Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hàn Phong Vũ

Tiếng kêu thảm thiết là của một phụ nữ, cách bọn họ không quá xa.

Hạ Thiên Kỳ giật mình một cái, lập tức đứng dậy khỏi tảng đá, Lãnh Nguyệt cũng lần nữa đứng thẳng người, sau đó bước nhanh như chạy về phía trước.

Hai người một trước một sau chạy chừng hai mươi thước, thì phát hiện một thi thể phụ nữ vừa mới chết không lâu nằm dưới một thân cây.

Nhìn đồ đạc của thi thể phụ nữ này có vẻ là người của làng ở vùng lân cận, đôi mắt chết mở to, hai tay che trước người, giống như đang cố ngăn cản thứ gì đến gần cô ta vậy.

Sau khi thấy rõ tình trạng tử vong của thi thể này, sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều trở nên khó coi, vì trạng thái tử vong này chắc chắn hai người bọn họ đã từng thấy qua.

Gã tài xế xe buýt kia, và mấy tên cảnh sát chết trong xe kia cũng chết giống như vậy.

"Lẽ nào thứ quỷ quái kia theo đến tận đây?"

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt hoàn toàn không nắm rõ tình hình, nếu như nói đối tượng tấn công của con quỷ vật kia là bọn họ, vậy thì lẽ ra nó sẽ không bỏ qua cho bọn họ từ sớm khi còn trên đường quốc lộ mới đúng, nhưng hiển nhiên là con quỷ vật kia không làm vậy.

Nếu mục tiêu của con quỷ vật kia không phải bọn họ, thì vì sao người phụ nữ này lại chết ở một nơi cách bọn họ không quá xa chứ?

Là trùng hợp sao? Hay nói đây là lời cảnh cáo con quỷ vật kia dành cho bọn họ?

Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên Kỳ gặp phải quỷ vật kỳ dị như vậy, mà Lãnh Nguyệt cũng khó gặp phải tình huống anh ta nhìn không thấu.


"Xem ra, không cần biết con quỷ vật kia có theo dõi chúng ta hay không, chúng ta cũng nên cẩn thận rồi."

Nếu đã không có cách tìm ra con quỷ vật kia để diệt trừ, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể đánh bước nào, củng cố bước ấy mà cẩn thận một chút, dù sao lúc này cũng không có cách nào tốt hơn.

"Chúng ta hãy nhanh chóng lên đường."

Lãnh Nguyệt gật đầu, lúc này cũng không dám ở lại nghỉ ngơi thêm nữa, lại bắt đầu cùng Hạ Thiên Kỳ một trước một sau đi thẳng về phía trước, nhưng so với trước đó, bước chân của hai người rõ ràng chậm hơn một chút, không ngừng chú ý khắp bốn phía.

Mặt trời chậm rãi hạ xuống, trong rừng dần dần bị bóng tối bao phủ, giữa bầu không khí âm lãnh, tiếng "sàn sạt" không ngừng xoáy tròn trong tai khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều phát hiện một chút bất an khó gọi tên.

Vốn là đường núi chật hẹp, không biết từ lúc nào mà bắt đầu trở nên rộng rãi hơn, vốn là cây rối rậm rạp cũng dần trở nên thưa thớt, một đạo quan nhìn qua có chút cũ nát loáng thoáng xuất hiện trước mắt hai người.

"Đó là đạo quan trước đây của anh sao?"

Khi nhìn thấy tòa đạo quan dựng ở cách đó không xa, Hạ Thiên Kỳ dụi dụi mắt, nhìn qua Lãnh Nguyệt hỏi không xác định.

"Ừ, chúng ta đến rồi."

Trong giọng nói của Lãnh Nguyệt phát ra chút kích động, lại nói tiếp, kể từ khi gia nhập Minh Phủ đến nay đã rất lâu, anh ta chưa từng quay trở về đạo quan, mà có thể sau này thời gian có thể trở về sẽ càng ngày càng ít hơn.

Thấy Lãnh Nguyệt gật đầu, Hạ Thiên Kỳ lại giống như phát hiện tân đại lục vậy, tức khắc hưng phấn kêu lên một tiếng, nghĩ rằng bọn họ có thể sống sót đi đến nơi này quả thật rất không dễ dàng.


Chỉ nói trên mức độ gập ghềnh thôi đã hơn hẳn lần bọn họ đi đến thôn Hồ Lô kia, chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng mặc kệ thế nào, rốt cuộc bọn họ cũng đến nơi rồi.

Hai người thu lại tâm tư đi thẳng về phía đạo quan kia, chẳng qua khi bọn họ đến trước cửa lớn, dường như hai người đều phát hiện ra điều gì đó, trong nháy mắt đã yên tĩnh ngay.

Vì ngay lúc này, cửa lớn đạo quan khọng phải được khóa lại, mà là nằm trên mặt đất trong trạng thái bị phá tan tành.

Hiển nhiên là có người nào đó, hoặc thứ gì đó đã đập nát cửa lớn đạo quan, hoặc là ra ngoài, hoặc là vào trong.

"Lúc anh đi, cửa lớn cũng trong tình trạng này sao?"

"Không, tôi khóa lại rất chắc chắn."

Lãnh Nguyệt lắc đầu với vẻ mặt âm u, cũng không nán lại xem xét bên ngoài nữa, lúc này vọt thẳng vào trong đạo quan.

Hạ Thiên Kỳ cũng theo sau vào trong, sân đạo quan cũng không quá lớn, trên mặt đất toàn bụi cát và một số lá cây khô, từ điểm này có thể nhận ra, Lãnh Nguyệt đã không trở về nơi này một thời gian rất dài rồi.

Trong sân gồm có hai gian phòng, cửa sổ của một gian phòng trong đó hoàn toàn không hư tổn gì, nhưng một gian khác thì không khác gì cửa chính ngoài sân, vách tường bốn phía nối liền cửa sổ bị đập vỡ một mảng lớn, đứng bên ngoài có thể thấy rõ Lãnh Nguyệt đứng trong phòng, cà người đang run lên.

Hạ Thiên Kỳ đi vào có chút bận tâm, nhìn lướt qua gian phòng này, trong phòng hầu như không có gì cả, chỉ có một cái giường gỗ bị nát, và đồ vật giống bình chứa tro cốt bị nứt dưới giường.


"Đó là thứ gì?"

"Quỷ chú."

"Quỷ chú?" Hạ Thiên Kỳ không hiểu nhìn về phía Lãnh Nguyệt.

"Là một loại quỷ vật sao?"

"Không, là một loại lời nguyền." Lãnh Nguyệt lắc đầu, xem chừng cũng không rõ chuyện gì xảy ra ở nơi này.

"Đây là phòng của sư phụ tôi, tôi không biết dưới giường ông ấy vẫn còn một cái pháp bình phong ấn quỷ chú."

"Chẳng lẽ bình thường anh không quét dọn sao?"

"Có quét dọn, nhưng mà chỉ quét tới bụi bặm thôi, tôi không di chuyển đồ đạc của sư phụ."

"Cai này không quan trọng, quan trọng là cái thứ mà anh nói là pháp bình gì gì đó bị nứt rồi, vậy có phải nói lời nguyền bên trong đã được giải phóng?"

"Có thể thứ giết người kia, chính là quỷ chú trong bình chạy đi."

Nói đến đây, Lãnh Nguyệt nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ giải thích qua cho hắn:

"Nghe sư phụ tôi nói, quỷ chú này là một loại lời nguyền rất đáng sợ.

Vì quỷ vật thi triển lời nguyền này là quỷ vương.

Chỉ có quỷ vương mới có thể thi triển loại lời nguyền đáng sợ này, chỉ dựa vào một suy nghĩ thì có thể giết người trong vô hình.


Cái quỷ chú này chỉ sợ là sư phụ đã phong ấn từ rất lâu rồi, nếu không thì chú phù phong ấn trên pháp bình cũng sẽ không mất đi hiệu lực."

"Quỷ vương thi triển lời nguyền? Xem ra chúng ta thật sự chết chắc rồi, sợ là có liên lụy đến những người thôn Thông Bắc kia. Ừm? Không đúng, nếu thật sự như những gì anh nói, vậy thì chỉ sợ là chúng ta đã sớm chết chổng cẳng rồi, làm sao còn sống đến được nơi này."

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Lãnh Nguyệt nói cũng chưa chắc đáng tin cậy.

"Quỷ chú chỉ là một ý niệm do quỷ vương thi triển, mà cái ý niệm này bị sư phụ tôi phong ấn lâu như vậy, sớm đã không còn lại bao nhiêu nữa, cho nên mức độ uy lực không bằng trước đây.

Có lẽ đây cũng là lý do mà quỷ chú kia không ra tay với chúng ta."

"Vậy chúng ta phải làm sao để đối phó nó? Phải làm sao để giết chết một ý niệm?"

"Chỉ có thể nghĩ cách phong ấn nó lại lần nữa, nhưng tôi không biết có thể làm được hay không."

Lãnh Nguyệt không xác định nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại buồn bực mở miệng:

"Quan trọng là chúng ta phải đi đâu tìm nó? Một ý niệm mà thôi, vốn dĩ là thứ vô hình, tìm cũng không tìm được chứ nói chi đến đối phó."

Lãnh Nguyệt không phản bác lại lời nói của Hạ Thiên Kỳ, vì trên thực tế cũng đúng như những gì Hạ Thiên Kỳ vừa nói, trừ phi là quỷ chú kia chủ động tìm đến bọn họ, nếu không, bọn họ rất khó ra tay đối phó nó.

"Lãnh thần, tôi biết anh muốn tham gia vào chuyện này, vì anh cảm thấy đây là chuyện do mình khơi ra, nhưng hiện tại chúng ta vốn không có cách gì đối phó nó.

Mà chỉ cần thứ như thế này xuất hiện, chắc chắn quản lý cấp cao sẽ phát hiện, sau đó sẽ cho người đến thu thập, mặc dù anh không nhúng tay vào, cũng sẽ có những người khác đứng ra không để nó tiếp tục giết người.

Chúng ta cứ thành thành thật thật ở lại nơi này, đợi sau khi tế bái sư phụ anh xong thì lập tức rời đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui