Dịch: Tiểu Ngư
Biên: KimoHanie
"Sau đó thì sao?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong, trên mặt lập tức lộ vẻ đê tiện, cố ý toét miệng cười nhìn Sở Mộng Kỳ:
"Cảnh báo anh, mau thu cái suy nghĩ ô uế kia lại, tôi nói về sau là chuyện hợp tác lúc sau."
Sở Mộng Kỳ nói xong thì ngồi thẳng lưng, cô bị Hạ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm đến nỗi không ngồi tự nhiên được.
Thấy dáng vẻ Sở Mộng Kỳ có chút kinh sợ, Hạ Thiên Kỳ nhịn cười không được:
"Ha ha, nhìn cô bị dọa kìa. Yên tâm đi, Hạ Thiên Kỳ tôi ở phương diện nào không tốt nhưng nhân phẩm thì đáng tin."
"Tôi sợ cái gì? Tôi sợ anh chắc?"
Sở Mộng Kỳ không vui nhếch miệng, Hạ Thiên Kỳ lấy cái áo khoác thấm nước cởi ra, xem như khăn mặt mà xoa xoa tóc:
"Được rồi, đùa cô thôi, cô muốn nói chuyện gì?"
Sau khi Hạ Thiên Kỳ lau tóc xong thì lấy áo khoác đặt trên ghế, lần này đi, trong túi hành lý toàn là táo nên cũng không có chuẩn bị quần áo để thay.
Đành phải mặc một cái áo chẽn bó sát người, lộ ra hai cánh tay tráng kiệt.
Hiển nhiên Sở Mộng Kỳ không nghĩ tới, Hạ Thiên Kỳ cởi áo khoác ra lại tráng kiệt đến vậy nên trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì nói đi."
"Đồ tự luyến, tôi không có nhìn anh, thật tự phụ."
Sở Mộng Kỳ nghĩ một đằng nói một nẽo, rồi hằng giọng nghiêm mặt nói:
"Mặc dù lần này chúng ta hữu kinh vô hiểm* sống tiếp nhưng vẫn còn Hầu Tử, thậm chí là đã kết thù oán với Lữ Nhữ Nam."
*Hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Hai người kia tuyệt đối không phải đèn đã cạn dầu, trước đó bọn hắn ngại chúng ta là người của Minh Phủ, ít nhiều vẫn thu mình lại nhưng qua lần này, bọn hắn sẽ điên cuồng trả thù chúng ta."
"Chúc cô may mắn."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong như không có chuyện gì xảy ra nói.
"Anh có nghe tôi nói hay không? Phải biết lần này đắc tội bọn hắn đâu chỉ riêng tôi, đừng quên phân thân của tên hầu tử là do anh tiêu diệt.
Mà anh lại là một tên vô danh tiểu tốt của Đệ Tam Minh Phủ, anh cho rằng Hầu Tử và Lữ Nhữ Nam sẽ bỏ qua cho anh sao?
Thế thì anh nói đi, Hầu Tử trong doanh trận kia, tính cả Lữ Nhã Nam khoảng 8 quản lý. Anh cảm thấy nếu 8 người này cùng lúc hành động, anh có chút phần thắng nào sao?"
"Cô nói nhiều như vậy chỉ vô dụng mà thôi, bọn hắn chỉ là quản lý mà cô cứ xem họ như là thần ấy? Nói tìm được tôi thì tìm được tôi? Nói giết chết tôi thì lập tức giết chết tôi sao?"
Hạ Thiên Kỳ âm thầm cười trong lòng. Sở Mộng Kỳ bày cho hắn nhiều cửa đầu hàng như vậy, đơn giản chỉ muốn hắn cảm thấy rằng bọn hắn đang cùng đứng trên một sợi dây thừng châu chấu, nếu muốn giải quyết phiền toái này thì phải đoàn kết lại.
Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ không để bụng lời của cô. Cô cắn răng, đảo mắt tiếp tục nói:
"Bọn người Hầu Tử mặc dù không phải thần nhưng bọn hắn muốn tìm được anh thì dễ như trở bàn tay.
Vì bọn hắn hoàn toàn có thể sử dụng mấy cái điểm vinh dự, lợi dụng chứng minh công tác để đưa tin tức của anh.
Mặt khác, mỗi một lần Đệ Tam Minh Phủ có nhiệm vụ ngẫu nhiên lớn đều phải cùng tham gia, anh có dám khẳng định, sẽ không oan gia ngõ hẹp gặp phải hắn?"
"Nếu giống như cô giảng giải, chẳng phải tôi sẽ chết chắc?"
Thấy ngữ khí Hạ Thiên Kỳ dịu lại, Sở Mộng Kỳ cũng giảm thấp ngữ điệu xuống nói:
"Cũng không đến nỗi bế tắt như vậy, nếu hai chúng ta, cộng thêm sư huynh tôi, ba người chúng ta cùng bàn bạc, thì chúng ta sẽ có cơ hội tìm biện pháp xử lý Hầu Tử.
Dù sao chúng ta kết thù sâu nhất là với Hầu Tử, giải quyết hắn thì khả năng bị trả thù của chúng ta tự nhiên sẽ giảm xuống rất nhiều."
"Đây là một vòng tuần hoàn, xem như chúng ta xử lý Hầu Tử. Trước đó cô đã lý giải cho tôi thấy, người trong doanh trận của hắn đều rất đông và mạnh, đến lúc đó chẳng phải sẽ chọc giận toàn bộ người trong doanh trận sao?
Vậy chẳng phải chúng ta càng không thể đùa được."
"Sao mà anh nhát gan đến vậy, những gì anh nói, tôi không phủ nhận là không có khả năng phát sinh. Nhưng anh có chịu được lúc nào cũng có người đâm dao sau lưng không?
Mặc dù nhóm của hắn rất căng nhưng đơn giản là trên lợi ích, Hầu Tử chết thì sẽ có người khác đứng lên, bọn hắn cũng không vì vậy mà liều chết với chúng ta.
Sở Mộng Kỳ kích động nói xong, Hạ Thiên Kỳ cũng lập tức nói rõ:
"Đừng để tôi biết là cô có ý đồ gì, dưới mắt Đệ Nhất Minh Phủ cô và Hầu Tử chỉ có chung một kẻ thù là Lữ Nhã Nam.
Cho nên một khi chúng ta xử lý Lữ Nhã Nam và Hầu Tử, nếu truy cứu chuyện này thì cô sẽ không bị truy cứu mà ngược lại còn lôi tôi và Lãnh Thần cõng thêm tội danh.
Tôi nói không sai chứ?"
"Không phải như anh mới nghĩ, chẳng qua tôi thấy ngoại trừ các anh ra, không ai đáng tin cậy mà thôi."
Sở Mộng Kỳ uất ức nói.
"Không quan trọng. Mặc kệ cô có mục đích gì, tên Hầu Tử phiền toái này tất nhiên tôi sẽ giải quyết.
Giống như cô nói, mỗi ngày luôn lo lắng có người đâm dao sau lưng mình, hoàn toàn không thoải mái."
"Vậy là anh đồng ý việc chúng ta cùng đối phó Hầu Tử đúng không?"
Sở Mộng Kỳ lập tức thu hồi uất ức trước đó, đôi mắt lóe lên ánh sáng nhìn Hạ Thiên Kỳ, thật là tráo trở.
"Một mình cô cần nhiều người trợ giúp, cái này cũng không phải là chuyện xấu, trái lại bên Lãnh Thần kia..."
Không đợi Hạ Thiên Kỳ nói xong, Sở Mộng Kỳ lập tức khẳng định khác thường:
"Bên sư huynh tôi không có vấn đề, hắn sẽ không nhìn người sư muội này bị người ta trả thù."
"Hợp tác không có vấn đề, tuy nhiên tôi có điều kiện."
"Sao anh nhiều chuyện vậy, còn muốn điều kiện."
Nghe Hạ Thiên Kỳ còn có điều kiện, Sở Mộng Kỳ vừa mới trở nên thân mật, lập tức lạnh lùng với Hạ Thiên Kỳ.
"Yên tâm đi, cũng không phải là điều kiện quá đáng gì. Nhiệm vụ phổ thông của Đệ Nhất Minh Phủ các người, công việc riêng tương đối nhiều, mà bên tôi vừa có tin tức đội ngũ.
Cô có nhiệm vụ thì cho tôi và sư huynh của cô, chúng ta cùng đi, việc này sẽ giúp cô một phần, mọi người đều được nhận điểm vinh dự, vẹn cả đôi bên."
"Việc này đương nhiên không có vấn đề."
Sở Mộng Kỳ đồng ý rất sảng khoái, vì giống như Hạ Thiên Kỳ nói, việc này là vẹn cả đôi bên, cả hai cùng có lợi.
Thấy Sở Mộng Kỳ gật đầu đồng ý, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới tiếp tục nói:
"Tôi không hiểu Hầu Tử nhiều, không biết một chút động tĩnh về hắn, cho nên trên phương diện này chỉ có cô thực hiện, phần chúng tôi chỉ có thể làm tay chân."
"Quan sát Hầu Tử không cần các anh, đồng thời bên đó có chuyện gió thổi cỏ lay gì, tôi sẽ kịp thời nhắc nhở, tất cả điều xem ở phương diện tình cảm của sư huynh, mà anh chỉ là nhân tiện, cho nên anh không nên đắc ý."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong im lặng nhìn Sở Mộng Kỳ một chút, tiếp đó hắn thở dài hỏi:
"Cô có biện pháp gì để cài nằm vùng bên phía Hầu Tử?"
"Chỉ cần tôi muốn, đó cũng không phải việc khó gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...