Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Lần nữa tránh được một kiếp, trong lòng Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có chút vui mừng nào.
Vì đến hơn 10 giờ sáng ngày mai hắn mới xem như ở lại trong trường này một ngày, nói cách khác, không đến một ngày ở nơi này hắn đã trải qua 2 lần nguy cơ sinh tử.
Loại xác suất gặp nạn này đã tương đối cao, vả lại một điểm bết bát nhất là hiện tại hắn đã mất quỷ vật thể chất, gặp nạn cũng chỉ có thể lựa chọn kiên trì chạy trốn, đây mới là chỗ khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Cái này cũng không khỏi khiến hắn nghĩ tới lúc hẹn gặp mặt Ngô Địch ở quán cà phê lần đó, lén nghe chút chuyện phiếm của Ngô Địch và Từ Thiên Hoa, lúc ở trong sát hạch quản lý cấp cao, Ngô Địch bị quỷ vương truy sát ước chừng năm ngày năm đêm.
Mặc dù khi ấy Ngô Địch có thực lực cấp ác quỷ, thế nhưng trước mặt quỷ vương, chỉ một chút thực lực kia hầu như không có gì thay đổi, tương đối mà nói, tình thế còn bết bát hơn so với hắn hiện tại.
"Nếu ngay cả chút trắc trở này cũng không chịu nổi, chờ đến lúc sát hạch quản lý cấp cao, thì chẳng khác nào đi chịu chết."
Hạ Thiên Kỳ âm thầm cổ vũ cho mình, mặc dù theo đà các học sinh bị giết, tình cảnh của bọn họ trong vòng một ngày kế tiếp sẽ càng ngày càng nguy hiểm hơn, nhưng nếu suy nghĩ theo hướng tích cực, cũng là một cơ hội tôi luyện sức lực lý trí của hắn.
Bất cứ chuyện gì cũng tồn tại tính hai mặt, nếu cứ một lòng chú ý tới mặt gay go, như vậy sẽ gay go đến cực điểm, mà nếu đổi lại một khía cạnh khác để xem xét, thì chưa chắc không phải là cơ hội.
Nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ vinh dự, đã đến hơn 2 giờ sáng.
Đêm nay nhất định là một buổi tối tràn đầy giết chóc và máu tanh, có lẽ vừa mới bắt đầu, hoặc là đang tiếp tục kéo dài.
Bọn người Mộc Tử Hi, Lãnh Nguyệt bên kia thế nào, hắn không có tâm tư đi xía vào, có điều lấy đầu óc của Mộc Tử Hi, lấy hiểu biết và kinh nghiệm của Lãnh Nguyệt về sự kiện linh dị, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn lao.
Còn như bọn người Từ Thiên Hoa, nói khó nghe một chút, là có chết hay không cũng không có một sợi lông quan hệ nào với hắn.
- ---
Ký túc xá nữ sinh, một phòng ký túc xá nào đó của tầng 3.
Quạt điện quay "ù ù" trên đỉnh đầu, trong ban đêm tĩnh mịch nghe như tiếng khóc trẻ con bị nhốt trong lồng sắt.
Cửa sổ tuy bị rèm cửa che hơn phân nửa, thế nhưng ánh trăng âm u vẫn xuyên thấu qua khe hở bên cạnh chiếu vào trong một chút, để lại một vòng sáng mịt mờ trên hai bên mặt nệm.
Nữ sinh cùng phòng ký túc xá đều đã ngủ, tiếng hít thở đều đều hơi vang bên tai Từ Thiên Hoa.
Cũng như số kiếp của Lãnh Nguyệt, trong mắt của các học sinh cũng là một nữ sinh mười phân vẹn mười.
Nhưng khác với Lãnh Nguyệt phong hoa tuyệt đại, lãnh diễm cao thiêu* trong mắt các học sinh, Từ Thiên Hoa lại là một người vừa béo vừa xấu xí, đồng thời trên mặt vẫn còn lại mụn trứng cá.
*Phong hoa tuyệt đại: miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp; Lãnh diễm cao thiêu: cao gầy đẹp lạnh lùng.
Mặc dù làm một ông chú hơn bốn mươi tuổi, hắn cũng không quan tâm mấy thứ bên ngoài này, thế nhưng mỗi ngày bị một đám nhóc con hư hỏng chế nhạo, lấy thân phận nữ sinh ở trong ký túc xá nữ sinh, nói không khoa trương chút nào, cái này thật sự khiến bộ mặt già nua của hắn bị mất sạch sẽ.
May mà những người khác đều không biết thân phận bây giờ của hắn, nếu hắn thật sự có may mắn sống sót, thì chắc chắn sẽ trở thành trò hề của những người khác, nhất là khi lọt vào tai của mấy loại người như Hạ Thiên Kỳ, Mộc Tử Hi, thậm chí là Ngô Địch kia.
Dĩ nhiên hắn không chủ động đi tìm kiếm bọn người Hạ Thiên Kỳ, cũng không phải ngại mặt mũi, dù sao nếu so cái vật gọi là mặt mũi này so với sinh mạng, thì không nói hoàn toàn không đáng một đồng, nhưng ít nhất không tồn tại bao nhiêu giá trị.
Hắn cảm thấy nếu bản thân đã nhận được thân phận học sinh, mặc dù tự xem mình vẫn là bộ dáng vẻ kia, thế nhưng trong mắt của bọn học sinh kia vốn là bất đồng, vì vậy hắn cũng suy đoán bọn người Hạ Thiên Kỳ cũng sẽ giống mình, cũng lấy thân phận học sinh như vậy xen lẫn trong lớp của các khối khác.
Không tiện lần lượt đi tìm là một mặt, quan trọng hơn chính là hắn mất hết pháp lực, có lẽ những người khác cũng sẽ như hắn, nếu như vậy chính là hắn có tìm được tất cả mọi người cũng không hề có tác dụng gì có tính thực tế.
Bởi vì mấy người bình thường tụ tập cùng một chỗ, ngoài có thể phóng đại mục tiêu ra, cũng không thể giải quyết bất cứ chuyện gì.
Kết quả là, lúc gặp phải quỷ vật vẫn là phải chạy trốn, cho nên thà là như vậy, chẳng bằng hắn an ổn với hiện trạng, tranh thủ kéo dài đến khi Lương Nhược Vân bên kia thoát khốn, giết chết ác quỷ thi triển lời nguyền kia.
Bất quá nói lại, coi như Lương Nhược Vân không đuổi theo ác quỷ, sự kiện đoàn thể lần này kết thúc thất bại, với hắn mà nói cũng không hề gì.
Trái lại không phải hắn không để ý món nợ điểm vinh dự sẽ mang trên lưng, mà là hắn hoàn toàn không hề có lòng tin với đợt sát hạch quản lý cấp cao cuối tháng.
Vì cái gọi là sống càng lâu càng muốn sống tiếp, trẻ nít vốn không cảm thấy cái chết là gì, hoặc là nói bọn chúng vốn cái gì cũng không sợ, cho nên mới có câu nghé mới sinh không sợ cọp.
Thế nhưng theo tuổi tác ngày càng lớn hơn, từng trải cũng nhiều hơn, lá gan của anh sẽ ngày càng nhỏ, chuyện để rầu rĩ cũng càng ngày càng nhiều, đồng thời sẽ càng thêm luyến tiếc cái mạng của mình.
Cho nên mặc dù rất không có lòng tin bản thân có thể thông qua sát hạch quản lý cấp cao, thế nhưng Từ Thiên Hoa cũng rất khát vọng có thể sống tiếp.
Hắn từng bước từ nhân viên phổ thông lăn lộn đến quản lý, mặc dù trong đó có nhân tố vận may nhất định, thế nhưng cái này cũng không thể rời bỏ đủ các loại nhân tố tự thân.
Trước kia khi chưa trở thành quản lý, hắn cưỡng ép bản thân tiếp nhận số mệnh trước mặt, buộc mình bình tĩnh trong sự kiện, không biết bao nhiêu lần hắn đều cho là mình chết chắc rồi, nhưng cuối cùng hắn vẫn còn sống.
Hắn và Phó Hải Nghĩ đều thuộc về vài người còn lại sau khi sau sóng lớn đánh vào cát, bọn họ hoàn toàn dựa vào tham gia giải quyết sự kiện ủy nhiệm xuống, lấy khen thưởng để cường hóa tự thân, cứ như vậy từng bước từng bước tấn chức đến cấp quản lý.
Chỗ có hại, là tốc độ trưởng thành của bọn họ chậm hơn rất nhiều so với Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt.
Nhưng chỗ tốt là, bọn họ có rất nhiều chấm điểm khen thưởng, có thể đổi rất nhiều nước thuốc thuật pháp để bảo toàn tính mạng.
Mà sau khi trở thành quản lý, toàn bộ tài nguyên của Minh Phủ hài như đều cho bọn họ, cái này cũng giúp hắn tránh tham gia một số sự kiện do công ty ủy nhiệm xuống, mà nếu là nhiệm vụ ngẫu nhiên, thì hắn không ham đi tìm mấy số điểm vinh dự cộng thêm kia, cho nên sau khi tấn chức, lại kéo theo đủ loại nguyên nhân đưa đến tốc độ trưởng thành của hắn trở nên chậm chạp.
Phó Hải Nghĩa cũng vậy, sau khi tấn chức lên quản lý gần với hắn thì cũng dừng lại trên căn bản.
Thực lực vẫn nằm trên mặt bằng sơ kỳ của cấp lệ quỷ, chỉ dựa vào điểm vinh dự tiến hành cường hóa nền tảng, tự thân cũng không trui rèn, cũng không thèm nghĩ biện pháp nâng cao.
Nói đơn giản một chút, sau khi Lương Nhược Vân tiếp nhận đệ tam Minh Phủ đưa ra cưỡng chế sát hạch quản lý cấp cao, chính là đặc biệt đối phó với loại người như hắn và Phó Hải Nghĩa đây.
Nì ngay từ lúc Lương Nhược Vân vẫn chưa tiếp nhận quyền nắm giữ đệ tam Minh Phủ, đã có nói qua loại "không lý tưởng" như hắn và Phó Hải Nghĩa này, khi đó hắn chỉ đơn giản nghe một chút, hoàn toàn xem thường, ai có thể nghĩ sau khi Lương Nhược Vân tiếp nhận, lại đưa ra loại cưỡng chế này.
Vì Phó Hải Nghĩa tấn chức sớm hơn hắn một đoạn thời gian, nên hắn là tiên phong bị cưỡng chế tham gia sát hạch, tiếp nhận tham gia đợt sát hạch tựa như những gì Phó Hải Nghĩa nói nói hắn trước đó, với loại người chỉ có chút thực lực này như hắn, đi tham gia sát hạch chính là đi chịu chết.
Như vậy cũng tốt, so với người ngay cả thực lực cấp lệ quỷ cũng không có, cứ chạy tới nơi này tham gia sự kiện đoàn thể cấp quản lý như vậy, vốn không hề tồn tại bất cứ khả năng sống sót nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...