Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team​

Hạ Thiên Kỳ chưa kịp nói tìm Mộc Tử Hi làm gì, Mộc Tử Hi đã sớm đoán được Hạ Thiên Kỳ có chuyện muốn tìm hắn hỗ trợ, bất quá nghĩ đến những chuyện này với Mộc Tử Hi mà nói cũng không khó đoán, dù sao Hạ Thiên Kỳ cũng không giống hắn, vô duyên vô cớ tìm hắn ra ngoài chỉ vì muốn nói chuyện phiếm.

Nếu mộc Tử Hi đã chủ động hỏi, Hạ Thiên Kỳ cũng không lằng nhằng, mà là nói thẳng ra:

"Tôi chọc phải Hầu Tử của đệ nhất Minh Phủ, còn có đám người Lữ Nhữ Nham, bây giờ bọn họ có thể đã bắt bạn của tôi, tôi muốn cứu bạn tôi trở về, nhưng nhân thủ của chúng tôi có hạn, cho nên..."

"Mới muốn tìm tôi giúp các người liều mạng?"

Không đợi Hạ Thiên Kỳ nói xong, Mộc Tử Hi đã đoán trúng có chút buồn cười.

Giọng của Mộc Tử Hi khiến Hạ Thiên Kỳ trong lòng ít nhiều gì có chút tư vị không đúng, nói thật thì bản thân hắn cũng không ôm hy vọng gì quá mức với Mộc Tử Hi, hắn tìm Mộc Tử Hi giúp đỡ, nếu Mộc Tử Hi đồng ý hỗ trợ thì hắn tự nhiên vô cùng cảm kích, ngay cả khi Mộc Tử Hi không giúp đi nữa thì cũng thuộc về chuyện đương nhiên, hắn tự nhiên sẽ không oán trách gì, mà nếu kết quả Mộc Tử Hi không giúp một tay không nói mà còn nhìn có chút hả hê, đó là chuyện hắn không cách nào nhịn được.

"Nói chính xác là vậy." Nhờ vả người khác làm việc tự nhiên phải hạ thấp tư thái, hơn nữa còn là trên loại chuyện như thế này, hắn càng không thể biểu hiện ra chút không kiên nhẫn nào.

"Thật ra tôi có chút ngoài ý muốn, vì loại chuyện này cậu cuối cùng lại tìm tôi giúp đỡ, tuy nói là chuyện xấu đi, nhưng ít nhất cậu cũng xem như thừa nhận tôi là bạn bè, chuyện này để tôi suy nghĩ một chút, sau đó tôi sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn.

Ngoài ra vẫn nên nhắc nhở cậu một chút, không biết có phải cậu cũng tìm Ngô Địch và Lương Nhược Vân hay không, nếu vẫn chưa làm như vậy thì tôi khuyên cậu không nên cân nhắc, vì nếu bọn họ cũng cuốn vào, vậy thì đệ tam Minh Phủ cũng xong đời, mặc dù trọng lượng của đại cục trong mắt cậu chỉ là cái rắm, nhưng vẫn nên cân nhắc một chút thì tốt hơn."


Mộc Tử Hi nói xong lập tức cúp điện đàm với Hạ Thiên Kỳ, trên thực tế những gì anh ta nói Hạ Thiên Kỳ đã từng cân nhắc, nhưng như những gì Mộc Tử Hi nói vậy, sức nặng của đại cục còn hơn bạn bè của hắn, so với nó thì an nguy của Mẫn Mẫn chỉ là thứ bỏ đi.

Có thể có gọi cách nào Lương Nhược Vân và Ngô Địch cũng không nhận điện của hắn, cũng coi là mục tiêu dẵ định trước, hai người kia sẽ không bị cuốn vào.

Trái lại thái độ của Mộc Tử Hi khiến hắn ít nhiều có phần ngoài ý muốn, bất quá trong đáy lòng hắn trái lại vẫn mong chờ Mộc Tử Hi sẽ giúp hắn, dù sao thực lực của Mộc Tử Hi hắn đã từng nghe nói, có lẽ thực lực sẽ không yếu hơn hắn và Lãnh Nguyệt.

Nếu vậy, ba người bọn họ chống lại đám người Hầu Tử, mặc dù không dám nói thực lực ngang nhau, nhưng ít nhất cũng có thêm người trợ giúp, không đến mức bị quần ẩu giết chết trong nháy mắt.

Bên này Hạ Thiên Kỳ lo lắng chờ đợi thông tin bên Mộc Tử Hi, Triệu Tĩnh Thù bên kia thì từng lần một không ngại phiền mà liên tục liên lạc cho Lãnh Nguyệt, gửi hy vọng vào Lãnh Nguyệt có thể liên lạc lại với bọn họ trong thời gian ngắn nhất.

- --

Cùng lúc đó, trong garage của một căn biệt thự tư nhân.

"Không ai mở cửa đúng không, ừ, tôi biêt rồi. Hai người kia hẳn là đã phát hiện ra cái gì... Ừ... Biệt thự bên kia anh cứ tiếp tục theo dõi trước, để tôi suy nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào."

Cúp điện thoại của tiểu Ngũ, Lữ Nhữ Nham quay về Hầu Tử đang không ngừng điên cuồng đánh Lưu Ngôn Mẫn nói:

"Như những gì tôi đoán, hai người kia đã nhận ra uy hiếp, trốn rồi."


"Hai tên khốn kiếp này!"

Hung hăng tung một quyền đánh vào bụng Lưu Ngôn Mẫn, Lưu Ngôn Mẫn nghiến chặt răng, chưa từng bật ra đến một tiếng rên rỉ, trên mặt mồ hôi lạnh pha tạp với máu loãng không ngừng chảy xuống theo gò má hắn.

"Khoan hãy nói, thằng này thật đúng là khối xương cứng rắn, hai cánh tay đều bị lão Mập chặt mất, kết quả còn không rên đến một tiếng."

Lão Mập thở hổn hển ngồi một bên, xem chừng vừa mới liên tục hành hạ Lưu Ngôn Mẫn.

Mấy người lão Quỷ uống trà xem náo nhiệt, nhìn đám người Hầu Từ và Lữ Nhữ Nham làm sao diễn tiếp vở tuồng vui này.

"Kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ? Thật ta tôi thật sự có chút không hiểu nổi, vì sao phải bắt đồ ngu xuẩn này trở về, trực tiếp giết chết không phải tốt hơn sao!"

"Giết chết con tép nhỏ này không dùng vào việc gì, dùng nó để câu con cá lớn mới là thật, chúng ta dùng để đánh lén và thúc ép bọn chúng đi tìm cái chết, cái này hoàn toàn là hai điều khó khăn.

Người trước sẽ liều mạng chống lại, nhưng người sau lại chỉ có thể nộp khí giới đầu hàng."

"Những lời này của thần toán tử tôi đặc biệt tán đồng." Lão Quỷ nghe xong gật đầu một cái rất tán thưởng.


"Nếu tôi nói các người cứ rảnh rỗi như vậy, mấy con tôm tép nhỏ kia, cứ trực tiếp giết chết đi là được, còn dùng cái này cái kia để làm gì!"

Lão Mập khó chịu nói xong, lại quay về Lưu Ngôn Mẫn đang quay về bọn chúng nhìn cười lạnh mắng:

"Đ* má mày, con mẹ mày còn dám nhìn lại, coi chừng tao móc mắt mày ra!"

Lưu Ngôn Mẫn bị mấy chục cây đinh sắt đóng xuyên qua tứ chi ghim trên tường, hai cánh tay của hắn đã hoàn toàn bị cắt rời, trên người tràn đầy từng đường vết thương, trên gò má cương nghị thâm tím một mảng lớn, tràn đầy vết tích bị vật nặng đánh mạnh lên.

Lão Mập nói xong cũng muốn đứng dậy đi qua, nhưng lại bị lão Quỷ ngăn cản:

"Lão Mập, chuyện này là do Lữ Nhữ Nham và Hầu Tử làm chủ, chúng ta cứ hỗ trợ một tay, bọn họ nói thế nào thì chúng ta cứ làm như thế đó, người này nếu ông muốn giết nó, chờ sự tình xong xuôi sẽ tùy theo ông.

Nên bây giờ ông hành hạ nó là đủ rồi, vẫn là phải chừa lại cho nó chút hơi thở."

Lão Quỷ lạnh lùng nói xong, Lưu Ngôn Mẫn phun ra một ngụm máu loãng, cười lạnh nói:

"Muốn giết cứ giết, mẹ tụi bây đừng có hành hạ kiểu này, mày nghĩ bọn Hạ Thiên Kỳ là loại người tốt lành gì? Sẽ vì tao mà chạy tới tìm cái chết sao? Loại ý nghĩ này của bản thân tụi mày nói ra không cảm thấy nực cười sao?"

"Mày là trong lòng thật sự nghĩ như vậy, vẫn là có ý định vứt bỏ cơ hội mày được cứu vớt hay sao, không muốn thấy mấy người kia chạy đến đây đi tìm cái chết?"

Lúc này Lữ Nhữ Nham đi tới trước người Lưu Ngôn Mẫn, rất tò mò hỏi:


Lưu Ngôn Mẫn gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn một cái như khinh thường rồi cười nói:

"Đến đây, mày nói cho tao biết, mày rốt cuộc là đại sát bút hay là nhỏ? Mày cảm thấy tao là loại người muốn chết sao?"

"Tao sẽ không bị mày làm tức giận, sau đó vì kích động mà giết chết mày, nếu là mày, tao sẽ rất thông minh mà ngậm mồm lại, như vậy còn có thể để da thịt không chịu khổ."

Lưu Ngôn Mẫn toét miệng không ngừng nhìn Lữ Nhữ Nham cười gằn, còn Lữ Nhữ Nham thì cầm một cái cờ lê ở một bên, quay lại hung hăng đập mạnh xuống bắp chân Lưu Ngôn Mẫn.

Lưu Ngôn Mẫn đau nhức đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng điệu cười gằn trên mặt vẫn không tản đi.

Vứt cái cờ lê nhuốm máu trên mặt đất, Lữ Nhữ Nham vỗ tay một cái tiếp tục nói với Lưu Ngôn Mẫn:

"Thật ra tao rất khâm phục mày, mày là một người rất có nghĩa khí, nhưng mà, có trách thì trách bạn bè của mày chọc vào bọn tao.

Có thể mày ở nơi này chỉ là một người đóng vai trò bị liên lụy vào mà thôi, về việc chuyện gì đã xỷ ra thậm chí cũng không hiểu rõ tình hình, nhưng mà tao có thể nói cho mày biết rất khẳng định, bọn chúng chắc chắn sẽ chạy tới cứu mày làm trò hề.

Bất kể là mấy người bạn kia của mày, hay Sở Mộng Kỳ.

Cho nên, mày vẫn là nên giữ lại mấy hơi thở, nhìn bọn chúng bị bọn tao chặt ra thành tám khúc đi, tao có thể xin thề, bọn chúng tuyệt đối sẽ chết thảm hơn so với mày."

"Chó đẻ cả nhà bọn mày, đám rác rưởi tụi mày, có bản lĩnh thì giết tao ngay đi, bọn mày tuyệt đối sẽ không được như ý!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui