Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Ngô Diệc Hằng

Biên: Hàn Phong Vũ

"Có lẽ vậy, nhưng có chút bất đồng."

"Bất đồng ở đâu?"

"Chúng ta có sức mạnh phản kháng..."

Triệu Tĩnh Thù chỉ ở lại bệnh viện ba ngày, sau đó quay về nhà tĩnh dưỡng. Mà trong ba ngày này, Triệu Hối Phong đã xử lý mọi chuyện tương đối ổn, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất chết đi, hiển nhiên xí nghiệp của Triệu Hối Phong có thể tiến thêm một bước, nhưng không biết có phải trải qua sự việc lần này quá kích thích hay không, ông quyết định thối vị nhượng lại cho người có tài khác, làm một người hưởng thụ.

Về phần mấy cô gái kia, Triệu Hối Phong cũng đã sắp xếp xong xuôi, dùng lời của ông ta để nói, ông ta không có gì đem ra khoa khoang ngoại trừ nhiều tiền.

Ông ta dùng tiền mời mấy vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng, cho những người đó mướn nguyên một tầng khách sạn, nói ngắn gọn rằng đầu tiên cứ tiến hành trị liệu trong khách sạn đến khi hồi phục, về phần làm việc sau khi hồi phục các thứ, Triệu Hối Phong sẽ nghĩ biện pháp.

Hạ Thiên Kỳ ở lại thành phố Tuyên, hắn cảm thấy chuyện ở đã giải quyết xong, cho nên cũng đến lúc về nhà rồi.

Sau khi Triệu Hối Phong biết Hạ Thiên Kỳ phải về Bắc An, ông tự mình xuống bếp làm chút thức ăn, vì Hạ Thiên Kỳ còn phải lái xe buổi đêm, nên bữa cơm này lấy trà thay rượu, chỉ đơn thuần hàn huyên chuyện thường ngày.

"Thiên Kỳ, cảm ơn, lời cảm ơn chú sẽ không nói, nói nhiều thì có vẻ giả tạo, số tuổi của chú lớn như vậy rồi nên cũng xấu hổ khi phải biểu đạt, chỉ hy vọng cháu có thể sống tốt."

Từ đầu đến cuối Triệu Hối Phong không hỏi Hạ Thiên Kỳ đã làm gì, cũng không hỏi vì sao hắn và Triệu Tĩnh Thù có thể giải quyết chuyện này, giống như ông không để ý mấy chuyện này vậy.


"Cháu biết, nhưng mà chú, có mấy lời cháu nghĩ vẫn nên mạo muội xin phép nói ra."

Hạ Thiên Kỳ uống một hớp nước, sau khi để ly xuống, trên mặt nhìn qua có chút nghiêm túc.

"Cháu nói đi, chú nghe."

Triệu Hối Phong cũng đặt ly nước xuống, cùng Triệu Tĩnh Thù nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ.

"Cái tên cổ sư trước đó bị chúng ta giải quyết kia, phía trên hắn chắc chắn còn có một thế lực khác, trước mắt chúng ta không có cách nào đối phó thế lực này, nên cháu đề nghị chú một chuyện, tốt nhất đừng ở lại thành phố Tuyên, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

Cháu biết đây là nhà của chú, xí nghiệp của chú đều ở nơi này, để chú rời đi rất khó, nhưng vì lo cho chú, cho Tĩnh Thù, hi vọng chú có thể suy nghĩ một chút."

Trước đó khi Triệu Tĩnh Thù còn nằm viện, Hạ Thiên Kỳ từng nói với cô chuyện này, Triệu Tĩnh Thù cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng không chắc chắn có thể khuyên được cha mình.

"Cái này các con không cần lo, ta đã quyết định rút lui. Ta có mấy người bạn ở phía nam, ta dự định qua kia xem xét, nếu tốt sẽ định cư tại chỗ ấy.

Người đã già thì nên an phận, tuy rằng có chút không bỏ được, sau khi về hưu sẽ rỗng tuếch ít ngày, nhưng là vì không muốn cho các con thêm phiền phức, ta cảm thấy về hưu là cần thiết."

Nói đến chỗ này, Triệu Hối Phong lại cầm ly nước lên, nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:

"Bất quá cho dù chú có dời đến chân trời góc bể, nhưng nếu muốn gặp cháu, thì cháu phải trình diện cho ta sau một cuộc điện thoại."

"Không thành vấn đề."

Hạ Thiên Kỳ cười cười cụng ly với Triệu Hối Phong, ngửa đầu uống cạn nước trong ly.

Tạm biệt Triệu Hối Phong, Triệu Tĩnh Thù tiễn Hạ Thiên Kỳ đến dưới lầu, nói với hắn:

"Đến khi sự kiện lần sau bắt đầu, tôi sẽ ở lại chỗ này trước, mãi đến khi cha tôi hoàn toàn rửa tay chậu vàng, khi trở về nếu anh có gặp Lãnh Nguyệt và Mẫn Mẫn, thì giúp tôi nói với bọn họ một tiếng, để bọn họ bớt lo lắng."

"Được, có chuyện gì thì dùng bộ đàm gọi tôi, thời gian này tôi cũng ở lại nhà, giúp đỡ cha mẹ tôi."

"Được, chào hỏi cô chú giúp tôi."

"Ừm, đi, cô lên nhanh đi, tôi đi ngay đây."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ liền mở cửa xe ngồi xuống, phất phất tay về phía Triệu Tĩnh Thù, sau đó lái xe rời khỏi tiểu khu.

Chuyến đi đến thành phố Tuyên này mặc dù gặp chút phiền phức, nhưng Hạ Thiên Kỳ thu hoạch tương đối khá, không những giúp được Triệu Hối Phong, lại còn thu được phần thưởng 12 điểm vinh dự.

Sự kiện thông thường không có trích phần trăm, nhưng lần này hắn lại trích được phần trăm, rõ ràng sự kiện này được định nghĩa thành "việc tư".


Hẳn Triệu Tĩnh Thù cũng có thể thu được 5 điểm vinh dự.

Bất quá thu hoạch được ban thưởng chỉ có thể coi là niềm vui ngoài ý muốn, vì cho dù không có phần thưởng để lãnh, hắn cũng sẽ toàn lực trợ giúp Triệu Tĩnh Thù.

"Nhiệm vụ ngẫu nhiên thu được 14 điểm vinh dự, nhận việc tư có thêm 12 điểm vinh dự, mới đây đã muốn phát tài rồi."

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình như nhà giàu mới nổi nên rất thoải mái, bất quá khi nghĩ đến một lần cường hóa【Lệ quỷ cường hóa】sẽ phải dùng đến 5 điểm vinh dự, hắn lại cảm thấy chút lương thực dư thừa này không quá nhiều.

Tiễn Hạ Thiên Kỳ rồi quay về nhà, Triệu Tĩnh Thù lại phát hiện cha mình đã xử lý xong cả bàn, đang ngồi ở trên ghế sô pha chờ mình.

"Cha hành động nhanh thật, con còn định sẽ thu dọn sau khi quay trở lại nữa chứ."

"Con đang bị thương thì chớ có lộn xộn, có điều con đã thật sự trưởng thành rồi, ngay cả cha đây cũng nhìn không thấu."

"Con có làm gì thì cũng là con gái của cha."

Triệu Tĩnh Thù cười cười lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Triệu Hối Phong.

"Thằng bé Thiên Kỳ không tồi, cha thật sự rất thích nó, không thể không nói con rất tinh mắt."

"Đó là đương nhiên, người được con để mắt đến có thể không ưu tú sao, hơn nữa hắn còn rất hài hước." Nói tới Hạ Thiên Kỳ, trên mặt Triệu Tĩnh Thù không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Thiên Kỳ tốt thì tốt, nhưng cha lại thấy hai đứa không ổn." Triệu Hối Phong do dự một chút, rồi vẫn nói ra suy nghĩ của mình:

"Con thích nó, cái này cha có thể nhìn ra, có lẽ Thiên Kỳ cũng có thể cảm nhận được, nhưng nó đối xử với con lại không có gì vượt quá bạn bè thân thiết.

Cha nói như vậy có lẽ con sẽ tức giận, nhưng nhưng có vài thời điểm làm bạn bè mới có thể bền vững lâu dài.

Lấy mẹ con mà nói, lúc ta theo đuổi bà ấy, bà ấy lại thích một gã khác, nhưng cuối cùng bà ấy lại phát hiện, cha mới là người hợp với mình nhất.


Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì lúc ấy mẹ con thổ lộ thất bại, ngay cả bạn bè hai người cũng không làm được, tâm tàn ý lạnh nên mới bị cha bắt đúng thời cơ thừa dịp bà ấy không vững lòng mà tấn công.

Ách... Ý ta con hẳn là con có thể hiểu."

Triệu Tĩnh Thù cúi đầu, sau một hồi trầm mặc, cô ngẩng đầu mạnh mẽ cố nặn ra vẻ tươi cười nói:

"Con biết, cho nên làm bạn bè là tốt rồi, giữa nam nữ vốn cũng không có quan hệ bạn bè thuần khiết, cho nên con thích hắn cũng không quá đáng đúng không."

"Cha sợ con đau lòng."

"Là phụ nữ đều sẽ có lúc thương tâm, còn phải xem lý do có đáng hay không."

Triệu Tĩnh Thù nói xong thì đứng dậy khỏi ghế:

"Cha, con hơi mệt một chút nên lên lầu trước, người cũng ngủ sớm một chút đi."

Nói xong, Triệu Tĩnh Thù bước nhanh lên lầu, chỉ để lại Triệu Hối Phong với vẻ mặt lo lắng.

Lái xe suốt một buổi tối, đến sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Thiên Kỳ mới trở lại thị xã Bắc An.

Thị xã Bắc An chỉ là cái chợ trời, nhưng mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, nhà trệt gần như đã mất dấu, khắp nơi đều là cao ốc xếp lớp như hũ tro cốt.

Cái cảm giác quen thuộc khiến hắn cảm thấy thân thiết trước kia, lúc này đã không tìm lại được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui