Dịch: Hàn Phong Vũ
Lãnh Nguyệt không đáp lại Hạ Thiên Kỳ, mà chỉ siết chặt nắm đấm, dễ nhận thấy là đang đấu tranh nội tâm.
Kỳ thực, nói xong rồi Hạ Thiên Kỳ cũng có chút hối hận, vì khi nói những lời này, hắn chỉ đứng trên quan quan điểm lý tính của mình, hoặc là nói đứng ở góc độ người ngoài cuộc mà không đứng dưới góc độ cảm tính, nói thẳng ra là đứng trên quan điểm của Lãnh Nguyệt để xem xét vấn đề này.
Lãnh Nguyệt là người rất hiền lành, anh ta có thể tâm ngoan thủ lạt* với quỷ vật, có thể tùy ý hành hạ đến chết, thế nhưng về nhân loại, anh ta luôn có lòng bao dung với người sinh cùng một gốc với mình.
*Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn độc ác.
Anh ta không đành lòng nhìn thấy bất cứ người vô tội nào bị giết hại, cho dù đó là một người xấu tội ác tày trời.
Nhưng lúc này, nguồn gốc giết chóc là anh ta đưa đến, không, nói chính xác hơn là vì sư phụ anh ta, sau khi sư phụ anh ta phong ấn quỷ chú rồi không thể diệt trừ quỷ chú, từ đây mới phát sinh cái tình hình gay go như hôm nay.
Nhưng sư phụ anh ta đã không còn nữa, cho nên người khơi ra chuyện này rơi xuống đầu Lãnh Nguyệt là không thể nghi ngờ, mà với tính cách của anh ta thì tuyệt đối sẽ nhận lấy cái trách nhiệm này.
Sở dĩ anh ta biểu lộ ra vẻ đấu tranh như vậy, không có cách xử lý cái quỷ chú kia chỉ là một phần nhân tố rất nhỏ, có lẽ nhân tố nhiều nhất là tự trách mình, không ngờ anh ta cũng tự kéo mình vào, cho nên anh ta mới đấu tranh do dự.
Nhưng cái biểu hiện này không hợp với tính cách của Lãnh Nguyệt, ngẫm lại xem, nếu không có hắn đi cùng Lãnh Nguyệt đến đây, chắc chắn Lãnh Nguyệt đã quyết định phải dùng hết khả năng truy lùng cái quỷ chú kia giết chết.
Nghĩ trong lòng như vậy, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy mình thật quá ích kỷ, thời gian hắn cần hỗ trợ, Lãnh Nguyệt vừa quay về từ nhiệm vụ, còn lập tức ngồi tàu hỏa hơn một ngày mang theo thương tích chạy đến giúp hắn kiểm tra trận pháp trong nhà.
Còn hắn thì sao? Mỗi khi Lãnh Nguyệt có quyết định gì, hắn đều đứng trên quan điểm lý tính mà từ chối theo bản năng, rồi còn khuyên giải.
Nếu như để Lãnh Nguyệt cái gì cũng trở nên giống mình, vậy thì anh ta chính là Hạ Thiên Kỳ chứ không phải Lãnh Nguyệt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng tự thuyết phục mình ra quyết định, lại thấy hắn nhìn Lãnh Nguyệt nói:
"Được rồi Lãnh thần, đừng rối trí nữa, dù sao thì gần đây tôi cũng rất thiếu điểm vinh dự dùng để cường hóa, nên chúng ta cũng đừng đi quá gấp, từ từ nghĩ biện pháp tìm cái quỷ chú chó má gì gì kia tiêu diệt đi."
Nghe một câu chuyển miệng của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt không kìm được mở to hai mắt có chút kinh ngạc, bất quá cái gì anh ta cũng không nói, chỉ có cái cổ cứng nhắc gật xuống một cái.
Thời gian kế tiếp, hai người không nghiên cứu được chuyện gì liên quan đến quỷ chú, Hạ Thiên Kỳ mang một cái ghế ra ngồi ngoài cổng, Lãnh Nguyệt bắt đầu thu dọn trong ngoài, mãi đến thời gian rất khuya, anh ta mới khiến đạo quan vốn bị tàn phá khôi phục lại chút mới mẻ.
Một người ăn bánh quy túi nén, một người ăn dâu tây, hai người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không ai trò chuyện với ai.
Hai người ăn không lâu sau, lúc này mới nghe Lãnh Nguyệt lên tiếng nói với Hạ Thiên Kỳ một câu:
"Giường của phòng này bị hỏng rồi, mấy ngày này chúng ta chỉ có thể ở gian bên cạnh kia thôi."
"Có một chỗ có thể nằm là được, tôi không ngại đâu."
Hạ Thiên Kỳ nói thì nói như vậy, nhưng hắn có để ý thì cũng chẳng có cách nào khác, hắn càng không thể chạy ra sân nằm dài trên mặt đất nghỉ ngơi.
"Vừa rồi tôi có đi vòng quanh nơi này, mà sao không có thứ gì hết, tôi tưởng có thể phát hiện ra chút đồ cổ gì gì đó chứ."
"Đồ đạc của sư phụ tôi vốn rất ít, vả lại tất cả đều được mang đến biệt thự rồi, nơi này hoàn toàn trống không."
Nói đến đây, Lãnh Nguyệt đột nhiên nhìn Hạ Thiên Kỳ thản nhiên nói:
"Tôi muốn ở cùng sư phụ tôi một lúc nữa, anh đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Được rồi, bất qua khi tôi trở về ngủ thật, nếu được thì anh quan sát tình hình cho tôi."
Sau khi dặn dò Lãnh Nguyệt một câu, Hạ Thiên Kỳ lập tức quay lại căn phòng nhỏ kia.
Căn phòng này chắc chắn là phòng cũ của Lãnh Nguyệt, trong phòng ngoại trừ một cái hộc tủ mục nát đến mức rơi từng mảnh vụn, cũng chỉ có một cái ghế, và một cái giường gỗ mà miễn cưỡng thì có thể ngủ hai người.
Trên giường gỗ chỉ trải một tấm đệm, đồng thời tấm đệm này còn bốc mùi ẩm mốc, Hạ Thiên Kỳ không có ý định cởi quần áo ra, chỉ nhanh chóng nằm thẳng trên giường, sau đó trở người trên giường tìm một tư thế thoài mái.
Vì thật sự quá mệt mỏi, cho nên Hạ Thiên Kỳ nằm trên giường một lát sau đã ngủ khá sâu.
Lãnh Nguyệt ngồi ở ngoài ngưỡng cửa gian nhà, nhìn căn phòng ngày xưa sư phụ anh ta từng ở, trong mắt không ngừng ứa nước:
"Sư phụ, con trở về thăm người, con không nghe lời của người, con gia nhập Minh Phủ. Con hiểu người không muốn con bươc đi trên con đường này, không muốn để con báo thù cho người, thế nhưng, chuyện con có thể làm cho người, để con có thể báo đáp ơn của người cũng chỉ có những điều này.
Cho nên xin người tha lỗi cho con, con biết con bây giờ đang làm gì, di nguyện của người, con sẽ giúp người hoàn thành..."
Lúc này, trong núi rừng đang có ba người đi về phía trước với tốc độ cực nhanh, tốc độ của bọn họ rất nhanh chóng nhưng bước chân lại ung dung khác thường, trong quá trình không hề phát ra chút âm thanh nào dư thừa.
Lúc này lại ngh một gã đàn ông thân cao giầy, vẻ ngoài rất xấu xí hỏi mấy người bên cạnh:
"Thế nào, có tìm ra cô ta không?"
"Không tìm ra, chẳng lẽ tin tức của mày có sai rồi đi, cô ta có phải vốn sẽ không quay lại nơi này nữa?"
"Tin tức của tao tuyệt đối không sai, chắc chắn cô ta đã nhận nhiệm vụ phồ thông, cho nên đã từng đến nơi này."
"Tao không có hứng thú với cô ta, chỉ cần điểm vinh dự để đổi lại chút đạo cụ thuật pháp với cô ta thôi."
"Cái này tao đương nhiên không kém bọn mày, điều kiện tiên quyết là bọn mày phải giúp tao làm chuyện này thật gọn gàng."
Gã đàn ông xấu xí nói xong, hai người khác cũng gật đầu mang tính biểu trưng, rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Ngoài cửa lớn đạo quan hư hỏng, một bóng người đột ngột xuất hiện trước cửa.
Cô ta thận trọng nhìn vào trong quan sát, sau đó bóng dáng lần nữa biến mất, một cái chớp mắt tiếp theo lại xuất hiện trong phòng ngủ chỗ Hạ Thiên Kỳ.
Nhìn Hạ Thiên Kỳ nằm trên giường đang ngủ say, trên mặt của người vừa đến không khỏi toát ra một vệt kinh ngạc, đứng cạnh cửa do dự một lúc, cô ta lại nhẹ nhàng đến cạnh giường.
Đến cạnh mép giường rồi, người này lại đột nhiên nâng một tay lên, tiện đã duỗi thẳng về phía Hạ Thiên Kỳ.
Nhưng ngay thời điểm tay cô ta sắp chạm đến Hạ Thiên Kỳ, lại thấy Hạ Thiên Kỳ vốn đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt, sau đó quỷ khí trong cơ thể tuôn ra cuồn cuộn, hóa thành một cái miệng khổng lồ sừng sững nhắm thằng về phía người vừa đến.
Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt cũng xuất hiện trước của, nhìn bóng người vừa lẻn vào này có vẻ rất kinh ngạc hỏi:
"Sư muội?"
"Sư huynh? Huynh cũng ở đây sao?"
Người vừa lẻn vào gian phòng này không ai khác, chính là sư muội của Lãnh Nguyệt - Sở Mộng Kỳ.
Sở Mộng Kỳ lập tức thuấn di một cái, tránh ra khỏi cái miệng to kia của Hạ Thiên Kỳ, sau đó xuất hiện trước người Lãnh Nguyệt.
Còn như bên Hạ Thiên Kỳ cũng đã thu hồi quỷ khí, cũng đang giật mình vì cuối cùng lại chạm mặt Sở Mộng Kỳ ở ngay chỗ này.
"Sao muội lại ở đây?"
"Vì muội nhận được một nhiệm vụ phổ thông, cho nên mới đến nơi này."
Thấy Lãnh Nguyệt, Sở Mộng Kỳ có vẻ đặc biệt bỡn cợt, nói xong rồi, cô không quên quay đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ đang ngồi trên giường chào hỏi:
"Này tiểu tử thối, chúng ta lại gặp mặt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...