Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team
"Anh có chịu mặc quần áo vào hay không đây?"
Triệu Tĩnh Thù không có hứng thú nhìn Hạ Thiên Kỳ, một mực nghiêng mặt.
"Tôi cũng không phải đang phơi mông trần, hơn nữa không phải lúc bơi đều mặc quần tứ giác sao, cô đây còn ngượng ngùng cái gì."
"Bơi là bơi, bây giờ đang là trong phòng."
"Ở trong phòng cũng có thể bơi."
Hạ Thiên Kỳ lại vung cánh tay lên làm bộ:
"Thấy không, tôi đang bơi tự do, bây giờ là bơi ếch, có thay đổi, đổi thành bơi bướm."
"Anh mau dừng lại chút đi, tôi lên lầu lấy khăn choàng tắm của cha tôi xuống cho anh, thật không chịu nổi anh."
Nói xong, Triệu Tĩnh Thù mặt hơi ửng đỏ chạy lên lầu, Hạ Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ ngượng ngùng kia của Triệu Tĩnh Thù, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại khi lần đầu tiên gặp Triệu Tĩnh Thù, dáng vẻ cô để tóc tém ngắn, nghiễm nhiên đã là khác một trời một vực.
Sự kiện lần trước hắn thu được 10 điểm vinh dự, bất quá cường hóa một lần (Lệ quỷ cường hóa), cho nên còn dư lại 4 điểm vinh dự không dùng được, hơn nữa vừa rồi lấy được 5 điểm, trong tay hắn còn có 9 điểm vinh dự.
Cho nên thừa dịp rảnh rỗi khi Triệu Tĩnh Thù lên lầu tìm áo choàng tắm cho hắn, hắn lại lần nữa cường hóa (Lệ quỷ cường hóa), đưa thang cường hóa này từ cấp 7 thăng lên cấp 8.
Còn 3 điểm vinh dự còn dư lại hắn lại không sử dụng, định trước cứ chờ đến khi nhiều hơn nữa rồi lại tiếp tục thăng cấp cho (Lệ quỷ cường hóa).
Sau khi hoàn thành cường hóa, Hạ Thiên Kỳ có thể cảm nhận rõ ràng quỷ khí trong thân thể lại dày đặc hơn rất nhiều, sau đó hắn thử một chút đã có thể thực hiện quỷ hóa với tứ chi, có điều khoảng cách với hoàn toàn lệ quỷ hóa còn có chút chênh lệch, nhưng có lẽ đợi đến sau khi hắn đưa (Lệ quỷ cường hóa) thăng lên đến 10 cấp, hẳn là có thể thuận lợi thực hiện lệ quỷ hóa.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy thực lực của hắn bây giờ đã bị vây trên một phần cấp lệ quỷ, có lẽ ở khoảng trung bình trên mặt bằng chung, khoảng cách với ác quỷ tuy rằng còn thua kém một đoạn không hề nhỏ, thế nhưng đụng phải lệ quỷ như vậy thì cũng có thể đủ đánh một trận, không đến mức nói không có chút sức lực để phản kháng.
Mặc dù thực lực của hắn có thể nâng cao nhanh như vậy, vận khí tương đối không tồi là một mặt, nhưng càng nhiều hơn chính là hắn có can đảm chủ động đi tìm sự kiện.
Có lẽ loại như Từ Thiên Hoa này, sỡ dĩ gia nhập vào công ty sớm hơn so với hắn, nhưng sức mạnh cũng chỉ có như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì quá mức an ổn với hiện trạng.
Một phần lớn thời gian chỉ chờ sự kiện linh dị tìm tới cửa, chờ công ty ra lệnh mới đi tham dự.
Trên ý thức tự chủ và trên dã tâm, không thể nghi ngờ là cảnh giới của hắn cao hơn không ít so với Từ Thiên Hoa.
Bất quá con đường nén quỷ khí lại, ngưng thật ra chất lỏng màu đen này, trước mắt hắn vẫn còn một giai đoạn tìm tòi, con đường này đi như thế nào, đến cuối cùng có nên đi hay không, bây giờ hắn thật sự cũng không có chủ ý gì tốt.
Chỉ có thể tìm cơ hội, lại đi hỏi Ngô Địch một chút.
Khi Triệu Tĩnh Thù cầm áo choàng tắm trở lại, Hạ Thiên Kỳ vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường, hắn ngồi trên ghế salon rất giống một người khổng lồ nhỏ, đang cúi đầu tự định giá.
"Anh đang làm gì?"
Đồng thời khi Triệu Tĩnh Thù cầm áo choàng tắm ném cho Hạ Thiên Kỳ, cô lại đưa cho hắn một quả táo trên mâm trái cây:
"Táo tiếc linh gì gì đó, ăn táo rồi yên tĩnh lại chút đi, tôi thấy anh bây giờ rất hưng phấn."
"Không nói gạt cô, tôi đúng là có chút hưng phấn, vì trong sự kiện lần này tôi đã thể hiện chỉ số IQ của mình vô cùng nhuần nhuyễn, có thể nói là giết chết toàn bộ quỷ vật dễ như trở bàn tay."
Hạ Thiên Kỳ sau khi khôi phục trạng thái bình thường lại mặc áo choàng tắm Triệu Tĩnh Thù ném tới, sau đó hắn lại gặm từng miếng từng miếng ăn hết quả táo:
"Sự kiện này quả thực kỳ lạ đến cực điểm, con quỷ vật kia ngụy trang thành nhân loại trà trộn vào, vậy mà quên mất mình là một con quỷ, kết quả đến chết cũng không nhớ ra nổi.
Ngẫm lại một chút tôi đã cảm thấy buồn cười."
Hạ Thiên Kỳ hồi tưởng lại tình huống trong sự kiện này, nhịn không được bật cười.
"Sẽ không có quỷ ngu xuẩn như vậy chứ?"
"Thật sự là ngu xuẩn như vậy, bản thân sự kiện vẫn rất quỷ dị, nhưng tiếc là tôi quá mức trâu bò, cho nên nhìn thấu tất cả mọi thứ."
Sau đó Hạ Thiên Kỳ nói qua đại khái một chút quá trình trải qua sự kiện cho Triệu Tĩnh Thù nghe, Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng đưa chính bản thân cô thay vào trong đó, suy nghĩ một chút nếu như mình là Hạ Thiên Kỳ, thì có thể nhìn thấu thân phận Trương Xuân Tuyết là quỷ vật ngụy trang như Hạ Thiên Kỳ hay không.
Kết quả cô lắc đầu không xác định, có khả năng nhìn thấu tất cả, cũng có khả năng không biết làm sao.
"Định khi nào trở về?"
"Cô quyết định đi, là ở lại một ngày, hay là ngày mai chúng ta trở về đi."
"Lúc này sao lại để cho tôi quyết định?"
"Vì vừa mới giải quyết xong sự kiện, tâm tình không tệ."
Ở lại trong phòng khách tán gẫu với Triệu Tĩnh Thù vài câu, hai người lại đều quay về phòng riêng của mình đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Hạ Thiên Kỳ còn không quên tắm rửa một chút, lúc này mới cực kỳ thoải mái nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài.
- -
Cũng trong lúc đó, thành phố Phước Bình, trong biệt thự riêng của đám người Hạ Thiên Kỳ.
"Xem ra hôm nay chúng ta chạy không một chuyến, không có ai ở đây."
Lữ Nhữ Nham đi vòng quanh lầu trên lầu dưới, cuối cùng trở lại phòng Lãnh Nguyệt.
Hầu Tử và bốn người khác, sau đó cũng đồng thời đi vào:
"Đừng có đụng loạn những thứ kia, tránh cho bị bọn chúng phát hiện."
Hầu Tử nhìn qua Lữ Nhữ Nham đang trở đồ của Lãnh nguyệt nhắc nhở.
"Biết rồi, nhưng có đồ tốt không cầm, tay ngứa ngáy thì làm sao bây giờ?"
Lữ Nhữ Nham nhìn trận bàn Lãnh Nguyệt để trong phòng, cùng với một số thư tịch sư phụ anh ta để lại cho anh ta, đôi mắt nhỏ sáng rực lên.
"Tay ngứa ngáy thì chặt đi là được."
Nghe lời nói của Lữ Nhữ Nham, một lão già mặt mày nham hiểm cười giả tạo một tiếng.
"Tôi nói lão Quỷ, làm người chân thành một chút, nhìn bộ dạng cay độc của ông xem."
Lữ Nhữ Nham quay đầu trừng mắt nhìn lão già kia một cái, lão già kia lại khinh thường nói:
"Nghe nói lần trước mấy người các người lần trước ăn hại trong một cái thôn rách, không những Ngưu Ngang chết không nói, ngay cả hoạt thi phân thân của Hầu Tử cũng tuẫn táng theo, nhưng chỉ có mày không chút hao tổn nào, đồng thời còn mò được không ít lợi ích."
Câu này của lão già có thể nói là hung hăng vạch trần vết sẹo của Hầu Tử, biểu tình Hầu Tử thoáng chốc lạnh xuống, nhìn qua lão già kia nói:
"Những tin tức chết tiệt này là ông biết từ nơi nào?"
"Người sống sót chỉ có mấy người các người, ông cảm thấy tôi biết từ nơi nào?"
Lão già cố tình nhìn Lữ Nhữ Nham một cái, sau đó phá lên người ha ha.
"Tôi nói lão Quỷ, nhìn cái đức hạnh kia của ông một chút, đánh người không làm mất mặt, vạch trần người không vạch khuyết điểm, mấy người chúng ta tốt xấu gì cũng cùng một bè phái, tới đây là để giúp một tay, không nên nói móc vậy chứ."
Một người đàn ông cao mặc âu phục đen, lúc này cũng ở bên cạnh nói một câu nghe không lọt tai.
"Ha ha, tôi chính là chỉ đùa một chút, nhắc nhở bọn họ, cẩn thận người bên cạnh mình."
"Có ý gì?" Hầu Tử nhìn lão quỷ như nhau, sau đó nhìn Lữ Nhữ Nham hỏi:
"Mày nói?"
"Ông cảm thấy rêu rao loại tin tức này có ích lợi gì với tôi? Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là con đàn bà thối Sở Mộng Kỳ kia rêu rao thông tin ra, có điều lão Quỷ nói cũng không sai, ông chính là quá dễ dàng tin tưởng đàn bà.
Nếu không phải tôi nhắc nhở ông, sợ là chúng ta vẫn còn đang bị Sở Mộng Kỳ âm thầm dòm ngó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...