Dịch: Hàn Phong Vũ
Vương Phúc nghe xong thì gật đầu, cũng không có biểu hiện phản đối, vì gã nhìn ra chính xác đây là lần đầu Hạ Thiên Kỳ tham gia nhiệm vụ ngẫu nhiên này, đồng nghĩa với suy đoán trước đó của gã hoàn toàn chính xác.
"Nếu chúng ta muốn thu được 3 điểm vinh dự kia, thì chắc chắn phải có va chạm với mấy con quỷ vật này, nên trước mắt cứ ngồi đợi ở đây là được rồi, nếu như lát nữa mấy con quỷ vật kia có mời chúng ta ăn cơm, thì chúng ta cũng phải ngồi xuống nếm thử vài miếng."
"Anh đây đang đói bụng lắm hay sao? Đói đến mức thức ăn quỷ vật làm ra cũng nuốt trôi?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì vội vàng lắc đầu, làm ra một bộ dạng kiểu như anh bằng lòng ăn thì anh cứ ăn, dù thế nào đi nữa, tôi thà nhịn không ăn.
Thấy thế, Vương Phúc cười cười nói:
"Cũng không đến mức đáng sợ như vậy, thức ăn do quỷ vật làm, nói dễ hiểu thì là thịt người chết linh tinh các loại, ghê tởm vẫn hoàn ghê tởm nhưng vẫn có thể ăn được."
Hạ Thiên Kỳ chỉ lắc đầu không dài dòng lôi thôi nữa, gian nhà tranh rơi tõm vào sự im lặng đầy áp lực.
Qua một thời gian, Hạ Thiên Kỳ và Vương Phúc đồng thời đứng thẳng người dậy, sau đó một người đi đến cạnh cửa sổ, một người đi đến cạnh cửa, giống như cảm giác được điều gì đang đến.
"Đã trở về rồi sao, thu hoạch hôm nay thế nào?"
Lúc này giọng nói của người phụ nữ vọng từ ngoài vào.
"Là ngược lại, hôm nay tôi không tìm được con mồi nào, nếu có thì đều chạy thoát cả."
Hạ Thiên Kỳ nghe được giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này không được lưu loát lắm, như thể âm thanh đang cố gắng tìm cách thoát khỏi cổ họng ra ngoài vậy, hắn cho người đàn ông đang nói chuyện này chính là người chồng của người phụ nữ kia.
"Phải, lúc này xem như cả gia đình đã tề tựu đông đủ."
Vương Phúc đi đến, có chút buồn cười nói:
"Thấy không, nhiệm vụ ngẫu nhiên này có bao nhiêu chuyện nguy hiểm kỳ quái, đến quỷ vật cũng xuất hiện một nhà lớn bé."
"Đúng vậy, nếu như đổi lại là người bình thường nhìn vào, nói không chừng sẽ tin bọn chúng sái cổ."
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt của Hạ Thiên Kỳ đột nhiên ngừng lại, vì trong lúc vô ý hắn đã liếc nhìn đến túi của Vương Phúc để ở một góc bên cạnh cửa, nhìn thấy túi đồ dựng thẳng tắp ở đó, bên trong hẳn là tích trữ không ít đồ đạc.
Hạ Thiên Kỳ đảo mắt một vòng, lúc này lại quay trở lại ngồi xuống giường, không nói thêm gì nữa.
Hắn cứ ngồi như vậy mãi đến ba phút sau, lúc này lại nhìn thấy cánh cửa của gian nhà tranh bị kéo ra một khe hẹp, sau đó một cặp mắt hiện ra nhìn vào trong:
"Chú, mẹ gọi các chú sang ăn cơm, cơm đã xong rồi."
Ngoài cửa, đứa bé nhỏ kia nói có chút u ám.
"Bọn chú đến ngay đây."
Vương Phúc đồng ý rất sảng khoái, đứa nhỏ kia nghe xong thì gật gật đầu, còn không quên liếc mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái.
"Chúng ta đi thôi."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình bị đứa nhỏ kia theo dõi thì cũng đứng dậy khỏi giường, nhìn Vương Phúc nói một câu cho có lệ.
Vương Phúc gật đầu, cũng không nói gì thêm, chẳng qua chỉ nói Hạ Thiên Kỳ hãy đi trước, để đề phòng nguy cơ một phần vạn nên gã ta cần phải chuẩn bị một chút.
Hạ Thiên Kỳ không biểu hiện ra nghi ngờ gì, chỉ gật đầu rồi rời khỏi gian nhà tranh trước, không quên mang theo ba lô trên lưng.
Đi theo sau đứa nhỏ kia, Hạ Thiên Kỳ luôn chú ý phía sau lưng mình, Vương Phúc không nán lại trong phòng quá lâu, nhiều nhất chỉ hơn 20 giây, sau đó vội vàng đuổi theo đến nơi, đi cùng với Hạ Thiên Kỳ vào gian nhà tranh ở nơi có cả một nhà của đứa nhỏ kia.
So với gian phòng tranh chỗ mà bọn họ nán lại thì gian nhà này lớn hơn nhiều, mặc dù bên trong cũng trống trơn không có đồ vật nào, nhưng có một cái bàn làm vật dụng thì vẫn phải có.
Sau khi vào trong, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông vừa mới quay về kia, đầu tốc rối bù gần như che khuất đi toàn bộ khuôn mặt, quần áo trên người dính đầy bùn đất, mùi hôi thối phảng phất.
Khi hắn đang tập trung đánh giá người đàn ông kia, ông ta cũng đang nhìn Hạ Thiên Kỳ chăm chăm, không biết vì sao, Hạ Thiên Kỳ lại có cảm giác quen thuộc khi nhìn người đàn ông này, giống như đã từng gặp ông ta trước đó.
Đương nhiên, sự bất an cũng theo đó mà mạnh hơn.
Trong gian nhà tranh này, ngoại trừ người đàn ông trong một gia đình ra, còn có một bà cụ gầy đét, bà cụ này ngồi tựa vào ở góc tường không ngừng ho khan.
"Đến đây đến đây đến đây, mời khách quý ngồi."
Lúc này người phụ nữ niềm nở mời Hạ Thiên Kỳ ngời xuống, Hạ Thiên Kỳ chỉ gật đầu ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, sau đó cùng ngồi xuống với Vương Phúc.
"Trong nhà không có thứ gì ngon lành để ăn, các vị cứ bắt đầu tạm bợ... Tạm bợ đi... Khụ khụ..."
Sau khi nhìn thấy cả hai người ngồi xuống, bà cụ già kia đột nhiên đưa mắt nhìn bọn họ nói một câu, lát sau được người đàn ông kia đỡ đến ngồi vào bàn.
"Thật là thơm quá."
Sau khi ngồi xuống, đột nhiên bà cụ quay về phía cái bàn trống trơn nói một câu khiến Hạ Thiên Kỳ và Vương Phúc thấy lạnh toát cả sống lưng.
Cùng lúc đó, người phụ nữ và đứa nhỏ kia đều bưng đến hai đĩa lớn đầy thức ăn đi đến.
Khi đồ ăn được đặt lên bàn, Hạ Thiên Kỳ đưa mắt nhìn thoáng qua hai đĩa lớn bày món ăn này, troing đĩa không có chút rau cải nào, toàn bộ đều là xương cốt và thịt.
"Đừng khách sáo, cứ ăn đi."
Trong lời nói người phụ nữ không có chút khách sáo nào, không biết có phải trước đó Vương Phúc đã nói chuyện với bọn chúng rõ ràng chưa, sau đó chỉ đơn giản nói với hắn là không cần quan tâm đến thân phận của bọn họ.
Không có bất cứ món chính nào, tất cả chỉ toàn xương cốt và thịt, người đàn ông kia đưa thẳng tay không lục lọi trong cái chậu lớn, Hạ Thiên Kỳ thậm chí là còn có thể nhìn thấy bùn đất trên tay hắn rơi vào bên trong.
Khóe miệng Hạ Thiên Kỳ không nhịn được mà giật giật trong thoáng chốc, thấy một màn như vậy, cũng không còn cảm giác được món ăn này có bao nhiêu thơm ngon nữa.
Người đàn ông lục lọi một lúc lâu thì lấy ra một quả tim, Hạ Thiên Kỳ thấy rõ ràng, đó là một quả tim người còn nguyên vẹn!
"Trẻ em đang tuổi ăn tuổi lớn thì nên ăn nhiều vào một chút."
Người đàn ông cầm quả tim kia đặt vào trong tay đứa nhỏ kia, đứa nhỏ nhận lấy trái tim thì rất vui vẻ, bắt đầu cắn từng miếng một nhấm nháp đến khi hết.
Không để sự chờ đợi của Hạ Thiên Kỳ kéo dài quá lâu, lúc này lại thấy người phụ nữ kia cũng vươn tay vào trong chậu, ngừng lại ở đó một chút rồi lục lọi một lúc lâu, sau đó lôi ra nửa cái đầu người.
Trên đầu người vẫn còn dính chút tóc, mặc dù chỉ có một nửa, nhưng có thể nhìn ra được đó là một người đàn ông.
Cầm cái đầu người ra khỏi cái chậu lớn nóng hầm hập kia, người phụ nữ lại đưa nó cho bà cụ.
"Thân thể mẹ không được khỏe, ăn chút đầu người có tác dụng bồi bổ."
Bà cụ lắc đầu, không hề có ý nhận lấy nửa cái đầu người này, chỉ khàn giọng nói:
"Cứ để cho đứa nhỏ ăn đi, bây giờ mẹ ăn không nổi loại đồ này, mẹ chỉ có thể ăn đồ tươi sống."
Người phụ nữ nghe xong thì không nói gì nữa, cầm nửa khối đầu người đưa cho người đàn ông kia, người đàn ông cạy phần nắp xương sọ ra, cầm khối đầu người uống hết phần não bên trong.
Hạ Thiên Kỳ đã gần như muốn nôn ra, về phần Vương Phúc còn tệ hơn Hạ Thiên Kỳ, sắc mặt gã càng lúc càng tái xanh tái xám, hai tay không ngừng run lên.
Một nhà vài miệng ăn ngấu ghiến như hổ đói, lúc này cũng là lúc Hạ Thiên Kỳ và Vương Phúc ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ như có gì đó không đúng cho lắm.
Mỗi lần Hạ Thiên Kỳ quan sát điểm biểu thị 3 điểm vinh dự kia, hắn phát hiện mặc dù màu sắc có thay đổi một chút, nhưng không có biểu hiện giống với những gì Vương Phúc nói trước đó, tức hoàn toàn biến thành màu đỏ.
Ngay trong lúc trong lòng Hạ Thiên Kỳ thúc dục 3 điểm vinh dự kia biến thành màu đỏ nhanh nhanh một chút, thì "một nhà lớn bé" kia ngồi ở bên cạnh bọn họ lại đột nhiên ngừng việc ăn uống, dùng ánh mắt mang đầy nghi ngờ quan sát bọn họ.
"Vì sao các vị lại không ăn? Chẳng lẽ cảm thấy không thể ăn sao?"
Người phụ nữ nói có phần mất hứng.
"Thành thật thì trước khi đến đây tôi đã ăn rồi, nên bây giờ không ăn nổi nữa, nếu ăn vào nữa thì sẽ không kìm được mà nôn ra lại."
Hạ Thiên Kỳ lúc này kiên trì giải thích nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...