Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team
"Vấn đề trước đó?"
Lưu Xương Mỹ bị lối tư duy có chút nhảy nhót của Hạ Thiên Kỳ làm cho sửng sốt một chút, có thể nói, bởi vì trong lòng cô thật sự là quá mức sợ hãi, cô nghiễm nhiên đã quên mất trước đó Hạ Thiên Kỳ đã từng hỏi cô cái gì.
Thấy Lưu Xương Mỹ nhìn mình lúng ta lúng túng, Hạ Thiên Kỳ nhìn cô lặp lại vấn đề trước đó:
"Vì sao chỉ có cô ta có thể biết?"
"Cô ấy biết cái gì? Chuyện trong chúng tôi có người bị thay đổi sao?"
Lưu Xương Mỹ bất an nhìn Hạ Thiên Kỳ, ngữ khí không xác định hỏi.
"Lý giải của cô cũng không tồi, tôi cũng muốn hỏi cô chính là cái này." Hạ Thiên Kỳ gật đầu một cái không cho ý kiến, sau đó hắn lại ra hiệu Lưu Xương Mỹ trả lời vấn đề này.
Bất quá Lưu Xương Mỹ lại lần nữa lắc đầu nói:
"Trước đó tôi đã nói với anh rồi, tôi cũng không biết vì sao chỉ có tiểu Tuyết không quên mất."
"Không, cô biết, bởi vì cô đã vừa mới nói đáp án cho tôi biết."
Biểu tình của Hạ Thiên Kỳ nhìn qua hết sức nghiêm túc, hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ đem Lưu Xương Mỹ ra mua vui.
Vừa nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, đầu óc Lưu Xương Mỹ càng mù mờ, bởi vì cô hoàn toàn không có đến nửa điểm ấn tượng, trước đó từng giải đáp vấn đề này cho Hạ Thiên Kỳ.
"Nhất định là anh nhớ nhầm, vốn dĩ tôi chưa từng trả lời anh."
Sau thời gian suy tư ngắn ngủi không có kết quả, Lưu Xương Mỹ lại lắc đầu vô cùng xác định nói.
"Suy nghĩ kỹ lại một chút đoạn đối thoại trước đó của chúng ta, tôi tin cô chắc chắn có thể hồi tưởng lại."
Sau khi nói xong câu đó, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ lại một mực cảnh giác đánh giá trên người Lưu Xương Mỹ, nhìn ra được hắn cũng có đề phòng với Lưu Xương Mỹ.
"Tôi làm sao có thể từng trả lời anh, nhất định là anh nhầm rồi..."
Lưu Xương Mỹ líu ríu ngoài miệng, bất quá rất nhanh cô giống như chợt nghĩ tới điều gì, anh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào Hạ Thiên Kỳ, không phải rất xác định nói:
"Cái kia... Là vì cô ấy và chúng tôi không giống nhau sao? Cô ấy bình thường, chúng tôi không bình thường?"
Nói đến đây, Lưu Xương Mỹ lại bổ sung:
"Tôi thật sự là nghĩ không ra. Nếu như anh biết là gì, thì nói thẳng cho tôi biết được không?"
Vốn tưởng rằng Hạ Thiên Kỳ sẽ còn ép cô tiếp tục hồi tưởng, nhưng sau khi cô nói xong câu đó, Hạ Thiên Kỳ lại gật đầu một khiến cô có chút ngoài ý muốn rồi nói:
"Trước cô nói cho tôi biết chân tướng, chính là câu kia, Trương Xuân Tuyết và các người không giống nhau."
"Cái này... Vậy cũng là đáp án sao?" Lưu Xương Mỹ cảm thấy rất không hiểu ra sao.
"Cái này đương nhiên là đáp án, hoặc là nói đây là logic tư duy.
Trên thực tế trong thời gian rất sớm, có lẽ cô cũng đã phát hiện Trương Xuân Tuyết và các người không giống nhau. Thế nhưng logic tư duy của cô cũng vậy, xảy ra vấn đề chính là các người, mà không phải cô ta.
Thế nhưng cô đã từng cân nhắc qua hay chưa, nếu như người xảy ra vấn đề vốn dĩ là cô ta, mà không phải các người?"
"Tôi... Ngay từ đầu tôi thật sự có cân nhắc qua." Lưu Xương Mỹ rùng mình một cái không thể khống chế, giọng nói cũng không ngừng run rẩy:
"Nhưng... Nhưng cân nhắc thuộc về cân nhắc. Có thể sự thật chứng minh lời tiểu Tuyết nói là chính xác, vấn đề đúng xảy ra ở trên người mấy người chúng tôi."
"Cô cân nhắc qua chi tiết chưa?" Xem ra Hạ Thiên Kỳ vẫn không chịu từ bỏ, lại hỏi:
"Vì dụ như Trương Xuân Tuyết rõ ràng biểu hiện ra cô ta đã phát hiện bí mật của bọn chúng ngay trước mặt mấy thứ quỷ kia, nhưng lại không gặp phải bất kỳ tấn công nào.
Nhưng mà những người kia lần lượt bị giết chết hết người này đến người nọ không rõ nguyên nhân, sau đó bị thay đổi hết."
"Đây xem là cái chi tiết gì, sở dĩ chúng tôi không có việc gì, là vì chúng tôi bỏ trốn rồi, bằng không nếu vẫn luôn ở lại nơi này, chắc chắn cũng đã bị thay đổi rồi."
"Mục tiêu của mấy thứ quỷ kia là muốn giết chết từng người một trong các người, sau đó thay đổi toàn bộ đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì dù sao mục tiêu của bọn chúng đều là mấy người các người, vậy tại sao không đi giết chết Trương Xuân Tuyết đã nhận biết rõ tất cả mọi chuyện trước đi chứ?
Cô phải biết, nếu như giữ lại Trương Xuân Tuyết, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống những người khác cùng nhau chạy trốn, cô chính là vì dụ rõ ràng nhất.
Cái hùa theo này rất logic sao?"
Giọng Hạ Thiên Kỳ càng nói càng khiến toàn thân Lưu Xương Mỹ rét run, cô run cầm cầm giải thích:
"Bọn chúng không phải là người, không phù hợp logic cũng bình thường đi."
"Một điểm này cô nói không sai, bọn chúng quả thật không cần dựa theo logic để làm việc như nhân loại. Thế nhưng nếu mục đích của bọn chúng là giết sạch tất cả các người sau đó thay đổi, thì tuyệt đối không cho phép có người phá hoại kế hoạch của bọn chúng xuất hiện.
Còn nữa, Trương Xuân Tuyết cũng giống như các người vậy, đều là nhân viên trong công ty, cô ta dựa vào cái gì mà có thể hưởng thụ được đãi ngộ không công bằng của quỷ vật?
Các người phải rơi vào trong lãng quên, nhưng cô ta lại không lãng quên?
Còn nữa, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, Trương Xuân Tuyết không phải người duy nhất trong biệt thự không quên lãng."
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, Lưu Xương Mỹ cũng đã cảm thấy, Hạ Thiên Kỳ đưa mũi dùi nghi ngờ chỉ hướng Trương Xuân Tuyết. Mặc dù cô nghĩ không ra Trương Xuân Tuyết có chỗ nào kỳ lạ, thế nhưng trước mắt cũng chỉ có thể tận lực suy nghĩ vấn đề Hạ Thiên Kỳ vừa mới nói.
"Trong biệt thự cũng chỉ có cô ấy sẽ không lãng quên, một điểm này tôi vô cùng khẳng định, bằng không thì vì sao những người khác không biết chuyện bị thay thế, mà chỉ có một mình cô ấy biết?"
"Mấy thứ quỷ quái về sau lẫn vào kia, không phải cũng biết chân tướng của chuyện sao?"
Lưu Xương Mỹ nghe xong theo bản năng há hốc miệng, thế nhưng trong cuống họng lại giông như kẹt cái gì, bất kể cố thế nào cũng không phát ra cho dù là một chút tiếng động nào, cũng chỉ có thể mở to mắt tiếp tục nghe Hạ Thiên Kỳ dùng thanh âm phát lạnh nói:
"Bằng chứng chứng minh Trương Xuân Tuyết có vấn đề có hai điểm.
Điểm thứ nhất, là khi các người vừa mới xuống khỏi xe bus, trên thực tế tất cả mọi người đều quên lãng một đoạn từng trải qua, một điểm này cũng bao hàm Trương Xuân Tuyết trong đó.
Cái này đã nói lên Trương Xuân Tuyết và các người là giống nhau, đều chịu sự quấy phá của mấy thứ quỷ kia, mà không phải một đặc thù.
Điểm thứ hai, là sau khi trong số các người có người bị thay thế, chỉ có Trương Xuân Tuyết biết chuyện gì xảy ra, thậm chí cô ta biểu hiện ra chất vấn ngay trước mặt mấy thứ quỷ trà trộn vào kia, thế nhưng cô ta lại không hề bị giết, thậm chí còn thuyết phục cô cùng cô ta trốn ra khỏi biệt thự."
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Mặc dù đã nghe Hạ Thiên Kỳ đang nghi ngờ Trương Xuân Tuyết, thế nhưng Lưu Xương Mỹ vốn dĩ không hiểu, Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ Trương Xuân Tuyết làm gì.
Dù sao Trương Xuân Tuyết cũng không có giết người, lại nói tiếp thì cô cũng là người bị hại trong đó, nếu không có cô ấy bên cạnh nhắc nhở, nói không chừng lúc này bản thân đã mất mạng rồi.
Cho nên cô cảm thấy nghi ngờ của Hạ Thiên Kỳ không hề có lý do.
"Lẽ nào anh cảm thấy tiểu Tuyết cũng là mấy thứ quỷ kia hay sao? Cái này khó tránh cũng quá buồn cười, mấy thứ quỷ kia bây giờ đều đang ở trong phòng, anh không đi đối phó bọn chúng, ngược lại còn không ngừng nói với tôi nghi ngờ tiểu Tuyết, tôi cảm thấy anh mới đáng nghi!"
"Trước đó tôi vẫn luôn không xác định được rốt cuộc là cô có vấn đề, hay là Trương Xuân Tuyết có vấn đề, hiện tại nhìn lại vấn đề chắc là xảy ra trên người cô ta, vì tôi đã lên tiếng nói đến mức này rồi, nếu như đổi lại là quỷ vật, thì như thế cũng chỉ có thể giả vờ không bị bại lộ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...