Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ không buồn chú ý đến cô gái kia, nếu đã không có gì hay ho để nói, thì cũng xuất phát từ sự thận trọng.
"Này, anh đừng hòng đi! Mau dừng lại kể hết rõ ràng mọi chuyện cho tôi!"
Thấy Hạ Thiên Kỳ không chú ý gì đến mình, cũng không nói năng gì mà chỉ cắm đầu đi thẳng, cô gái nhất thời có phần nóng nảy, bước nhanh đến đuổi theo.
"Này, tôi đang gọi anh, anh không nghe hay sao, cái người này... Sao mà ngay cả chút phép lịch sự cũng không có vậy chứ!"
Bị cô gái kia lảm nhảm làm phiền, Hạ Thiên Kỳ mới dừng chân lại, vẻ mặt khó chịu nhìn cô gái nói:
"Phép lịch sự là thứ gì? Cô nói tôi không có vậy thì cô có đấy, tốt lắm, cô lấy ra cho tôi xem thử! Hôm nay tôi thực sự muốn nhìn xem cái phép lịch sự này là thứ gì!"
"Anh không cần nhiều lời với tôi, tôi chỉ hỏi một câu thôi, có phải 5 điểm vinh dự kia đã bị anh thu hay không?!"
Cô gái trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, vẫn dùng ngữ khí ra lệnh như cũ.
"Nếu như tôi nói không thì cô tin sao? Mặt khác, tôi lấy được hay không lấy được có liên quan gì đến một sợi lông của cô sao?! Nhân lúc tôi vẫn chưa nổi giận, tôi thấy cô nên tránh xa tôi ra một chút là tốt nhất, một khi tôi đã nổi giận rồi thì đến tôi còn thấy sợ mình đấy!"
"Anh đang đứng đây khoác lác chứ gì?! Anh nghĩ tôi không biết sao? Chỉ vừa mới được thăng chức lên làm quản lý quèn, còn muốn làm tôi sợ? Thật sự quá mức buồn cười!"
Cô ta bĩu môi khinh thường, không để cho Hạ Thiên Kỳ có cơ hội mở miệng ra đến cùng:
"Nhóc con, không cần phải giả vờ với chị, 5 điểm vinh dự kia chắc chắn là đã bị cậu cầm đi, không cần nói nhiều, cậu có thừa nhận hay không?"
"Cô đã cũng khẳng định chắc chắn như vậy, cô con đi hỏi tôi để làm cái gì? Cô đây không phải là có bệnh đấy chứ?"
"Nếu cậu còn dám nói lại chị một câu nữa, chị đây đảm bảo nhổ sạch răng của cậu!"
Bị Hạ Thiên Kỳ chế nhạo một câu, khiến cho trên mặt cô ta vừa xuất hiện chút tức giận, Hạ Thiên Kỳ không buồn để ý, chỉ cười lạnh nói:
"Tôi và cô cứ nói cho rõ ràng đi, cô nếu như là cố tình đến tìm tôi gây chuyện, như vậy thì cũng không có ý tốt, dù cô dây dưa ở đây lâu hơn cũng không kiếm được lợi lộc gì từ tôi đâu."
Cô ta hoàn toàn không thèm nghe Hạ Thiên Kỳ đang nói gì, lập tức ngắt lời nói:
"Nơi này là chị đây đến trước, chẳng qua do cậu tương đối may mắn cho nên mới gặp con quỷ vật kia trước chị, nhưng trước khi con quỷ vật kia xuất hiện, thì quỷ vật trong thông đạo đã bị chị thu thập toàn bộ, cho nên cứ xem như đã bận rộn giúp cậu rồi đi."
"Đó cũng là lý do?"
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hình như mình đang bị người khác đe dọa, trên thực tế thì đó cũng là sự thật, lại nghe cô ta chậm rãi nói:
"Cậu nhất định phải cung cấp cho chị chút đồ hoán đổi xem như bồi thường."
"Không có đâu." Hạ Thiên Kỳ thẳng thừng từ chối.
Trên thực tế hắn cũng không có, chỉ có điều nếu nói lại, thì dù hắn có đi nữa, hắn cũng không giao ra cho cô gái trước mắt này.
"Chúng ta đều là người của Minh Phủ, chị cũng không có ý muốn gây khó khăn cho cậu, cho nên cậu chỉ cần giao cho chị một chai thôi là đủ rồi, chuyện này cứ như vậy mà quên đi, nếu không thì, cậu cứ xác định là không cách nào rời khỏi nơi này."
Cô ta nói, khuôn mặt dần thay đổi, chóp mũi càng lúc càng nhô ra, miệng và mắt thì dần co rút lại, ngay cả bên hông cô ta vốn đang mảnh mai, lúc này đã trở nên càng thêm nhỏ hơn nữa.
Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng cô nàng này vốn là một thầy thuật pháp, nhưng lại không nghĩ đến cô ta cũng là thể chất quỷ vật, hơn nữa sức mạnh cũng phá bỏ đến cấp lệ quỷ rồi.
"Nhóc con, chị đây không muốn nhiều lời vô nghĩa với cậu nữa, mau giao hết đồ đạc ra cho chị, sau đó cậu có thể rời đi."
"Cô khinh người quá đáng rồi đấy! Phần thưởng điểm vinh dự này người nào đạt được thì là của người đó, trước đó chúng ta cũng chưa từng quen biết gì nhau, cũng chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì, bây giờ rõ ràng cô đang ăn cướp trắng trợn!"
"Được rồi, cậu thật sự đã khiến chị không thể nhẫn nhịn nổi nữa, nên chị chỉ có thể chiều theo ý muốn của cậu. Sau khi giết chết cậu rồi thì sẽ lấy ba lô của cậu, loại người như cậu thế này, thật là quá mức hèn hạ."
"Còn chưa khoe khoan hèn hạ ra ngoài như cô!"
Hạ Thiên Kỳ chưa từng có ý định chạy trốn, vì cô ta thật sự khinh người quá đáng, mặc dù hắn không xác định được cô ta mạnh hơn bao nhiêu so với mình, nhưng về mức độ thuần thục trong vấn đề khống chế và thao túng quỷ khí, và nâng cao tốc độ, thì hắn cảm thấy cho dù không thể địch lại, cùng lắm cứ quay đầu chạy trốn là xong.
Những lời mắng chửi này ra khỏi miệng, Hạ Thiên Kỳ cũng quỷ hóa thành lệ quỷ, cùng lúc đó, quỷ khí tuôn ra từ hai bên hông, một phần phân ra làm quỷ giáp phát ra ánh sáng đen lập lòe, một phần biến thành một cái lưỡi hái to lớn phát ra ánh sáng màu máu.
Hạ Thiên Kỳ nắm quỷ binh trong tay, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Cô ta vốn là ôm thủ đoạn muốn phá đi ý chí bình tĩnh trong đầu của Hạ Thiên Kỳ, cho rằng Hạ Thiên Kỳ là thầy thuật pháp, nghĩ rằng muốn ỷ vào tốc độ của mình để giết Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại không nghĩ đến Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc cũng là thể chất quỷ vật.
"Cậu cũng là thể chất quỷ vật?"
"Đầu óc cô đã có vấn đề, lẽ nào đến cả mắt mũi cũng có vấn đề hay sao? Tại sao không tự quản thân mình nhìn xem?!"
Biểu hiện của Hạ Thiên Kỳ rất cương quyết, quyết không thể để cho cô gái kia cảm giác được nội tâm mình thiếu tự tin.
"Chị đây thừa nhận đã đánh giá cậu quá thấp, chỉ có điều cậu cho rằng cậu có thể thắng được chị sao?"
Ngữ âm trong lời nói của cô ta không hề hạ xuống, sau đó dần biến mất trong tầm mắt Hạ Thiên Kỳ, thấy thế, đôi đồng tử của Hạ Thiên Kỳ đột nhiên co rút, trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ "thuấn di".
*Thuấn di: dịch chuyển tức thời.
Hắn muốn điều khiển quỷ khí hình thành một lớp phòng ngự theo bản năng, nhưng không đợi cho quỷ khí biến hóa hoàn chỉnh, bức thành che chở chưa kịp hoàn thành lại bị xụp đổ hoàn toàn.
Sau đó cô ta xuất hiện, vỗ vỗ tay nói:
"Tốc độ không tồi chút nào, nhưng kế tiếp cậu còn có thể chống đỡ nổi nữa không!"
Hạ Thiên Kỳ không dám phân tâm cãi nhau với cô ta, phân tán sương mù ra khắp bốn phía, lấy thân mình làm trung tâm, hình thành một cột vòi rồng bằng quỷ khí.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, bóng dáng biến mất lần nữa, đến khi cô ta xuất hiện trở lại thì đồng thời cũng đã đến trên đỉnh đầu của Hạ Thiên Kỳ, móng vuốt sắc bén đâm thấu vòi rồng quỷ khí, để lại một lỗ hổng lớn phía trên.
Chỉ có điều Hạ Thiên Kỳ không ngồi không, không ngừng vung lưỡi hái chém nhiều nhát về phía cô gái kia, chưa từng có ý định tránh né.
Trong lòng Hạ thiên Kỳ buồn bực đến muốn chết đi, tự cảm thấy năng lực thuấn di của cô gái này giống như là mắc phải án treo, chính xác là bất khả chiến bại, nếu như đánh không thắng thì cứ chạy trốn trong nháy mắt là xong.
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ khổ sở không biết làm sao với năng lực thuấn di cô gái kia thì, lại thấy cô ta lắc lắc đầu, tiếp theo đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường nhìn hắn nói:
"Không đánh, không đánh, mấy thứ đồ kia của cậu, chị cũng không cần nữa, vậy đi."
Nghe được một câu nói của cô gái kia, Hạ Thiên Kỳ hơi có phần mông lung đưa mắt nhìn cô ta, không biết cô nàng này lại phát thêm cái bệnh thần kinh gì nữa, rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong rồi, nhưng lại đột nhiên không đánh.
"Cô còn muốn làm cái trò hề gì nữa đây, nghĩ muốn thừa dịp tôi buông lỏng cảnh giác rồi sau đó sẽ đánh lén tôi sao? Cô cho tôi sẽ bị mắc lừa sao?"
Hạ Thiên Kỳ tránh phía sau bức thành bằng quỷ khí, thận trọng đề phòng đòn đánh lén của cô ta.
"Chị đây nói chuyện luôn giữ lời, chị nói không đánh thì chắc chắn là sẽ không đánh, mặt khác cậu cũng đâu phải loại dễ giết như vậy, bất kể là sức mạnh, sự nhanh nhẹn, hay sức phòng ngự đều rất mạnh, mặc dù chị đây đang chiếm ưu thế, nhưng nếu như tiếp tục đánh tiếp thì nhiều nhất chỉ là liều mạng lưỡng bại câu thương, quá mức không đáng.
Chi bằng bán cho cậu một cái ân huệ, chúng ta trở thành bạn bè, đối với người nào cũng rất tốt."
"Cô có thể có tư tưởng tốt như vậy hay sao? Nói tôi nghe, cô đã dùng chiêu này giết chết bao nhiêu người rồi?!"
"Cậu... Cái con người này thật đúng là quá mức đa nghi, có phải trong nhận thức của cậu, tất cả đều là người xấu không?!"
"May mà ý kiến cô nói ra cũng không tồi chút nào, cô vừa mới nãy là như thế nào, chẳng phải là đe dọa tôi hay sao?! Lại còn muốn giết người cướp hàng hóa, những lời này nói ra cũng là trong lúc mất sạch dây thần kinh rồi!"
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ âm thầm đem mười tám đời tổ tông các thế hệ của cô gái kia ân cần thăm hỏi hết một lần, nói đến ngọn nguồn thì hiện tại hắn không có cách nào tóm lấy cô ta, nếu không thì đã sớm giết chết cô ta rồi.
Cô ta thấy Hạ Thiên Kỳ nhất quyết không thèm tin cô, cô thở dài rồi cũng chỉ tốt bụng buông tha giải thích lý do:
"Được rồi, cho dù là cậu có không tin, nhưng chị định tổ chức một tổ đội với cậu..."
Cô ta lẩm bẩm nói một câu, rồi lại vác túi đồ bỏ đi thật nhanh, mãi đến khi cô ta hoàn toàn biến mắt hẳn trong tầm mắt, Hạ Thiên Kỳ mới khôi phục lại tình trạng bình thường, trong tận đáy lòng âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...