Dịch: Lạc Cảnh Băng
Biên: KimoHanie
"Cứ cho là tôi không biết tình hình khu hai và khu ba như thế nào, vậy nếu như nói khu không người là khu thứ hai mở rộng ra, vậy thì khu vực thứ hai cũng không phải là nơi tốt.
Quỷ vật ở khu không người đã rất biến thái, đủ chiêu trò, vậy khu vực thứ hai và thứ ba sắp tới sẽ xảy ra việc gì nữa đây?
Cho nên không phải là bọn hắn muốn chờ đợi, mà căn bản là muốn đi nhưng không được."
Hạ Thiên Kỳ nói thì như vậy, nhưng nếu rời khu hai và khu ba, thì gia đình hắn sẽ rơi vào bế tắc, cha hắn sẽ không trở lại.
Nhất định là có gì đó rất khó đối phó, cho nên bây giờ bọn hắn mới không thể nào trở về.
Nhưng, ở Đệ Tam Minh Phủ không có người đứng đầu mạnh, lại có tên "Hầu Tử" tự xưng lão đại quấy nhiễu nên mới làm cho tình hình lộn xộn.
Rõ ràng chỉ là chống lại quỷ vật, kết quả người ngay thẳng lại trở nên hiểm ác, lục đục với nhau, tự giết lẫn nhau.
Sở Mộng Kỳ không hiểu nhìn Hạ Thiên Kỳ, không biết Hạ Thiên Kỳ vì sao lại xác định như vậy, cô do dự hỏi:
"Thật sự cậu trong sáng hay đang giả vờ trong sáng vậy, giống như Minh phủ vốn bí ẩn lại được hiểu rất rõ vậy?"
"Cô đừng nói nhảm, nếu tôi biết thì hỏi cô làm gì? Chỉ là tôi đang giải thích suy nghĩ của mình mà thôi."
"Tôi đã nói mà, tôi sẽ không bị dáng vẻ ngay thẳng kia lừa gạt đâu."
Sở Mộng Kỳ thất vọng thở dài, Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn mang cha hắn ra khoe khoang, cho nên cũng không nói quá nhiều, nhưng lại hỏi Sở Mộng Kỳ một câu:
"Tình hình Đệ Nhất Minh Phủ thế nào?"
"Tệ đến không thể nào tệ hơn, chủ quản lục đục nội bộ, 24 chủ quản chia làm 4 doanh trận, lấy 4 chủ quản cấp cao làm trung tâm, tranh đấu lẫn nhau để chiếm đoạt tài nguyên, rèn luyện bản thân.
Đây chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt, còn đối với quỷ vật thì cũng không có gì."
Trên mặt Sở Mộng Kỳ lộ rõ vẻ chán ghét, có thể thấy được cô rất không vừa mắt những người kia.
"Vậy cô ở doanh trận nào?"
"Tôi không ở doanh trận nào cả. Tự thân chiến đấu, hay ở cả hai phe luôn cũng được. Aiidaaa, dù sao cũng rất mệt mỏi, rất kì quặc. Cũng may là bình thường, chúng ta không gặp nhau nhiều."
"Có một người rất giống với một chủ quản, tên là Hầu Tử, thực lực của hắn thế nào? Có địa vị gì ở Minh phủ?"
"Tôi ghét hắn nhất đấy!"
Nhắc đến "Hầu Tử", Sở Mộng Kỳ càng lộ ra bộ mặt căm thù đến xương tuỷ, hận không thể nói ra:
"Đây là người có thực lực đứng đầu trong doanh trận. Là người lanh lẹ, tương kế tựu kế rất giỏi, nghe nói người nào cũng bị hắn tàn bạo.
Thực lực trình độ thì có hạn, nhưng bởi vì hắn nuôi thi nhân, có không ít tà thuật, cho nên trong doanh trận không ai dám đụng đến hắn.
Mỗi lần giải quyết việc gì, không cần biết là chuyện gì, hắn đều sẽ đại khai sát giới, bởi vậy người trong Minh phủ phong cho hắn một biệt hiệu, đó là Hầu Tử sát nhân.
Về phần nhân cách của hắn thì tôi không biết."
Nói đến đây, Sở Mộng Kỳ quay sang nhìn Hạ Thiên Kỳ, nghi ngờ hỏi:
"Sao cậu lại hỏi về hắn?"
"Bởi vì tôi từng xử lí mấy tên thủ hạ của hắn, có lẽ hắn xem tôi là cái đinh trong mắt. Cho nên tìm hiểu hắn kĩ hơn một chút, sẽ dễ dàng phòng bị hơn."
"Cậu tốt nhất đừng chọc hắn, bởi vì người trong doanh trại của hắn rất buồn nôn, biến thái, nhưng là doanh trận ấy lại vô cùng mạnh, vô cùng đoàn kết.
Đồng thời lão đại của bọn hắn, chủ quản cấp cao "Mặt Thẹo". Cũng là một chủ quản vô cùng khôn khéo, không hề có khuyết điểm."
"Cô nói đúng, tôi đã đụng tới bọn họ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua."
Hạ Thiên Kỳ khinh mỉa cười cười, hắn cố ý đụng đến bọn họ, bởi vì hắn biết đối phương sẽ không dám ra tay, không dám làm gì hắn.
Thấy chủ đề này không còn gì để nói, Hạ Thiên Kỳ liền nói sang chuyện khác:
"Chủ quản chia làm 4 doanh trận, chẳng lẽ Đệ Nhất Minh phủ chỉ có 4 chủ quản cấp cao thôi sao?"
"Không. Đệ Nhất Minh phủ có đến 6 chủ quản cấp cao, nhưng có 2 chủ quản không phân tranh."
"Cũng chỉ có 6 người? Xem ra chủ quản cấp cao trong Đệ Nhất Minh phủ cũng tương đối hiếm nhỉ?"
Hạ Thiên Kỳ âm thầm so sánh với Đệ Tam Minh phủ, tính cả Ngô Địch vừa thăng chức, thì Đệ Tam Minh phủ có tới 3 chủ quản cấp cao, so với Đệ Nhất Minh phủ thì kém 3 người, vậy ra là kém gấp đôi.
"Bên ngoài có 6 người, nhưng có đến 24 chủ quản bên trong, ít nhất cũng có từ 3 đến 4 người có thể thăng chức làm chủ quản cấp cao."
Ngẫm nghĩ, Sở Mộng Kỳ bổ sung thêm một câu.
"Tốt lắm, dù sao thì Đệ Tam Minh phủ cũng yếu nhất."
Hạ Thiên Kỳ bất đắc dĩ giang tay ra, nội tâm có chút không thoải mái, dù sao hắn cũng là người của Đệ Tam Minh phủ.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta giải quyết cho xong chuyện trước mắt đã, còn mấy chuyện khác đợi sau hẵng nói."
"Tôi không có biện pháp gì cả, còn cậu?"
Sở Mộng Kỳ vừa nói vừa vứt cái vấn đề khó khăn ấy cho Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt.
"Lãnh thần, tôi thật sự không biết các người có thừa nhận hay không, nhưng cùng làm người, tại sao chúng ta lại có sự chênh lệch lớn như vậy?"
"Tiểu tử thúi, tôi cảnh cáo cô, đừng nói vậy chia cắt tình cảm chúng tôi, tôi ăn ngay nói thật mà thôi, thừa nhận cũng không nói lên gì cả."
Sở Mộng Kỳ rất thông minh, bắt chuẩn Lãnh Nguyệt nhất định sẽ để ý chuyện này, cô tiếp tục hướng về phía Hạ Thiên Kỳ làm mặt quỷ, rồi đắc ý.
Hạ Thiên Kỳ hung tợn trừng mắt, liếc cô một cái, liền nghe Lãnh Nguyệt nói:
"Không có biện pháp khác, như đã nói, chỉ khi chúng ta trúng Quỷ Chú, chúng ta mới có thể đối phó nó."
"Chẳng lẽ người khác trúng Quỷ Chú, chúng ta không có biện pháp nào sao? Mà không phải chính chúng ta trúng chiêu?"
"Chúng ta có thể thử lại một lần nữa."
Lãnh Nguyệt có thể thử thêm một lần, nhưng không dám hi vọng có biện pháp nào khác.
"Chúng ta hãy dùng người khác thử nghiệm, nếu gặp chuyện chúng ta sẽ cứu, còn thất bại, chúng ta sẽ suy nghĩ hiện pháp khác."
"Có vẻ như cậu đang sợ?"
Hạ Thiên Kỳ vừa nói xong, Sở Mộng Kỳ liền châm chọc một câu.
"Vậy cô dám không, thử đi."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Sở Mộng Kỳ phiền quá mức, nếu không phải cô ta là sư muội của Lãnh Nguyệt, hắn đã trừng trị cô một phen rồi.
"Tôi chỉ nói thật thôi."
Sở Mộng Kỳ che miệng cười "Hắc hắc", Hạ Thiên Kỳ cũng không buồn phản ứng lại, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hạ Thiên Kỳ nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng, nghĩ đến sáng mai hãy suy nghĩ cách giải quyết quỷ chú, nói với Lãnh Nguyệt:
"Chúng ta hãy ngủ đi, nhưng ba người làm sao ngủ?"
"Tôi và sư huynh ấy có thể cùng ngủ trên giường, còn cậu thì ngủ trên mặt đất."
"Cô có tin tôi ngủ trên người cô không?"
"Không tin, cậu thử xem."
Sở Mộng Kỳ không hề sợ Hạ Thiên Kỳ, điều này cũng làm cho hắn vô cùng tức giận.
Đúng lúc Hạ Thiên Kỳ đang muốn nói gì đó, Sở Mộng Kỳ lại giơ tay bảo:
"Xuỵt..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...