai bước, bởi vì lúc này ở cạnh giường đã có thêm một người.
Người này đeo một cái mặt nạ màu đen, tóc tai lộn xộn, chỉ lộ ra vẻn vẹn một đôi mắt sâu thẳm.
"Làm sao mà ông..."
Đối với sự xuất hiện của người này, Mộc Tử Hi cảm thấy rất là ngoài ý muốn, ngay lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ vỗ tay một cái, nữ sinh đang co rút trên giường lập tức ngất đi.
"Chuyện lúc trước kêu anh điều tra thế nào?"
"Tra được đại khái, nhưng không có chứng cứ xác thực."
Mộc Tử Hi dường như rất kiêng kị với người ở đối diện này, thậm chí nói chuyện cũng không dám nói to.
"Nói một chút đi."
Người đàn ông đeo mặt nạ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm dần dần híp lại thành một đường nhỏ.
"Hạ Thiên Kỳ sinh ra ở thành phố Bắc An, cha mẹ không biết, thân thể hiện giờ có hai loại thể chất, một là ác linh, một là quỷ anh, nghi rằng có một ông nội rất mạnh, nhưng chưa bao giờ lộ diện."
"Chỉ có nhiêu đây? Với quan hệ của hai người bây giờ, không chỉ có những cái này mới đúng, anh đang gạt tôi?"
Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong, chỉ ngoắc ngón tay một cái, Mộc Tử Hi liền hét lên một tiếng đau đớn, liên tục lắc đầu giải thích:
"Tôi không có lừa ông, gần đây tôi mới tìm được cơ hội tiếp cận hắn."
Có lẽ đã tin tưởng lời nói của Mộc Tử Hi, ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ lại mở ra một ít, trầm giọng nói:
"Tốt nhất là không nên chơi trò dối trá với tôi, nếu không anh tuyệt đối sẽ chết rất thảm, còn có người thân mà anh cho là đã trốn vô cùng an toàn nữa."
Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong, lập tức ném cho Mộc Tử Hi một cái bình nhỏ, trong bình có một viên thuốc gần như trong suốt, sau khi Mộc Tử Hi nhận lấy cái bình, không hề nghĩ ngợi, lập tức lấy viên thuốc trong bình ra nuốt xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...