Dịch: Hàn Phong Vũ
Nghe tiếng kêu thảm thiết, Hạ Thiên Kỳ tức khắc ném điều thuốc lá xuống sàn, nghiêng đầu áp sát trên cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc này lại thấy trên ngã tư đường vốn không có một bóng người qua lại, lúc này bắt đầu có từng nhóm hai ba người xuất hiện.
Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng đây chỉ là người trở về nhà vào buổi tối, nhưng lại thấy rõ vết máu trên người bọn họ và biểu cảm cứng ngắc trắng bệch kia, hắn đột nhiên hiểu ra, đám người ngoài ngã tư đường này rõ ràng một đám người chết.
Đầu của đám người chết này quay ngược về sau sau, chúng vừa bước đi thong thả vừa nhìn khắp xung quanh, Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ không ổn, vội vàng rời khỏi cửa sổ bước nhanh như chạy xuống tầng dưới.
Thấy Hạ Thiên Kỳ có chút kích động, Sở Mộng Kỳ cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha:
"Có chuyện gì vậy?"
"Ở đầu ngã tư đường phía bên ngoài có không ít người chết đang rong chơi, tôi nghi ngờ những người chết kia đều là phân thân của quỷ vật, đoán chừng đang đi tìm người sống để ra tay."
Hạ Thiên Kỳ cấp tốc nói ra quan điểm của hắn với Sở Mộng Kỳ.
"Xem ra chúng ta muốn không bị tìm thấy cũng rất khó rồi..."
Nghe tin Hạ Thiên Kỳ mang đến, sắc mặt của Sở Mộng Kỳ vốn có chút trắng bệch lúc này càng khó coi hơn, vì điểm đánh dấu trên bản đồ vẫn chưa dừng lại, nếu bây giờ đã bị bại lộ vị trí dẫn dắt con quỷ vật kia đến nơi này, vậy thì xác xuất bọn họ có thể chạy đi vô cùng thấp.
"Chúng ta vẫn nên cố gắng hết sức trốn đi, nếu bây giờ còn náo động hơn nữa, thì sợ là chúng ta rất khó giữ vững đến khi điểm đánh dấu cánh cửa dừng lại, việc chính lúc này là phải ẩn nấp thật kỹ."
Hạ Thiên Kỳ cũng đồng ý với đề nghị của Sở Mộng Kỳ, cũng cảm thấy cần phải cố gắng ẩn nấp, có thể tranh thủ nhiều hơn một giây thì được nhiều hơn một giây.
"Nếu như có lệ quỷ phân thân, vậy thì chú phù trên cửa cũng không thể giữ lại, trận pháp cũng bắt buộc phải dừng lại."
Sở Mộng Kỳ đồng ý với đề nghị của Hạ Thiên Kỳ, lúc này cô đến cạnh cửa, tháo hết toàn bộ số chú phù dán trên cửa trước đó, hơn nữa còn cầm vật đựng bằng sứ kia vốn được đặt ngay ngắn ở vị trí trung tâm phòng khách lật ngược lại.
"Được rồi, bây giờ trận pháp đã dừng rồi, nếu cuối cùng chúng ta vẫn bị phát hiện, trong chúng ta ai có thể quay lại, thì người đó cầm mắt trận này xếp ngay ngắn lại, ai thuận tiện thì tranh thủ quay lại thôi."
"Chỉ cần cầm nó xếp ngay ngắn lại là được sao?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì gật đầu mang tính chất tượng trưng, sau đó hỏi một câu không xác định.
"Đúng, chỉ cần cầm nó đặt lại là được."
Nhận được lời khẳng định của Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ không nói thêm gì nữa, cả hai người tránh ở gần nhau, bởi nếu bị phát hiện thì cũng bại lộ cùng nhau, cho nên cả hai đều làm như dự định, không báo trước mà tự mình chia ra trốn ở một phía khác nhau.
Sở Mộng Kỳ trốn vào một phòng ngủ, Hạ Thiên Kỳ đi vòng quanh ở lầu hai, trong lúc nhất thời cũng không biết nên ẩn nấp ở đâu là tốt nhất, hắn định ẩn nấp trong kho đồ ngoài sân, nhưng khi hắn vừa mới cầm cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ, lại nhìn thấy hai con người chết thong thả đi vào sân thẳng về phía biệt thự.
"Chết tiệt, cái thứ cứng đờ này đến nhanh thật!"
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ chửi một tiếng, lại chạy thẳng lên lầu, không còn cách nào khác nên đành vào gian phòng ngủ của đôi nam nữ kia, trốn trong tủ.
Không được bao lâu, hắn lại nghe một tiếng vang mở cửa vọng từ ngoài vào, chỉ có điều không nghe tiếng bước chân lên lầu.
Hạ Thiên Kỳ dùng hết khả năng kiểm soát mình để không phát ra tiếng động, cứ như vậy mà nín thở chờ đợi một lúc lâu, lại nghe trong phòng ngủ vang lên một chuỗi âm thanh giường chiếu rung động, cùng lúc đó, cái tủ cũng bị thứ gì đó va mạnh vào, cánh cửa tủ bị rung nên hé ra một chút.
Nhìn xuyên qua khe hở nhỏ này, Hạ Thiên Kỳ có thể thấy tình hình trong phòng ngủ, hắn thấy một cái thây ma hình dáng một đứa bé, vung tay chụp đầu của hai người đang nằm trên giường giật xuống, máu tươi bắn tung tóe đầy cả giường đệm, thậm chí trên vách tường xung quanh.
Nhưng điều kinh khủng còn ở phía sau, vì không được bao lâu sau, lại nhìn thấy hai thi thể mất đầu kia đột nhiên thẳng đờ ngồi dậy trên giường, tiếp theo đều xuống khỏi giường, tự nhặt đầu của chúng đang nằm lăn lóc trong góc, cầm lên đặt vào trên miệng vết đứt.
Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cổ buồn nôn rét lạnh, hắn không dám hít thở, cả ba người chết kia ở lại trong phòng ngủ một lúc lâu thì đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Cũng mãi đến lúc này mới có tiếng bước chân "cộp cộp" vọng từ ngoài vào.
Hạ Thiên Kỳ cẩn thận phân biệt một chút, hắn nhanh chóng phát hiện ra tiếng bước chân rời đi không phải của ba người, mà là hai người!
Lúc này cũng khiến cho hắn không có dũng khí thở ra, đúng như dự đoán, bên này hắn vừa mới nghĩ như vậy, lại thấy khuôn mặt của một đứa bé nhỏ đột nhiên di chuyển từ ngoài cửa vào trong dò xét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ hơi mở ra một chút.
Hạ Thiên Kỳ nín thở liên tục hai phút, lúc này đã nhanh chóng đến cực hạn, nhưng vì xuất phát từ cảnh giác nên hắn không dám thở ra, còn đứa bé kia thì sau một thời gian quan sát không có kết quả, rốt cuộc thu lại ánh mắt di chuyển qua nơi khác, mãi đến khi nghe bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân thứ ba, Hạ Thiên Kỳ mới chậm rãi hé miệng, tham lam hít vào một hơi.
"Nói không chính xác, thì thật sự có thể chịu đựng đến khi điểm đánh dấu trên bản đồ dừng lại."
Hạ Thiên Kỳ không biết bên Sở Mộng Kỳ thế nào, nhưng không nghe âm thanh kỳ lạ gì vang lên, có thể là bên Sở Mộng Kỳ không xảy ra việc gì.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Hạ Thiên Kỳ nghĩ có lẽ mấy con quỷ vật kia đã rời đi, nhưng ngay lúc hắn muốn di chuyển một chút, thì lại nghe tiếng của sổ phòng ngủ đột ngột bị kéo ra.
Hạ Thiên Kỳ vội vàng nín thở lại lần nữa, nguyên nhân do góc độ lúc này khiến hắn nhìn không đến phía cửa sổ, nhưng hắn có chút tin tưởng chắc chắn rằng, giờ này phút này chắc chắn đang có một đôi mắt độc ác thăm dò nơi này.
"Bộp."
Hạ Thiên Kỳ nghe có người từ nhảy từ trên bậc cửa sổ xuống sàn, tiếng động không lớn lắm, có lẽ trọng lượng của đối phương cũng không quá nặng.
Trên thực tế thì suy luận của hắn cũng không sai, vì không được bao lâu, một người lão già gầy nhom chậm rãi đi ngang qua tủ quần áo.
Nhưng mà hơn mấy người chết trước đó, lão già này gây ra nhiều điều đáng ghét hơn, chỉ thấy nó đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, xem chừng đang kiểm tra dưới gầm giường.
"Nguy rồi, cái thứ quỷ quái chết tiệt này!"
Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ không ổn, cùng lúc đó, lão người chết kia kiểm tra không có kết quả thì cứng nhắc quay đầu lại, ánh mắt dán ngay vào tủ quần áo, cũng là chỗ ẩn nấp của hắn.
Khóe miệng của lão già kia giật giật vô cùng âm hiểm, sau đó lại đứng thẳng thân mình lên, đi đến trước tủ quần áo từng bước một rồi ngừng lại, Hạ Thiên Kỳ siết chặt nắm tay, hắn đã chuẩn bị quỷ hóa để giết chết lão già chết kia.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, một tiếng vang "ầm" rất lớn đột nhiên vọng vào từ ngoài cửa, nghe âm thanh này dường như vọng lại từ phía Sở Mộng Kỳ. Lão già chết kia đang duỗi thẳng tay về phía tủ quần áo thì ngưng lại giữa không trung, sau đó lại đi về phía cửa phòng ngủ, có lẽ định đi đến bên phía Sở Mộng Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ một chút cũng không vui mừng vì mình không bị phát hiện, vì dù Sở Mộng Kỳ bị phát hiện, hay hắn bị phát hiện thì hậu quả cũng như nhau, dù sao lúc này hai người bọn họ cũng đang trốn chung dưới một mái hiên, người nào cũng không thể chỉ lo cho thân mình.
Mà đám người chết kia đều là phân thân của lệ quỷ, một khi có một phân thân bị giết đi, vậy thì con quỷ vật có thể phát hiện ra vị trí của bọn họ rất nhanh, nên cần phải giảm bớt sự chú ý về phía nơi này.
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ đang lo lắng suy đoán, thì lại nghe ngoài cửa vọng đến một tiếng "ầm", cùng lúc đó, giọng của Sở Mộng Kỳ cũng theo sau vọng vào tai hắn:
"Đừng ẩn nấp nữa, chúng ta bị phát hiện rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...