Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc teamBiên: Hàn Phong Vũ
Nhưng chỉ chiếu qua một cái đơn thuần như vậy lại thiếu chút dọa Đồng Khánh Địch sợ đến kêu thành tiếng, vì Triệu Hiểu Sảng nằm trên giường bây giờ đang mở to hai mắt nhìn hắn chăm chăm!
Đồng Khánh Địch nuốt một ngụm nước bọt có chút chật vật, vừa định mở miệng giải thích, kết quả Triệu Hiểu Sảng ngáy vang lên, sau đó bắp chân lộ bên ngoài cuối cùng trở đi một mặt.
Lúc này, Đồng Khánh Địch mới thở phào nhẹ nhõm phát hiện, thì ra Triệu Hiểu Sảng không phát hiện ra mình.
"Mẹ nó quá dọa người rồi, thật có thể mở to mắt ngủ."
Đồng Khánh Địch nhấp đôi môi hơi khô, vốn là đầu óc còn có chút chóng mặt, nhất thời bị dọa đến tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.
Cái túi xách màu đen của Trình Hân được đặt trên vali, hắn rón rén đi vào trong phòng ngủ, sau đó xách cà cái túi màu đen kia đi ra.
Đóng cửa lại, Đồng Khánh Địch vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, trong lúc đó hắn còn nghi ngờ nhìn thoáng qua phía sau, luôn cảm thấy vừa rồi như có người nào đứng trong bóng tối, có điều tâm tư của hắn điều đặt ở chỗ Trình Hân, nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chạy xuống lầu.
Trong phòng vệ sinh vọng ra tiếng nước rào rào, Đồng Khánh Địch đứng trước cửa lắng nghe, vốn là đôi môi phát khô lại càng trở nên khô khốc, lật đật giơ tay lên gõ cửa.
"Tôi mang đồ đến rồi."
Sau đó, cửa phòng vệ sinh mở hé ra một cái khe nhỏ, lộ ra gương mặt có chút không kiên nhẫn của Trình Hân:
"Tôi còn tưởng anh không quay lại, chân tôi đứng đến mỏi nhừ rồi."
Xuyên qua khe cửa, Đồng Khánh Địch có thể nhìn thấy hai bắp đùi trắng mịn của Trình Hân, lúc này hắn cũng không chơi trò lạt mềm buộc chặt kia nữa, đưa một tay cầm cánh cửa đầy ra, không để ý sự phản đối của Trình Hân.
"Đáng ghét, ai cho anh vào, anh mau ra ngoài nhanh chút."
"Vào cũng vào rồi, nếu tôi cứ như vậy đi ra thì chứng minh tôi không phải đàn ông sao?"
Hai người cứ đưa đẩy ồn ào một hồi lâu, trong phòng vệ sinh lại lần nữa vang lên tiếng nước rào rào rơi xuống.
Trong phòng vệ sinh đối diện phòng khách, một bàn tay chậm rãi duỗi ra từ khe cửa mở hé, sau đó kéo cửa phòng ra.
"Anh thật quá đáng ghét!"
Trình Hân e thẹn mặc áo ngủ vào, quay về phía Đồng Khánh Địch đang có chút bất mãn nhìn cô chăm chăm "như hổ đói rình mồi", giả vờ liếc mắt một cái đầy căm hờn.
"Không thể không nói. Vóc người của em thực sự quá tuyệt vời, đáng tiếc khách sạn gần đây đều đầy. Nếu không thì... khà khà."
Đồng Khánh Địch nói xong, nhìn Trình Hân cười xấu xa vài tiếng.
Trình Hân mặc quần áo tử tế, cầm cái túi xách màu đen trên tay. Sau đó nói với Đồng Khánh Địch vẫn không muốn trở về:
"Anh cũng nhanh đi về ngủ đi, ngày mai khó nói Vương Tân sẽ không gọi chúng ta dậy sớm."
"Được thôi. Anh cũng ngủ một giấc nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng chuẩn bị chút đạn dược cho ngày mai."
"Anh cũng quá không biết tiết tháo, cái gì cũng nói được."
"Không phải em thích anh ở một điểm không có tiết này này hay sao."
Đồng Khánh Địch cười đắc ý. Nhất thời cảm thấy quyết định tham gia chuyến hành trình đến bãi Trường Sa này là quyết định đúng đắn, ít nhất được nếm trải một chút lạc thú.
"Đúng rồi. Người bạn cùng phòng của em tên Triệu Hiểu Sảng có thể mở to mắt ngủ, lát nữa em trở về cũng đừng sợ."
"Không thể nào?" Trình Hân vừa muốn đi lên lầu, lại nghe Đồng Khánh Địch nói một câu như vậy, dọa sợ đến mức cô rụt chân lại.
"Anh lừa em làm gì, anh vừa đi vào cầm lấy túi của em thấy vậy sợ hết hồn."
"Ai, anh nói sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ."
Trình Hân nghe xong Đồng Khánh Địch nói xong cũng không muốn trở về, thế nhưng nếu không trở về thì cô cũng không thể ngủ cùng Đồng Khánh Địch được, được hay không không nói, Đồng Khánh Địch cũng không giống Vương Tân một người một phòng, cô nhất định không cách nào ở lại.
"Tôi đi lên đây."
Suy tư một chút, Trình Hân cuối cùng vẫn kiên trì đi lên lầu.
Đồng Khánh Địch ngồi ở phòng khách rút một điếu thuốc, thuốc chưa cháy hết, hắn cũng đẩy cửa phòng ra đi vào.
Ở cùng phòng với hắn là một gã trai tên Lữ Dương, trong công ty hắn cũng chưa từng thấy qua người này, cũng không biết ở bộ phận nào, bất quá nghĩ đến phải đối phó người này bốn năm ngày, trong lòng hắn dù không muốn cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Trong phòng cũng chỉ có một cái giường lớn, Lữ Dương nghiêng người ngủ ở bên trên nhất của giường, để lại cho Đồng Khánh Địch một khoảng trống rất lớn.
Đồng Khánh Địch cởi đồ và vớ ra để ở một bên, sau đó nằm thẳng trên giường, mệt mỏi cả một ngày nuốt sống hắn rất nhanh như thủy triều.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Đồng Khánh Địch mơ mơ màng màng cảm giác được có một bàn tay lạnh như băng đang đụng chạm cổ của hắn.
Hắn theo bản năng kéo cái tay kia ra, nhưng rất nhanh cái tay kia lại đưa đến.
Đồng Khánh Địch có phần chật vật mở mắt, sau đó hắn lại nháy mắt vài cái khó có thể tin, bởi vì hắn thấy một đôi mắt không ngừng chớp động.
Đồng thời đôi mắt kia... lại là màu đỏ máu.
Đồng Khánh Địch bị dọa đến ngồi bật dậy, vội vàng lục lọi mở đèn trên đầu giường, sau đó hắn lại bị dọa đến kinh hô một tiếng:
"Ông… ông bị bệnh à, hơn nửa đêm không ngủ nhìn tôi làm gì?"
Nhìn Lữ Dương đang ngồi cứng nhắc trên giường, hai mắt hiện lên màu đỏ máu không ngừng nhìn mình cười gằn, sắc mặt Đồng Khánh Địch nhất thời trở nên trắng bệch.
Với lời nói bất mãn Đồng Khánh Địch, nụ cười gằn trên mặt của Lữ Dương không biến mất, nhưng một cái tay lại đột nhiên bắt tới Đồng Khánh Địch, cùng lúc đó, đèn đầu giường vốn đang tản ra ánh sáng ấm, lúc này đột ngột tắt ngấm.
- --
Buổi sáng mở mắt ra, Hạ Thiên Kỳ vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chạy nhanh đến cửa sổ sát sàn trong phòng khách.
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh mặt trời đỏ mới mọc đẹp chấn động, kết quả hắn nhìn thấy chỉ là từng cái đầu người tụ tập trên bờ cát như kiến cỏ vậy.
Triệu Hối Phong đang nhàn nhã uống trà nóng, nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ chạy đến như gặp quỷ, không khỏi hỏi:
"Nhóc con cậu đây đính phải cái tà phong gì, gặp ác mộng sao?"
"Đương nhiên không phải, con là muốn nhìn một màn mặt trời lên cao từ đường chân trời."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ có chút buồn bực thở dài nói:
"Xem ra trong truyện cổ tích đều là gạt người, vốn dĩ là không thấy được."
"Lời này nhóc con cậu cũng không biết xấu hổ nói ra, bây giờ cũng gần 12 giờ rồi, giờ này cậu mà có đang ở trong truyện cổ tích cũng không thấy mặt trời mọc."
Nghe lời nói của Triệu Hối Phong có chút buồn cười, Hạ Thiên Kỳ mới vội vàng liếc thời gian trên đồng hồ vinh dự, lúc này mới phát hiện đã hơn 12 giờ.
"Con còn tưởng rằng tối đa chỉ mới 6, 7 giờ thôi, không ngh4 tối cuối cùng ngủ lâu như vậy."
Lúng túng nói xong, Hạ Thiên Kỳ không thấy Triệu Tĩnh Xu, không khỏi hỏi:
"Tĩnh Thù đâu? Chẳng lẽ vẫn còn chưa rời giường đi?"
"Anh cho là con gái tôi sẽ lười biếng như anh sao, con bé ra ngoài từ rất sớm, có điều lúc này chắc cũng gần trở về rồi."
Nhắc tào tháo tào tháo đến, đầu này bọn họ vừa nhắc đến Triệu Tĩnh Thù, lại thấy Triệu Tĩnh Thù xách theo một số hải sản đi vào.
"Có cua, tôm lớn, còn có hào sống mà đàn ông các người thích nhất đây."
Thấy Triệu Tĩnh Xu trở về, Triệu Hối Phong tức khắc mặt mày rạng rỡ đứng lên, vội vàng lên tiếng bảo con gái của hắn ngồi xuống:
"Sao lại mua nhiều như vậy, hai đứa không ăn, cha hiện tại cũng không ăn được bao nhiêu."
"Có thể ăn hết, bởi vì con tương đối có thể ăn hải sản."
Triệu Tĩnh Xu cười một tiếng, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...