Dịch: Khả Phương
Biên: Hàn Phong Vũ
Nhìn điện đàm chờ đợi một lúc lâu sau, thấy đối phương vẫn không hề trả lời hắn, Hạ Thiên Kỳ không khỏi lại gõ lên mấy chữ hỏi:
"Là ai vậy?"
Lúc này đây, trái lại đối phương trả lời hắn rất nhanh:
"Mộc Tử Hi."
Biết được đối phương chính là Mộc Tử Hi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì bất kể là Từ Thiên Hoa hay là Ngô Địch thì đều có số điện đàm của hắn, Mộc Tử Hi hoàn toàn có thể thông qua bọn họ để biết được.
Nhưng mà Hạ Thiên Kỳ không biết vì cái gì mà Mộc Tử Hi lại vô duyên vô cớ lại đi tìm hắn, lại nói tiếp về con người của Mộc Tử Hi này, hắn luôn luôn có một loại cảm giác khó có thể mà nhìn thấu được.
Dù sao đi nữa vẫn cảm thấy rằng Mộc Tử Hi cũng không phải là một nhân vật đơn giản, luôn luôn chủ động bảy tỏ thành ý mà tiếp cận hắn, khẳng định là còn có một mục đích nào đó.
Nhưng mà hắn lại không thể nào nghĩ ra được, Mộc Tử Hi sẽ ôm cái mục đích gì với hắn, trừ phi Mộc Tử Hi là một tên đồng tính.
Cũng chính là bởi vì nghĩ không ra Mộc Tử Hi sẽ có thể có cái lợi ích gì với hắn, cho nên trước đó hắn mới không hề biểu hiện ra bất cứ cái ác cảm nào, lại nói tiếp thì Mộc Tử Hi quả thật cũng đã nói cho hắn không ít chuyện.
"Quản lý Mộc tìm tôi có gì việc sao?"
Hạ Thiên Kỳ không tin là Mộc Tử Hi đi tìm mình đơn giản chỉ là để nói chuyện phiếm thông thòng, trên thực tế thì cũng đang như những gì hắn phỏng đoán như vậy, lúc này Mộc Tử Hi mới trả lời lại:
"Có một số việc muốn bàn bạc cùng cậu một chút."
"Đến chỗ nào?" Hạ Thiên Kỳ do dự một chút, nhưng vẫn cảm thấy rằng không có lý do nào để tử chối.
"Nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
Nửa giờ sau, Hạ Thiên Kỳ lập tức lái xe đến chỗ quán bar mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mộc Tử Hi.
Bởi vì lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, cho nên bên trong quán bar dù tối đen như mực cũng không hề náo nhiệt, có lẽ là Mộc Tử Hi cũng đã sớm có căn dặn trước, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không hề gặp phải sự ngăn cản của bất cứ nhân viên phục vụ nào, đã có thể thuận lợi ngồi ở đổi diện Mộc Tử Hi.
Hôm nay Mộc Tử Hi mặc một bộ trang phục đơn giản màu trắng, không những khuôn mặt nhìn qua khiển cho người ta có một loại cảm giác nhu hòa ngấm ngầm, mà đến ngay cả dáng vẻ uống rượu, Hạ Thiên Kỳ cũng thấy là rất không thoải mái.
"Tìm tôi bàn bạc chuyện gì?"
"Cũng không có việc gì, hôm nay chủ yếu là tôi có chút buồn phiền, nhưng suy nghĩ hết một vòng cũng không nghĩ ra được một người nào có thể ngồi nghe tôi tâm sự. Cho nên mới phải yêu cầu từ chỗ Từ Thiên Hoa để lấy được số điện đàm của cậu, gọi cậu ra đây uống vài ly."
Xem chừng Mộc Tử Hi đã uống không ít rượu, một đôi mắt xếch đỏ ngầu, thân thể ít nhiều gì cũng có chút nghiêng ngã.
"Uống rượu thì miễn đi. Gần đây tơi đến ngay cả uống nước cũng cảm thấy buồn nôn."
Ngược lại Hạ Thiên Kỳ uống rượu thì sẽ không buồn nôn giống như đang ăn thứ gì như vậy, nhưng mà trong lòng cũng có chút bài xích giống như bản năng, Mộc Tử Hi nghe xong cũng không khích lệ hắn, trực tiếp vỗ tay vang lên một tiếng, bảo nhân viên phục vụ mang ra cho Hạ Thiên Kỳ một ly nước trước.
"Gần đây Minh Phủ có chút không yên ổn, Đệ nhất Minh Phủ và Đệ nhị Minh Phủ đang bắt đầu đốt giết cướp bóc chúng ta bên này không chuyện ác nào không dám làm ra."
"Nhược nhục cường thực*, nếu như đổi lại là Đệ tam Minh Phủ hùng mạnh, có lẽ là cũng sẽ làm như vậy."
*Nhược nhục cường thực: kẻ yếu phải chết, kẻ mạnh thì sống.
Hạ Thiên Kỳ không biết Mộc Tử Hi đột nhiên đề cập những vẫn đề này với hắn là có cái ý tứ gì, hắn cũng không nói thêm điều gì, mà chỉ là tùy tiện trả lại một câu cho có lệ, muốn nghe một chút kế tiếp Mộc Tử Hi sẽ nói như thế nào.
"Cậu nói như vậy cũng không phải là không có lý, nhưng mà gần đây những công nhân viên là người dưới quyền của tôi, gần đây đã chết hết 7 người. Đều là bị người của hai Minh Phủ kia giết chết."
Có phần nghiến răng nghiến lợi nói xong, Mộc Tử Hi lại trực tiếp đưa ly rượu anh ta cầm ở trong tay ném về phía quầy bar vỡ nát, càng thêm tức giận mà nói:
"Từ trước đến nay đều là Mộc Tử Hi tôi khi dễ người khác, vẫn chưa từng bị người khác khi dễ bao giờ!"
"Thì đến ngay cả quản lý cấp cao của chúng ta, ở trong chỗ những Minh Phủ khác cũng không được xem ra gì, thì đổi lại đừng nói đến những tên lính quen như chúng ta đây."
Hạ Thiên Kỳ có thể cảm nhận được rõ ràng cơn phẫn nộ của Mộc Tử Hi, nhưng mà hắn với việc này cũng là không có kế hoạch nào khả thi, lại nói tiếp thì ngay cả chính hắn vẫn đang sợ thấp tha thấp thỏm cả ngày rằng đám người Hầu tử sẽ tìm đến tận cửa trả thù đây.
Nếu như hắn cũng có người nào đó tương đối trâu bò đứng phía sau chống lưng cho, thì hắn đã sớm chạy đến tận gầm của Đệ nhất Minh Phủ kia, lôi Hầu tử ra một nắm bóp chết.
"Cậu nói như vậy là không biết thật hay là đang giả vờ không biết đây, Đệ nhất Minh Phủ và Đệ nhị Minh Phủ muốn hợp sức đem chúng ta diệt đi. "
Mộc Tử Hi nhìn thấy một bộ dạng không quan tâm của Hạ Thiên Kỳ, anh ta không khỏi lắc lắc đầu, thanh âm trầm thấp nói:
"Tại sao họ muốn diệt đi chúng ta? Là vì con đường và tài nguyên sao?"
"Cậu có nghe câu hợp lâu tất phân. Phân lâu tất hợp sao?
Sự tồn tại của Minh Phủ lúc ban đầu chính là vì tiêu diệt quỷ vật, nhưng mà hiện tại đã chia ra làm ba, cả ba nhà Minh Phủ đều vì phần riêng của mình mà chiến đấu, hoàn toàn đem sứ mạng lúc trước quên đi hết.
Cho nên hợp hai làm một đã là quy luật."
"Tôi cảm thấy đây không được tính là một lý do, cướp đoạt tài nguyên, nói trắng ra chính là chỉ muốn làm cho bản thân mình càng mạnh mẽ hơn, muốn phải bảo toàn mạng sống cho tốt mà thôi."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy lời nói của Mộc Tử Hi vẫn còn chưa nói ra đầy đủ với hắn.
Mộc Tử Hi ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ liếc mắt một cái, sau đó chỉ nghe anh ta bật cười lên một tiếng nói ra:
"Nếu như đến một lúc nào đó cậu biết được, quyền hạn của Minh Phủ sẽ đột ngột biến mất hẳn ở một ngày nào đó trong tương lai, bất kể là quản lý cấp cao hay là những nhân viên bình thường đều không có biện pháp nào để tiếp tục giành được điểm vinh dự từ trên người quỷ vật rồi sau đó cường hóa bản thân. Cậu sẽ làm cái gì?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong không khỏi mở to hai mắt khó có thể tin được, mở miệng ra, nhưng lại không hề phát ra bất cứ thanh âm nào.
Mộc Tử Hi lại tiếp tục nói:
"Ít nhất nếu như đổi lại là lời nói của tôi, thì sẽ lập tức liều mạng mà cướp đoạt tài nguyên, có thể giành được điểm vinhd ự càng nhiều thì sẽ giành được càng nhiều hơn nữa, nếu như bản thân không thể giành được, thì để cho cấp dưới của mình giành được, mà sẽ không uống phí tặng cho những người khác.
Từ ba nhà Minh Phủ tách rời ra lúc ban đầu, Đệ nhất Minh Phủ chính là cướp đoạt, có tiếng là tham lam, chịu cái loại thể chế này hạ xuống, đến bên trên quảng lý cấp cao, hạ xuống đến những nhân viên bình thường cũng không l ĩnh hội hay tồn tại cái gì gọi là ý tốt.
Bởi vì thời điểm khi những người bên cạnh cậu có 80% đều là người xấu, như vậy thì 20% người tốt còn lại kia, thì sẽ có hơn một phần hai lựa chọn làm một người xấu, còn như số còn lại hoặc là sẽ bị coi khinh, hoặc là sẽ bị đào thải.
Cho nên dù có như thế nào thì cũng không được cảm thấy rằng chính cậu làm không được, ở trên người những kẻ khác sẽ không phát sinh ra."
Hạ Thiên Kỳ không muốn ngồi nghe Mộc Tử Hi giảng đạo với hắn, trên thực tế thì về tình hình của Đệ nhất Minh Phủ, hắn cũng đã có chút hiểu được từ chỗ Sở Mộng Kỳ.
Điều mà hắn thật sự quan tâm chính là cái mà Mộc Tử Hi vừa mới nhắc tới với hắn, chuyện về quyền hạn cường của của Minh Phủ biến mất.
"Quyền hạn của Minh Phủ biến mất là chuyện gì xảy ra? Đây chỉ là suy đoán của anh, hay là nên nói là anh đã có được thông tin chính xác rồi."
"Nếu như tôi nói đây là suy đoán của tôi, cậu sẽ tin chuyện này xảy ra sao?"
Hạ Thiên Kỳ không nói gì, vì hắn thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này.
"Có biết những cấp cao kia của công ty đều đi đến khu vực thứ hai và khu vực thứ ba để làm gì không?"
Mộc Tử Hi cầm lấy bình rượu trên bàn, ngửa đầu uống một hớp lớn, chậm rãi nói:
"Tôi biết được thông tin này chính là vì đã thông qua được rào cản tiếp nối với thế giới hiện thực.
Một khi lớp rào cản lại bị đả thông, như vậy thì cho dù chỉ là nhân viên bình thường thì cũng có thể đi đến khu vực thứ hai và khu vực thứ ba. Nhưng mà những người phụ trách chủ yếu của Minh Phủ chẳng qua cũng chỉ là quản lý cấp cao, nói trắng ra Minh Phủ đều là quản lý cấp cao, những cái gọi là giám đốc, giám đốc cấp cao, hay thậm chí là tổng thanh tra, bọn họ cũng đã không còn thuộc về Minh Phủ nữa.
Cho nên chỉ cẩn rào cản bị đánh thông, thì toàn bộ nhân viên đều có thể tham gia vào trong nhiệp vụ ngẫu nhiên, mà một khi trong hiện thực đã không còn nhân viên của Minh Phủ nữa, như vậy thì Minh Phủ còn có thể có điều tất yếu để tồn tại nữa hay sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...