Dịch: Hàn Phong Vũ
"Rốt cuộc đêm đó Ưu Ưu đã nói gì với cô?"
Lòng hiếu kỳ của mấy người đều bị Võ Đình Đình khơi dậy.
"Khi ấy tôi cũng cứ nghe qua như vậy thôi, cụ thể cũng không nhớ được, ý tứ đại khái là cô ấy nhìn thấy từng người một trong nhóm chúng ta bị giết chết, sau đó người đã giết chết chúng ta cảnh cáo Ưu Ưu không được nói chuyện này ra, không sai biệt lắm chính là cái ý tứ này."
"Ưu Ưu nói nhìn thấy tất cả chúng ta đều bị giết chết?"
Đổng Phượng Thái nghe xong thì bị dọa sợ đến mức đôi đũa trong tay rơi xuống dắt, nhưng trái lại vẫn là một dáng vẻ không tin, nhìn khắp mấy người trấn an nói:
"Đoán chừng Ưu Ưu chỉ kể lại chuyện cũ muốn dọa chị một chút, đêm hôm đó chúng ta đều ở trong nhà cô ấy, nếu như cô ấy có thể nhìn thấy, vậy thì chúng ta cũng có thể nhìn thấy mới đúng, nhưng khi đó chúng ta đều nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ chỉ độc một mảnh tối đen như vực, vốn dĩ là không có gì cả hay sao?
Em nói thế này hẳn không sai đi."
"Em nói đúng là rất có nguyên tắc, thế nhưng hồi tưởng lại đêm hôm ấy Ưu Ưu bị dọa sợ đến cái dáng vẻ kia, cùng với lúc đó cô ấy ấp ấp úng hình như muốn che dấu chuyện gì đó với chúng ta, trái lại anh vẫn cảm thấy giống với chuyện như vậy."
Trái lại Lý Long vẫn luôn cảm thấy chuyện này không giống với bình thường, thế nhưng bên này anh ta vừa mới nói xong, lại bị Đổng Phượng Thái dội cho một chậu nước lạnh:
"Lý Long, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với anh vậy, đêm hôm đó anh ăn nói đã không bình thường rồi, hôm nay lại làm cái bộ dạng này, xem ra sau này không thể để cho anh tiếp tục đọc tiểu thuyết kinh dị nữa, tránh cho anh trở nên nghi thần nghi quỷ."
"Cái đó và chuyện anh đọc tiểu thuyết kinh dị có liên quan gì với nhau, làm sao em có thể xác định được trên đời này không có quỷ, không có những sự vật mà chúng ta không biết kia đang tồn tại chứ?"
Bị Đổng Phượng Thái dội nước lạnh năm lần bảy lượt, Lý Long cũng không cười cười lúng túng như trước đó nữa, lúc này cũng biểu hiện ra vô cùng bất mãn.
"Anh nói trên đời này có quỷ, trái lại anh đi tìm một con cho tôi xem một cái đi! Mỗi ngày cứ thần kinh như vậy, bây giờ chúng ta đang suy nghĩ là làm thế nào để giúp đỡ Ưu Ưu bình phục lại, anh đang suy nghĩ cái gì!"
"Đương nhiên là muốn biết rõ mọi chuyện, cứ xem như là cô muốn giúp đỡ cô ấy bình phục lại đi, thì ít nhất cô cũng phải biết được vì sao cô ấy trở thành tình cảnh như bây giờ chứ, chẳng lẽ chỉ vì cái chết của Mã Lương Siêu sao?
Nếu như đổi lại là cô, cô sẽ bị dọa đến mức đi làm chuyện điên rồ sao!"
Mắt thấy Đổng Phượng Thái và Lý Long càng nói càng ác, Võ Đình Đình vội vàng gọi giật hai người bọn họ lại, xem như là chị cả, cô đánh tiếng giảng hòa nói:
"Bớt tranh cãi lại một chút đi, sự việc vẫn còn chưa thảo luận ra thế nào hết, cả hai đừng cãi vã với nhau nữa."
"Anh ta bị thần kinh!" Đổng Phượng Thái nói xong trợn mắt nhìn Lý Long một cái rất mất hứng.
"Đúng, tôi bị thần kinh đấy được chưa!"
Lúc này Lý Long cũng xô ghế đứng lên, sau đó bỏ đi thẳng không buồn quay đầu lại.
"Lý Long! Lý Long!"
Thấy Lý Long giận đùng đùng bỏ đi, Đại Vĩ cũng vội vã đuổi theo, Võ Đình Đình nhìn Đổng Phượng Thái bị tức đến phát khóc muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào cho tốt, cuối cùng đành phải buồn bực thở dài.
Trong chốc lát, Đại Vĩ vừa mới ra khỏi cửa đuổi theo Lý Long lúc này cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ quay trở về, hiển nhiên là không khuyên giải được Lý Long.
"Được rồi Phượng Thái đừng khóc nữa, Lý Long cũng là vì chuyện của Ưu Ưu mà sốt ruột thôi. Mặc dù suy nghĩ của chúng ta không giống nhau đi, nhưng ít nhất người ta cũng đã tận tâm rồi.
Đã trễ như thế này anh ta cũng sẽ không đi chỗ nào, đoán chừng là về nhà trước một mình."
Lại an ủi Đổng Phượng Thái một hồi sau, mãi cho đến khi tinh thần Đổng Phượng Thái khôi phục lại một chút, Võ Đình Đình và Đại Vĩ mới bắt một chiếc xe quay trở về.
Còn Đổng Phượng Thái thì lại tự mình bắt một chiếc xe, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, cảm thấy gần đây Lý Long không tranh cãi với mình đã thay đổi, trở nên không kiên nhẫn, trở nên không giống trước khi yêu cô nữa.
Cứ suy nghĩ vẫn vơ lung tung trên đường, mãi cho đến khi xe taxi dừng lại cô mới biết là đã đến nhà rồi, trả tiền rồi xuống khỏi xe, chân trước vừa mới bước vào trong hàng hiên, bên ngoài mưa gió đã nổi lên, gió lạnh thồi ào ào cũng nối đuôi nhau ập vào, thổi trúng Đổng Phượng Thái cảm thấy sống lưng lạnh tê tái.
- -
Trong một quán bar lớn nhất thành phố Tuy Lăng, có phú nhị đại, cũng có một số kẻ ngốc thả thính, hoặc là phụ nữ trẻ tuổi tìm kiếm giao dịch mối quan hệ bất chính.
DJ đứng ở trên đài cao nhất, một bên vừa đánh đĩa, một bên vừa nói không có ai chú ý đến.
Trương Nhạc ngồi ở một góc xa nhất trên quầy bar phía trước đài, trên mặt quầy vứt lăn lóc mười mấy vỏ chai rượu, thân thể có chút mập mạp chật vật xê dịch một chút trên ghế, Trương Nhạc lại gọi người phục vụ đứng chờ một bên đến:
"Lấy cho tôi một chai vang đỏ."
"Vẫn là loại mà mỗi lần ngài đến đây vẫn hay gọi sao?"
"Đúng." Trương Nhạc xoa xoa đôi mắt đã bắt đầu kháng cự lại, không nhịn được nói:
"Đem lên đây nhanh một chút."
"1999 ngàn, xin hỏi quẹt thẻ hay tiền mặt?"
Trường Nhạc trực tiếp rút thẻ VIP vàng trong bóp tiền ném cho người phục vụ, sau đó đuổi người phục vụ đi.
Không hề nghi ngờ gì, Trương Nhạc đến nơi này không phải để tìm kiếm niềm vui, mà thuần túy là chỉ muốn mượn rượu giải sầu.
Mặc dù quãng thời gian hắn và Mã Lương Siêu ở chung với nhau không quá lâu, thế nhưng khi hắn gặp gỡ rất nhiều phụ nữ đến rồi đi, Mã Lương Siêu không có gì cho hắn ngoại trừ một vị trí là mối tình đầu từ trước đến nay.
Cùng chung chăn gối xấp xỉ khoảng nửa năm, chưa bao giờ cãi nhau vì bất cứ chuyện gì, thậm chí hắn đã thật sự nghĩ đến, kiểu chơi đùa của mình giống như đã kết hôn với Mã Lương Siêu rồi vậy.
Thế nhưng mà ai có thể nghĩ... Rốt cuộc lại xảy ra chuyện khiến hắn trở tay không kịp thế này.
Không gọi đến bạn bè, cũng không gọi phụ nữ, một mình Trương Nhạc chạy đến nơi này mua say, hy vọng có thể mượn bầu không khí nơi này, mượn chất gây mê của cồn để có thể nhanh chóng khiến cho hắn khôi phục lại.
Người phục vụ bưng rượu vang đỏ lên, sau đó lại thu dọn hết toàn bộ vỏ chai rượu nằm lăn lóc trên mặt quầy, Trương Nhạc cũng không dùng đến ly uống rượu, cứ như vậy mà đưa tay cầm cả chai rượu lên dốc một ngụm lớn vào miệng.
Men say càng ngày càng đậm, không chờ đến khi uống xong chai vang đỏ này, Trương Nhạc đã gục xuống trên quầy ngủ thiếp đi.
Người phục vụ cũng không gọi hắn dậy, dù sao loại khách giống như Trương Nhạc này hắn thật sự đã gặp qua quá nhiều, nếu bây giờ hắn chạy tới đánh thức Trương Nhạc dậy, khó tránh khỏi sẽ bị Trương Nhạc chửi mắng cho một trận, còn không may hơn thì có thể bị ăn đòn.
Nhưng không được bao lâu, người phục vụ lại phát hiện tình huống của Trương Nhạc có chút không bình thường, vì thân thể hắn gục xuống trên bàn đang không ngừng phát ra từng trận run rẩy kịch liệt, hơn nữa tần suất và mức độ run rẩy cũng càng lúc càng lớn hơn.
Người phục vụ cắn răng do dự một chút, rất sợ Trương Nhạc thật sự gặp chuyện gì không may, cho nên không thể làm gì khác hơn ngoài nhắm mắt đi tới, định đánh thức Trương Nhạc.
Thế nhưng hắn chỉ vừa mới đến gần, cánh tay vừa mới duỗi với ra chưa kịp đụng đến Trương Nhạc lại thấy Trương Nhạc đột nhiên bật dậy khỏi quầy bar, sau đó cả thân thể nghiêng ra ngoài một chút rồi nặng nề té xuống đất.
Người phục vụ thấy Trương Nhạc tỉnh dậy vội vàng chạy đến quan sát tình hình của hắn một chút, thì lại nhìn thấy hai mắt Trương Nhạc mở to sợ hãi, mặc dù đã tỉnh lại, thế nhưng cả thân thể vẫn run lên cầm cập.
"Trương... Trương tiên sinh, ngài không sao chứ? Nếu không thì tôi bắt xe đưa ngài quay về."
Nghe được thanh âm của người phục vụ, lúc này Trương Nhạc mới nâng đầu lên nhìn hắn có chút mờ mịt, người phục vụ bị Trương Nhạc nhìn có chút giật mình, lại quan tâm hỏi lại lần nữa:
"Trương tiên sinh ngài làm sao vậy? Có muốn tôi tìm xe đưa ngài quay trở về không?"
"Tự tao có thể đi được, vừa rồi gặp một cơn ác mộng, thật sự... Mẹ nó làm tao sợ muốn chết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...