Dịch: Hàn Phong Vũ
Viên cảnh sát cao lớn nói đến chỗ này, thì viên cảnh sát đầu đinh lại bổ sung thêm một câu:
"Ngoài ra chúng tôi có điều tra qua về phạm vi bạn bè của nạn nhân, mặc dù trong vòng bạn bè, cô ta giống như một cái bia miệng, cũng có một số người thà trở mặt với nhau, thế nhưng khi chúng tôi tiến hành điều tra những người này, bọn họ cũng không có đủ khả năng gây án.
Bất kể là thời gian hay là địa điểm đều không ăn khớp."
"Không phải giết người, cũng không phải đột nhập vào nhà giết người, chẳng lẽ có thể là tự sát?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì cười cười, làm ra vẻ không hiểu hỏi.
"Cái này... Chúng tôi... Thật ra chúng tôi cũng không có bất cứ đầu mối gì, bởi vì dựa theo quy trình phá án bình thường, vụ án này vốn dĩ không thể điều tra sâu thêm được, thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ, cũng có quá nhiều chỗ quỷ dị."
Hai gã cảnh sát ấp úng, lại nói tiếp thì vốn dĩ bọn họ phối hợp như vậy chính là muốn ném củ khoai lang nóng phỏng tay này đi, bọn họ chỉ mong cấp trên sẽ cử người đến tiếp nhận.
"Nếu nạn nhân bị sát hại trong nhà, như vậy thì ai là người phát hiện đầu tiên?"
Với cách thức vụ án này xảy ra Hạ Tiên Kỳ đã lý giải được kha khá, thế nhưng về vấn đề lý giải khởi điểm của nhiệm vụ lần này chỉ vẻn vẹn trước mắt mà nói thì còn thiếu rất nhiều, hắn không tin ngoại trừ nạn nhân ra thì tất cả mọi người không một ai liên quan đến khởi điểm của nhiệm vụ, trong đó chắc chắn còn có người liên quan vẫn chưa được khám phá ra.
"Nạn nhân được một người bạn học chung thời đại học của cô ta phát hiện ra, lại nói tiếp thì chuyện này cũng hết sức kỳ quái."
Khi gã cảnh sát đầu đinh nói đến chỗ này thì vẻ mặt lại trở nên khó coi hơn một chút.
"Nói qua một chút xem, chỗ nào khiến cho các anh cảm thấy kỳ quái?"
"Trong cùng ngày nạn nhân bị sát hại thì bạn trai của cô ta đang đi công tác ở vùng khác, trong nhà cũng không có người, thế nhưng người bạn cùng học thời đại học của cô ta trong lúc báo án có nói qua rằng, nạn nhân ở nhà rất có khả năng đã xảy ra chuyện.
Sau khi chúng tôi đến nôi thì thấy cô ta đang đứng đợi trước cửa nhà nạn nhân với vẻ rất bất an, mà khi người của chúng tôi phá khóa xông vào, quả thật phát hiện ra nạn nhân đã chết."
Nghe đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù không hẹn mà liếc mắt qua nhìn đối phương một cái, đều đồng loạt bước ra khỏi trạng thái nhàm chán vô vị hồi phục lại một phần, bọn họ chính là muốn tháo gỡ điểm kỳ quái này, nếu khởi điểm của vụ án mạng này không kỳ quái, thì đây cũng đồng nghĩa với không liên quan gì đến nhiệm vụ linh dị.
Hạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ ra hiệu cho viên cảnh sát đầu đinh nói tiếp, viên cảnh sát uống một hớp nước, sau đó tiếp tục nói:
"Đây cũng chính là chỗ mà chúng tôi cảm thấy kỳ quái, đó chính là người bạn học thời đại học này, làm sao biết nạn nhân ở trong nhà có khả năng gặp phải chuyện không may chứ?
Về này chúng tôi đặc biệt nghi ngờ.
Nhưng có thể do sau khi chứng kiến nạn nhân thì cô ta đã bị kích động cực lớn, người báo án này không ngừng nói mê sảng, hơn nữa tinh thần cũng trở nên vô cùng bất bình thường, hiện tại đang ở lại trong bện viện tâm thần tiếp nhận trị liệu."
"Các người đã hỏi cô ta những gì, còn cô ta nói với các người những gì?"
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy người báo án này nhất định biết rõ chuyện gì đó.
"Một người mắc bệnh tâm thần, nói đều là mê sảng, không thể xem là sự thật được."
Gã cảnh sát đầu đinh nói xong thì cười khan một tiếng, xem chưng ngay cả nhắc cũng lười nhắc lại.
"Bảo anh nói thì anh cứ nói đi, có phải mê sảng hay không, có hữu dụng gì với vụ án mạng xảy ra này không thì tự chúng tôi sẽ đưa ra phán đoán."
Hạ Thiên Kỳ cũng không nuông chiều gã cảnh sát đầu đinh, vẻ mặt trong nháy mắt đã trở nên âm trầm, hừ lạnh một tiếng.
Thấy vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ đột nhiên lạnh xuống, viên cảnh sát đầu đinh cũng không dám nói sơ lượt, vội vàng nghe theo lời của Hạ Thiên Kỳ bắt đầu nói:
"Chúng tôi có hỏi cô ta, vì sao cô ta biết nạn nhân sẽ xảy ra chuyện, kết quả cô ta trả lời chúng tôi rằng, là một con ác ma giết nạn nhân.
Chúng tôi nghe xong thì sau đó có hỏi cô ta rằng tên ác ma kia là ai, kết quả cô ta còn nói con ác quỷ kia sẽ không bỏ qua cho các cô ấy, đó không phải là người, đó chính là một con ác ma.
Sau đó tiếp tục hỏi thêm thì cô ta không ngừng lặp đi lặp lại hai câu này, a đúng rồi, chúng tôi con hỏi con ác ma kia có dáng dấp như thế nào, cô ta miêu tả nó có phần cằm nhọn hoắt, sau ót có một cái hố máu lớn bằng cái bát, trong tay còn cầm một cây búa lớn bằng cái bát.
Chẳng lẽ cái này không tính là mê sảng sao? Thử hỏi một con người nếu bị đập một lỗ thủng lớn bằng cái bát sau gáy mà còn có thể sống được sao?"
Viên cảnh sát đầu đinh nói đến đây cũng không uên cố tình châm chọc Hạ Thiên Kỳ một câu.
Hạ Thiên Kỳ nghe đến mức say mê, không chú ý đến câu hàm ý chế nhạo của viên cảnh sát đầu dinh này, theo dõi hắn rồi hỏi:
"Người báo án này bây giờ đang ở nơi nào?"
"Ở bệnh viện tâm thần."
"Tôi biết là bệnh viện tâm thân, cụ thể là ở vị trí nào?"
"Ngay trung tâm hồi phục bệnh tật tâm thần An Nhạc nằm ở phía bắc nhất của khu vực Phong Thành."
Sau khi báo lại chỗ bệnh viện tâm thần mà người báo án đang ở ra rồi, viên cảnh sát đầu đinh còn không quên nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ một câu:
"Bây giờ tinh thần người này vô cùng bất bình thường, rất nóng nảy, trước đó chúng tôi đã đến đó rất nhiều lần rồi, ngay cả hai người có đến đó đi nữa thì cũng là lãng phí thời gian mà thôi."
"Đây là chuyện riêng của chúng tôi."
Nếu đã lấy được đầu mối hắn mong muốn, như vậy thì tự nhiên cũng không cần phải tiếp tục ở lại nơi này nữa, lúc này Hạ Thiên Kỳ nhìn Triệu Tĩnh Thù một cái, rồi đứng dậy khỏi ghế nói:
"Đi thôi, chúng ta đi một chuyến đến cái trung tâm hồi phục gì gì kia đi."
Đi ra khỏi sở cảnh sát, Triệu Tĩnh Thù nhìn Hạ Thiên Kỳ như có điều suy nghĩ hỏi:
"Anh cảm thấy người báo án kia biết chút gì sao?"
"Nhất định là như vậy đi, nếu không thì cũng sẽ không bị dọa đến mức tinh thần trở nên không bình thường, dĩ nhiên, có thể cô ta vốn là một người có trạng thái tinh thần bình thường, chỉ là khi nói ra chân tướng thì lại không được người khác tiếp nhận mà thôi.
Có điều rốt cuộc tình hình là thế nào thì còn phải chờ gặp được người kia rồi mới nói được."
Hạ Thiên Kỳ nói xong mới chợt nhớ tới, vẫn còn chưa hỏi lại người báo án kia tên là gì, vì vậy nên lại trở về sở cảnh sát hỏi thăm một chút, lúc này mới bắt một chiếc xe taxi cùng Triệu Tĩnh Thù đi đến nơi đó.
- -
Người đến người đi buôn bán trên đường phố, Trương Nhạc vừa ngáp liên tục vừa đi về một tòa nhà văn phòng đối diện, trong đôi mắt nhỏ kia vì ngủ không đủ mà tràn đầy tơ máu.
Kể từ khi biết Mã Lương Siêu bị giết, hắn không có một buổi tối có cảm giác ngủ ngon, thương tâm không thể chợp mắt chỉ là một mặt, nhiều hơn là chỉ cần hắn vừa nhắm hai mắt lại thì sẽ gặp ác mộng.
Đồng thời nội dung mỗi lần nằm mơ vẫn cũng giống nhau như đúc, đều là hắn bị trói trên mặt giường lạnh như băng, ngoài cửa thì không ngừng có âm thanh của tiếng búa đập mạnh lên cửa vọng vào tai hắn.
Bản thân gặp ác mộng, hơn nữa còn là cơn ác mộng thế này thật ra cũng không hề gì, thế nhưng bất kể là ở trong mơ hay là sau khi tỉnh lại, hắn đều sợ hãi muốn chết đi, giống như cơn ác mộng kia là thật, hắn thật sự bị trói chặt lại, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết vậy.
Đi vào tòa nhà văn phòng, Trương Nhạc lại theo thói quen vào thang máy đi đến tầng năm, vì công ty của cha hắn ở chỗ này, chủ yếu phụ trách một số hàng hóa tiêu thụ sản xuất trong xưởng.
Vì hàng hóa tiêu dùng đều là điện thoại, lúc bình thường luôn có tiếng nói nhao nhao ầm ĩ vô cùng chán ghét, cho nên trừ phi cha hắn hạ lệnh cho hắn đến nơi này, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không ăn no rồi lại chạy đến nơi này.
Dĩ nhiên, trong lòng hắn cũng rõ ràng, cha hắn đang có ý bồi dưỡng mình, đã đến mức muốn giao lại phần sự nghiệp này cho hắn làm, bất quá từ nhỏ hắn đã không cần lo cơm áo rồi, với cái chuyện tiếp nhận nhà máy rườm rà này lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Nhưng không có hứng thú là thuộc về không có hứng thú, hắn cũng không có lá gan biểu hiện ra trước mặt cha hắn, nếu không thì chắc chắn sẽ bị mắng đến chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...