Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team

Sở Mộng Kỳ biết nhiều như vậy, lại nói tiếp tới sự kiện đoàn thể phổ thông và sự kiện đoàn thể của cấp quản lý cũng không có điểm khác biệt quá lớn. Đều là một con đường như vậy, chỉ là có nâng cao trên mức độ nguy hiểm.

Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ ăn đơn giản vài thứ, lại tự mình đi về nghỉ ngơi, trước khi đi Sở Mộng Kỳ vẫn không quên hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, hiển nhiên là đang nói với Hạ Thiên Kỳ rằng hãy đợi đấy.

Hạ Thiên Kỳ cũng không nói gì, chỉ là cố ý cười một tiếng bỉ ổi, nhất thời khiến Sở Mộng Kỳ tức giận không thôi.

Nhìn một mình Lãnh Nguyệt thu dọn chén đũa, Hạ Thiên Kỳ cũng không có ý tứ tới giúp Lãnh Nguyệt một tay, lúc này ngồi xuống bắt chéo hai chân, ý thức đi vào đồng hồ vinh dự, đẩy ra cánh cửa cột hoán đổi.

Đi thẳng tới trước ngăn tủ thuật pháp, Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua chấm điểm trên tay hắn, chỉ có hai cái, một là cho điểm cấp xuất sắc, một là cho điểm cấp phổ thông.

Mà giá thấp nhất hoán đổi nước thuốc thuật pháp chính là một lần cho điểm cấp phổ thông, một lần cho điểm cấp ưu tú có thể đổi thành ba lần cho điểm cấp phổ thông, nói cách khác hắn có thể đổi tối đa bốn chai nước thuốc thuật pháp.

Hạ Thiên Kỳ vốn nghĩ sẽ đổi cho những lần tham dự sự kiện ngẫu nhiên, nhưng nghĩ tới lần này phải đối mặt chính là ác quỷ, cho nên hắn cũng chỉ có thể phòng trước. Dù sao cũng không kể dùng được với không dùng được, suy đoán trên mấy sự kiện từng tham gia nhất định không sai.

Lo lắng cho tình hình tự thân, cho nên Hạ Thiên Kỳ chỉ đổi hai chai nước thuốc khôi phục thương thế và hai chai nước thuốc khôi phục thể lực, còn như các loại nước thuốc gia tăng tốc độ đi chuyển, tăng sức phòng ngự thì hắn không đổi.


Đổi xong bốn chai nước thuốc thuật pháp này, cho điểm của Hạ Thiên Kỳ xem như hoàn toàn sạch sẽ.

Trước kia khi vẫn chưa tấn chức lên quản lý, hắn tự nhiên không cảm thấy cho điểm khen thưởng có giá trị, thế nhưng theo đà số quỷ vật phải đối mặt ngày càng mạnh, sự tồn tại của những thứ nước thuốc thuật pháp này, hiển nhiên cho thấy rõ là có thể gia tăng giới hạn tỷ lệ sống sót của bọn họ trong sự kiện.

Đây cũng là nguyên nhân lớn khiến tỷ lệ tử vong của quản lý trái ngược nhau.

Còn như nguyên nhân khác, còn lại là có một lần quyền hạn có thể yêu cầu quản lý cấp cao đến tiếp viện.

Đến bây giờ, quyền hạn lần đó Hạ Thiên Kỳ chưa từng sử dụng tới, cũng không biết trước khi hắn tấn chức quản lý cấp cao có dùng tới hay không.

Dĩ nhiên, hắn càng hy vọng bản thân không dùng cái quyền hạn này, vì điều này biểu hiện rõ trong trình độ nhất định, sự kiện không khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Quy tắc chế độ của ba nhà Minh Phủ ít nhiều gì cũng có chút khác biệt.

Hắn và người của đệ nhị Minh Phủ rất ít khi tiếp xúc, cho nên cũng không rõ ràng lắm quy tắc của đệ nhị Minh Phủ, nhưng vì mạng lưới giao thiệp của Sở Mộng Kỳ tương đối rộng, cho nên từ chỗ Sở Mộng Kỳ hắn biết được, đệ nhất Minh Phủ là không tồn tại cưỡng chế sát hạch quản lý cấp cao, tranh chấp trong nội bộ cũng ôm thái độ ngấm ngầm cho phép.


Thế nhưng đệ tam Minh Phủ thì không như vậy, đệ tam Minh Phủ là tuyệt đối không cho phép nội đấu, đồng thời bị giới hạn số lượng quản lý cấp cao, nên sau khi hết mười tháng, không cần biết có muốn hay không thì mỗi quản lý đều sẽ bị yêu cầu cưỡng chế tham gia sát hạch quản lý cấp cao.

Sát hạch thông qua, sẽ được tấn chức, trở thành người lèo lái đệ tam Minh Phủ.

Sát hạch thất bại, vậy thì sẽ bị giết chết, hoàn toàn nói tạm biệt với thế giới này.

Ngoài ra, đệ nhất Minh Phủ không tồn tại bất kỳ quyền hạn cấp quản lý có thể yêu cầu quản lý cấp cao hơn cứu viện, cho nên so sánh giữa đệ nhất và đệ tam Minh Phủ, thì không khó phát hiện khác biệt lớn trong đó.

Suy nghĩ của quản lý thuộc đệ nhất Minh Phủ thuộc về ưu thắng liệt thái, thích giả sinh tồn* điển hình.

*Ưu thắng liệt thái, thích giả sinh tồn: Yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh, kẻ muốn sinh tồn phải trải qua sự chiến thắng kẻ thù địch. Cá lớn nuốt cá bé. (Internet)

Kẻ mạnh vĩnh viễn mạnh, người yếu bị loại bỏ, toàn bộ tài nguyên của Minh Phủ đều dành cho người trụ lại cuối cùng.


Mà suy nghĩ của quản lý ở đệ tam Minh Phủ thì tương đối rõ ràng, đó chính là chỉ bồi dưỡng có hạn vài người.

Mấy người này tự nhiên đều là nhân vật cấp quản lý, mà nếu ở giai đoạn trước, tài nguyên của Minh Phủ (sự kiện phổ thông, thông tin việc làm riêng các loại) sẽ không gửi ra cho nhân viên bình thường, nhân viên bình thường nếu muốn nâng cao chỉ có thể dựa vào tự thân mình đi tham gia sự kiện được ủy nhiệm.

Thế nhưng một khi tấn chức làm quản lý, vậy thì toàn bộ tài nguyên của Minh Phi đều có thể rơi xuống trên đầu anh.

Đồng thời, toàn bộ áp lực cũng sẽ rơi xuống đầu anh, vì anh nhất định phải đạt tới cấp quản lý cấp cao trong thời hạn.

Vì tài nguyên của đệ tam Minh Phủ vẫn cứ nhiều như vậy, cho nên tuyệt đối sẽ không lãng phí trên thân người không có chí tiến thủ, hoặc chỉ đơn thuần muốn bảo toàn tính mệnh.

Nói trắng ra là, mục đích cuối cùng của Lương Nhược Vân, chính là tăng thêm số lượng quản lý cấp cao của Minh Phủ trong thời gian ngắn nhất.

Dù sao quản lý cấp cao mới là lực lượng cạnh tranh nòng cốt của Minh Phủ, như số lượng quản lý thông thường và nhân viên nhỏ phía dưới, dù trên số lượng có nhiều hơn nữa cũng không thể thay đổi được gì.

Một khi đệ tam Minh Phủ có mười người, hoặc là mười mấy quản lý cấp cao, như vậy không nói đệ tam Minh Phủ có thể hủy diệt cả đệ nhất và đệ nhị Minh Phủ, nhưng ít nhất song phương sẽ đi vào trạng thái cân bằng, chứ sẽ không như tình trạng bây giờ, khắp nơi tồn tại không công bằng, bị bốc lột, bị áp bách.

Cái này có thể nói là phương thức nhanh nhất bồi dưỡng quản lý cấp cao, thế nhưng loại phương pháp này, không thể nghi ngờ, là sẽ tổn thất hết một số nhân viên có tiềm lực, dù sao nếu không có loại phương thức sự kiện phổ thông, việc riêng này để kiếm lấy chút điểm vinh dự, vậy thì cũng đại biểu cho nhân viên phổ thông muốn tấn chức, cần phải không ngừng tham gia sự kiện mà công ty ủy thác.

Tỉ lệ tử vong tự nhiên cũng sẽ tăng cao rất nhiều, nhưng lợi và hại tương hỗ chính là, khen thưởng chấm điểm để hoán đổi trong tương lai có thể cũng rất nhiều.


Loại như Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt này, sở dĩ có thể trưởng thành nhanh như vậy, chỉ có thể nói bọn họ cũng không đi dựa theo dòng suy nghĩ của Lương Nhược Vân, mà là đoạt một phần tài nguyên của đệ nhất Minh Phủ, cho nên mới có thể trưởng thành nhanh chóng như vậy.

Nhưng trái lại, có thể nhìn ra ưu thế tuyệt đối của đệ nhất Minh Phủ trên nguồn tài nguyên, giống như có một câu nói phổ biến thế này, đứng ở đầu gió thì ngay cả heo cũng có thể bay lên.

Dù sao trên mặt đối đầu với đệ nhất Minh Phủ, Hạ Thiên Kỳ cũng không ôm kỳ vọng quá lớn với đệ tam Minh Phủ, trừ phi là những cấp cao thật sự kia của đệ tam Minh Phủ quay về, hoặc là còn có thể có khả năng xoay chuyển cục diện.

Nhưng ai mà biết, có phải cho dù có cộng thêm các cấp cao, đệ tam Minh Phủ vẫn là món cá xắt lát hay không?

Mặc dù bộ dạng yếu nhược của đệ tam Minh Phủ khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy có chút lo sợ khi đối đầu với kẻ địch, có điều như đã nói qua, hắn tham gia sự kiện, hắn nỗ lực nâng cao thực lực tự thân, hắn làm tất cả mọi thì cũng là vì chính hắn, hai hoặc là bạn bè người thân của hắn, với chuyện đệ tam Minh Phủ có lớn mạnh hay không, chính là một sợi lông quan hệ cũng không có.

Cho tới bây giờ hắn vẫn không xem điều này là sự thực, là hắn ảo tưởng bản thân vì công ty mà nỗ lực thôi.

Trái lại, hắn vẫn luôn cảm thấy nơi này chính là một cái lồng địa ngục tồn tại trong thực tế, một nơi tràn đầy máu tanh và chém giết.

Rút ý thức ra khỏi cột hoán đổi, Hạ Thiên Kỳ day day hai huyệt thái dương theo thói quen, sau đó lại dùng điện thoại di động tìm kiếm thành phố Quản mà bọn họ sắp phải đi.

Thành phố Quản nằm ở khu vực tây bắc, diện tích thành phố tuy không nhỏ, thế nhưng nhân khẩu thì ngay cả một phần ba của thành phố Phước Bình cũng không bằng, thuộc về thành phố và thị trấn điển hình của phía tây, mà người lớn thưa thớt, nhịp sinh hoạt tương đối chậm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui