Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team

"Đừng lo lắng... Tôi không sao."

Hạ Thiên Kỳ có chút chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, cảm giác bỏng rát dội tới từ phần lưng trước đó đã biến mất, bất quá hắn cảm thấy vẫn chưa quá phục hồi.

Cái ham muốn khát vọng giết chóc trong lòng kia cũng không giảm được bao nhiêu, đồng thời khiến hắn cảm thấy khó chịu, chính là loại ý niệm muốn ăn thịt người này.

Trên thực tế hắn đã vi phạm nguyên tắc của mình, vì hắn ăn lão Mập, ít nhất có một nửa máu thịt của lão Mập chui vào trong dạ dày hắn.

Nhớ tới thì chắc chắn đây là chuyện vô cùng kinh tởm, thế nhưng một chút hắn cũng không buồn nôn, thậm chí còn cảm thấy đó là một món ăn ngon bất thường, cũng lưu luyến khó quên với lần này

Không hề nghi ngờ, cái này thuộc về xung đột giữa tinh thần và thân thể, trên mặt tinh thần hắn không cách nào chấp nhận chuyện như vậy, thế nhưng thân thể của hắn rất khát vọng, rất thèm khát máu thịt nhân loại, có ham muốn vô cùng mãnh liệt.

Chuyện gì cũng giống nhau, gặp một lần rồi sẽ có lần thứ hai, Hạ Thiên Kỳ trong lòng rất sợ một điểm này, hắn sợ bản thân mình sẽ ngày càng không giống nhân loại, hắn sợ bản thân sẽ vì vậy mà trầm luân.

"Anh thật sự không có chuyện gì sao, vừa rồi..."

Triệu Tĩnh Thù thấy sắc mặt Hạ Thiên Kỳ rất khó nhìn, cô không khỏi muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút lại nói:

"Anh không sao là tốt rồi."


Hạ Thiên Kỳ gật đầu lấy lệ, cũng không nói gò thêm, hắn mặc dù rất để ý chuyện này, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng bản thân mình đến nơi này là để làm gì, lúc này cứu Mẫn Mẫn chính là đúng với suy tính trước đó.

Ánh mắt theo bản năng liếc về phía gara biệt thự, nhưng vốn là Lưu Ngôn Mẫn nằm ở nơi đó đã không thấy đâu nữa, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ lại đảo qua những nơi khác, sau đó hắn lại thấy Sở Mộng Kỳ đang mặt ủ mày chau nhìn hắn, còn Lưu Ngôn mẫn thì ở ngay bên người Sở Mộng Kỳ.

Trên người Hạ Thiên Kỳ còn dư lại một chai nước thuốc phục hồi thương thế, cho nên lúc này hắn lại định đi đến chỗ Sở Mộng Kỳ. Nhưng vừa mới xoay người đi, lại nghe một tiếng cười to vang lên từ sau lưng:

"Ha ha, tuồng vui này thật đúng hay. Hay đến mức, tôi thậm chí còn quên mất mình đến đây để làm gì."

Dưới sự kêu cứu nhiều lần của Lữ Nhữ Nham, Giang Chấn trước đó vẫn luôn ở trong biệt thự "xem trò vui" rốt cuộc đi ra khỏi biệt thự, lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của đám người Hạ Thiên Kỳ.

Giang Chấn đột nhiên cắm cây dù đỏ trong tay xuống mặt đất, hơi khom lưng, mặt mang nụ cười quét qua đám người Hạ Thiên Kỳ một cái.

"Các người vẫn làm thật không tệ.

Ừm? Hình như tôi thấy một người quen."

Ánh mắt của Giang Chấn lúc này rơi xuống trên người Sở Mộng Kỳ, còn Sở Mộng Kỳ thì sớm đã mặt xám như tro tàn, trong một cái chớp mắt khi thấy Giang Chấn đi ra khỏi căn biệt thự kia, cô lập tức cảm giác mấy người bọn họ gần như xong rồi.

"Sao anh lại ở chỗ này!"

Thấy Sở Mộng Kỳ sợ hãi như vậy, bất kể là Hạ Thiên Kỳ hay Lãnh Nguyệt đều sinh ra một loại cảm giác xấu. Thực lực của Sở Mộng Kỳ và bọn họ tương đương nhau, nên có thể tưởng tượng được, người đàn ông cầm dù đỏ đối diện kia, có thực lực kinh khủng đến mức nào.


Bằng không cứ xem như là có Mộc Tử Hi đi nữa, bọn họ có chừng năm người. Mặc dù so với bọn họ thì đối phương mạnh mẽ hơn một chút, thì bọn họ chỉ dựa vào nhiều người bao vây đánh cũng đủ toàn thân trở lui.

Lấy sự nhạy bén của Sở Mộng Kỳ sẽ không thể nào không nghĩ tới một điểm này, cho nên có thể tưởng tượng được chính là, cho dù là bọn họ cùng lao lên, cũng không thể nào đánh thắng.

"Quản lý cấp cao?"

Hạ Thiên Kỳ không khỏi có chút nghi ngờ thân phận của người đàn ông kia ở trong đệ nhất Minh Phủ.

Nghe Sở Mộng Kỳ hỏi hắn tại sao xuất hiện ở nơi này, Giang Chấn có chút nhức đầu day day huyệt thái dương, tiếp theo có chút bất đắc dĩ nói:

"Ai bảo con người của tôi tốt quá chứ, suy cho cùng đều là anh em cùng một phe cánh."

Vờ vịt nói xong, Giang Chấn lại nhìn Sở Mộng Kỳ đầy hứng thú:

"Trái lại cô khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ, cấu kết với mấy tên tiểu tốt của đệ tam Minh Phủ, hãm hại người của nhà Minh Phủ mình, chuyện này nếu như bị cấp trên biết được, cô rõ ràng kết quả của mình không?

A, suýt chút nữa đã quên mất, bọn họ là sẽ không biết, vì hôm nay cô sẽ chết ở chỗ này.

Có điều, cái này cũng không phải tuyệt đối..."

Nói đến chỗ này, Giang Chấn cố tình giữ lại một tia xoay chuyển cho Sở Mộng Kỳ, còn Lữ Nhữ Nham đứng bên cạnh hắn, nghe Giang Chấn nói như vậy thì không khỏi biến sắc.


"Anh muốn gì?"

Sở Mộng Kỳ kiên trì hỏi.

"Chỉ cần đường hoàng phục vụ tôi mấy ngày, phục vụ tôi thật thoải mái, tôi có thể để cho cô một mạng, thế nào, giao dịch này không tồi đi?"

Giang Chấn nói xong lại phá lên cười càn rỡ, Sở Mộng Kỳ tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi đáp lại nói:

"Đi mà nằm mơ giữa ban ngày đi!"

"Đây là không thương lượng?" Nói đến đây, nụ cười trên mặt Giang Chấn dần dần biến mất, thay vào đó là một bộ dạng hung ác.

Giang Chấn nói xong lại thẳng người lên, tiếp đó cầm cây dù đỏ trong tay vung qua một bên, lại thấy đầu mũi nhọn cây dù, mười mấy vong hồn gầm gừ vọt ra, sau đó nổ lên ở mảnh khu vực kia như chốn không người, khiến khắp mặt đất rung động một trận.

Ánh mắt của mọi người cũng không khỏi rơi xuống trên khu vực kia, chỉ có Lữ Nhữ Nham hơi nhướng chân mày lên, hiển hiên hắn biết vừa rồi Giang Chấn làm gì.

Trên thực tế cũng đúng như những gì hắn nghĩ vậy, bụi đất mờ mịt tán đi, lộ ra ngoài còn lại là Mộc Tử Hi toàn thân đầy vết máu, cùng với Hầu Tử chỉ còn lại một cánh tay đang khổ sở chống đỡ, dĩ nhiên, còn có tiểu Ngũ bất tỉnh không rõ.

"Mộc Tử Hi!"

Thấy Mộc Tử Hi không có việc gì, Hạ Thiên Kỳ không khỏi kêu hắn một tiếng, Mộc Tử Hi sau khi nghe được thì nhìn qua hắn làm một động tác tay ok, vừa muốn nói cái gì, cũng trong lúc này nhìn thấy Giang Chấn, sắc mặt cũng theo đó trắng bệch vài phần.

"Sao hắn lại ở chỗ này!"


Mộc Tử Hi hiển nhiên cũng cảm thấy rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Giang Chấn, nhưng trái lại Hầu Tử lúc này nở nụ cười có chút thê thảm:

"Mộc Tử Hi, bố đã sớm nói với mày, mày nhất định phải chết!"

Hầu Tử nói xong, hắn lại có chút lảo đảo đi tới bên cạnh Giang Chấn, tiếp theo hứa hẹn với Giang Chấn nói:

"Chỉ cần bầm thây đám người này thành vạn đoạn cho tôi, sau này anh muốn bao nhiêu quỷ sủng, tôi sẽ nghĩ biện pháp làm cho anh bấy nhiêu!"

Hầu Tử hiển nhiên chịu không ít gian khổ từ chỗ Mộc Tử Hi trước đó, hắn và tiểu Ngũ dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không thể giết Mộc Tử Hi, nếu Giang Chấn còn trì hoãn thời gian không chịu xuất hiện, sợ là hắn cũng kiên trì không được bao lâu.

"Cái này tự nhiên không thành vấn đề, tôi nhìn mấy tên lính tiểu tốt của đệ tam Minh Phủ này khó chịu cũng không phải một ngày hai ngày, giết bọn chúng, cũng xem như cho con đàn bà thối Lương Nhược Vân kia một cảnh cáo, đệ nhất Minh Phủ cũng không phải nơi người nào cũng có thể trêu chọc."

Sau khi nghe được lời nói của Giang Chấn, Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt đều theo bản năng đi tới bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, Mộc Tử Hi cùng đi tới mà hai đầu chân mày nhíu chặt, trong quá trình còn không ngừng uống cạn hai bình nước thuốc thuật pháp, dùng để khôi phục thương thế và thể lực.

Hạ Thiên Kỳ lấy ra một chai nước thuốc phục hồi thương thế còn lại trong túi áo, đưa cho Triệu Tĩnh Thù nói:

"Cầm vật này cho Mẫn Mẫn uống vào."

Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ muốn đưa nước thước phục hồi cho Triệu Tĩnh Thù, cô lại ở bên cạnh nhắc nhở:

"Thực lực của Giang Chấn sâu không lường được, yếu nhất cũng là thực lực chuẩn ác quỷ, rất khó nói hắn có phải đã tới cấp ác quỷ hay không..."

Hạ Thiên kỳ biết Sở Mộng Kỳ muốn nói gì, nên hắn không để cô nói xong lập tức ngắt ngang nói:

"Chúng ta là đến cứu người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui