Dịch: Hàn Phong Vũ
Trương Nhạc lắc lắc đầu, lúc này đang có chút mất sức đứng dậy trên mặt đất nhờ sự giúp đỡ của người phục vụ.
Lấy 200 đồng trong ví ném cho người phục vụ, Trương Nhạc lại lảo đảo rời khỏi quán bar, vẫy tay bắt một chiếc taxi chạy đến.
Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe rồi, hắn vẫn đang hồi tưởng lại cơn ác mộng vừa mới gặp trong quán bar kia, hắn ở trong mộng bị vòng sắt cố định hết tứ chi lại, cả người nằm trên mặt giường sắt lạnh như băng, khắp bốn phía đều phát sáng ảm đạm, nhìn qua giống như bàn mổ của bệnh viện, hoặc giống như là phòng thí nghiệm trong thời kỳ chiến tranh dùng làm chỗ giải phẫu thân thể con người.
Nhưng kinh khủng nhất không chỉ có những thứ này, vì ngoài cửa mơ hồ còn có tiếng động của ai đó đang cầm búa giáng mạnh lên cửa vang vọng, mỗi một tiếng vang lên hắn đều có thể vô tình liên tưởng đến cảnh tượng thê thảm của mình khi não tương văng tung tóe khắp nơi.
Nhưng cũng may, đó chỉ là một giấc mộng.
- -
Bệnh viện tâm thần của thành phố Tuy Lăng, càng giống như một trại tập trung giam giữ phạm nhân.
Chiếm một diện tích khổng lồ, tường vây cao chừng năm sáu chục thước, cùng với phòng an ninh đặt ngay cửa lớn giống như binh sĩ gắt gao canh giữ nơi này.
Hiện giờ Khúc Ưu Ưu đang sinh hoạt trong một chỗ địa ngục trần gian như vậy, cho đến bây giờ cô chỉ có thể tức giận gầm thét vì thân rời vào hoàn cảnh này, đồng thời không một ai tin tưởng cô. Chỉ bất quá không người nào bằng lòng để ý tới một người bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là loại bệnh tâm thần mà tính tình nóng nảy như cô.
Bị giam trong phòng bệnh, trong phòng không có gì cả, có chừng chính là một cái camera đủ để quan sát tình hình bên trong phòng bệnh liên tục không có góc chết. Không có chút riêng tư nào, càng thêm hoàn toàn không có tự do.
"Tôi không có bệnh, những gì tôi nói đều là thật, đám người các người, mẹ các người! Mau thả tôi ra!"
Một mặt Khúc Ưu Ưu vừa dùng sức đấm mạnh vào cửa phòng, một mặt vừa mắng các nhân viên y tế kia rõ ràng đứng ngay ngoài cửa, thế nhưng lại nhắm mắt làm ngơ.
Có lẽ la hét mệt mỏi rồi, Khúc Ưu Ưu lần nữa gục xuống khóc nấc lên, ngồi bệt dưới đất mà trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Mã Lương Siêu đã chết, hơn nữa còn chết theo một loại cách thức quỷ dị vả lại còn tàn nhẫn như vậy. Cô tin rằng, mấy ngày kế tiếp vẫn sẽ có người chết rất quỷ dị, mà những người đó đang ở ngay trong số mấy người Võ Đình Đình, Đổng Phượng Thái.
Không, hoặc là nói, tất cả mọi người đều sẽ bị con quái vật kia giết chết.
"Vì sao không người nào tin tôi, thật thật sự không điên, thật sự có ác ma, thật sự là con ác ma kia đã giết Mã Lương Siêu..."
Một bên Khúc Ưu Ưu vừa khóc, một bên vừa đập đầu xuống sàn gạch, có lẽ cho rằng Khúc Ưu Ưu đang tự mình hại mình, cho nên trong chốc lát cửa chính phòng bệnh được mở ra, tiếp theo hai người y hộ bước đến có vẻ khó khăn, trực tiếp kéo cánh tay của cô gắt gao đè chặt xuống đất, tiếp theo bắt lấy kim tiêm sắt nhọn lại đâm vào thân thể của cô. Rất nhanh sau đó cô lại như người chết, hoàn toàn mất hết tri giác.
Ngủ là cách tốt nhất khiến thời gian trôi qua nhanh hơn, mặc dù Khúc Ưu Ưu ở trong chỗ này sống một ngày bằng một năm, thế nhưng còn hơn so với đi ngủ, cô thà bị đau khổ mà tỉnh táo, bởi vì trong mơ sẽ khiến cô có cảm giác còn đau khổ hơn gấp trăm lần, gấp nghìn lần so với hiện thực.
Khi hồi phục lại ý thức lần nữa, Khúc Ưu Ưu phát hiện cô đang nằm trên giường, cửa phòng bệnh có mở ra thành một khe hở, cô ngồi dậy trên giường có chút yếu ớt, sau khi lớn tiếng kêu lên vài tiếng không ai đáp lại, cô lại không chút do dự leo xuống giường, liều mạng chạy ra ngoài.
Ánh đèn chân không trong hành lang phảng phất như ma quỷ nhìn chằm chằm, không ngừng lóe ra chói mắt, giữa lúc đen trắng thay thế tràn ngập sự đáng sợ vô hình.
Khúc Ưu Ưu một đường chạy dọc theo hành lang như điên, thế nhưng hành lang như không có tận cùng, cái này cũng khiến cho cảm giác tuyệt vọng trong lòng cô càng lúc càng trầm trọng hơn.
Nhân viên y tế, hay thậm chí là bệnh nhân vốn đang trong phòng bệnh đều biến mất hết, với tình trạng này Khúc Ưu Ưu cũng không có đến một chút cảm giác kỳ lạ, vì trong lòng cô chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất, đó chính là chạy trốn ra khỏi nơi này.
Ngay khi Khúc Ưu Ưu dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, khi còn muốn tiếp tục chạy trốn, thì trong phòng bệnh cách đó không xa đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động chói tai.
Khúc Ưu Ưu nghe xong thì hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh cô lại như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng lao vọt vào trong căn phòng bệnh có tiếng chuông điện thoại di động vang lên kia.
Màn hình điện thoại di động lóe ra cho thấy đang nằm trên giường của phòng bệnh, Khúc Ưu Ưu cầm điện thoại di động lên, thế nhưng cô còn chưa kịp chọn nghe điện, từ màn hình điện thoại di động lại vọng ra một tiếng gầm gừ ác độc:
"Là ngươi nói ra cái bí mật kia!"
"Tôi... Tôi không có, tôi không có nói ra!"
Khúc Ưu Ưu theo bàn năng lại phủ định nói.
"Là ngươi nói ra cái bí mật kia!"
"Van xin ngươi bỏ qua cho ta đi... Ta xin thề nhất định sẽ không nói nhiều hơn nữa..."
Khúc Ưu Ưu quỳ sụp trên mặt đất, khóc xin với giọng nói phát ra trong điện thoại di động.
"Là ngươi nói ra cái bí mật kia!"
Cái giọng nói kia vẫn tái diễn lại câu nói giống nhau, Khúc Ưu Ưu vung tay ném điện thoại di động đi, lại lần nữa trốn trở ra hành lang, nhưng trong quá trình cái giọng nói kia lại vang lên lần nữa:
"Nếu ngươi dám rời khỏi phòng bệnh này, ta sẽ lôi đầu ngươi xuống đập nát, đập nát toàn bộ xương cốt toàn thân ngươi, sau đó rút toàn bộ huyết dịch của ngươi đổ lên tường!"
Cả người Khúc Ưu Ưu ngừng lại, cô sợ, cô thật sự không dám vi phạm mệnh lệnh của giọng nói kia, bởi vì cô sợ hậu quả của mình rồi cùng sẽ giống với Mã Lương Siêu.
"Ta phải đập nát đầu ngươi!"
"Ta nhất định phải đập nát đầu ngươi!"
"Ta nhất định phải đập nát đầu ngươi!"
Tiếng gầm gừ ác độc vẫn tiếp tục.
- -
Ngồi trên phi cơ bay đến thành phố Tuy Lăng, Hạ Thiên Kỳ cảm nhận được máy bay đang dần dần bay lên không, nghe trong màng nhĩ phát ra tiếng ù ù, hắn không khỏi nghĩ tới một bộ phim kinh dị trước kia từng xem, lại quay đầu nhìn qua Triệu Tĩnh Thù nói:
"Cô nói thứ gì đó kinh khủng dọa người thì sẽ tạo thành một bóng ma rất lớn trong lòng mình, nhưng vì sao lại có nhiều người yêu thích nó như vậy chứ? Ngẫm lại thì đây thật sự là chuyện mâu thuẫn, vừa sợ bị hành hạ, nhưng cũng mong ngóng bị hành hạ."
"Con người vốn mâu thuẫn, chưa nghe nói qua câu nói kia hay sao, là nửa thiên thần, nửa ác ma.
Có điều anh nói chẳng qua chỉ là một phần nhỏ người, trái lại tôi thì một chút cũng không thích những thứ kinh khủng kia, bởi vì não rỗng tương đối lớn, đều nhớ tới trong lúc lơ đãng.
Đương nhiên, tôi nói đó là trước kia, nếu là bây giờ thì tôi cũng sẽ không bị những cảnh tượng trong phim ảnh kinh dị hù dọa."
Nghe Triệu Tĩnh Thù nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại cười xấu xa một tiếng, nói tiếp:
"Trước kia tôi đã từng xem qua một bộ phim kinh dị, đặc biệt là chỉ nói về những chuyện kinh dị xảy ra trên máy bay, nội dung không có ma quỷ gì, thế nhưng máy bay gặp trục trặc, rơi từ hàng ngàn met trên trời xuống..."
"Ôi trời, ngậm cái miệng của anh nhanh nhanh vào, anh đang ngồi trên máy bay mà lại nói cái loại tình huống không may này, bị anh nói tôi cũng có chút tê dại da đầu rồi."
Tán gẫu với Triệu Tĩnh Thù suốt đường đi, hơn hai giờ sau đó hai người đã ra khỏi sân bay, bắt một chiếc xe đi vào thành phố trước.
Những phân đoạn liên quan đến điều tra, bất kể là hắn hay là Triệu Tĩnh Thù đều rất rõ ràng, thế nhưng trên đường đi, Hạ Thiên Kỳ có nhắc nhở Triệu Tĩnh Thù, nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ phổ thông của hắn, cho nên con quỷ vật yếu nhất trong đó cũng là cấp lệ quỷ, không phải thứ mà thực lực hiện giờ của Triệu Tĩnh Thù có thể đối phó.
Cho nên Triệu Tĩnh Thù chỉ theo chân hắn đi điều tra một chút, buộc lòng phải tìm một khách sạn hoặc quán bar trong địa phương chờ đợi, về chuyện nghĩ biện pháp giải quyết quỷ vật vẫn phải là chuyện chính hắn ra tay.
Bằng không nếu Triệu Tĩnh Thù dính vào, không những Triệu Tĩnh Thù gặp nguy hiểm rất lớn thì không nói, hắn cũng không cách nào buông lỏng tay chân ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...