Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hàn Phong Vũ

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy con đường này không quá hợp tình hình rồi, vì cả chuyến đi thật sự quá dài, theo như bản đồ hiển thị, nếu hắn không vòng quanh trên đường mà cứ đi một mạch thẳng đến điểm cuối cùng, thì ít nhất cũng phải mất quãng thời gian ba ngày đường.

Ba ngày tăng lên gấp ba lần là chín ngày, nếu như thức ăn bổ sung không đủ đáp ứng nhu cầu, cho dù hắn không rơi vào cảnh nguy hiểm đi nữa thì cũng sẽ chết vì đói, huống chi trong nhiệm vụ mà không rơi vào tình cảnh nguy hiểm là chuyện không thể xảy ra.

“Với người có lòng tin tuyệt đối vào thực lực của mình, chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện thu hết toàn bộ điểm vinh dự trong nhiệm vụ này như một con rắn tham ăn, cũng là đi theo con đường xa nhất. Nhưng xét trên tốc độ thì sẽ rất chậm, nhiều nhất chỉ có thể thu được 3 điểm vinh dự và 5 điểm vinh dự, còn như 8 điểm vinh dự và một lần chấm điểm cấp ưu tú thì không đến đạt được.

Mà nếu cảm thấy mình là một tên yếu nhớt thì sẽ liều mạng đi thẳng đến điểm cuối cùng, như vậy rất có thể sẽ đạt được mốc cho điểm cấp ưu tú kia.

Hoặc có thể sẽ có một loại người giống mình, hoàn toàn không có gì để tự tin vào sức mạnh bản thân, còn muốn mò đến tìm món lợi, vậy thì loại người này sẽ chọn con đường nào đây?”

Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó chia toàn bộ đường đi thành ba hướng.

Con đường thứ nhất là đường dài nhất, nếu đi theo đường này thì có thể thu được toàn bộ phần thưởng, tốn mất một khoảng thời gian đại khái khoảng 8 – 10 ngày.

Đường thứ hai là chỉ thu được duy nhất một trong những phần thưởng gần với điểm cuối, ví dụ như 8 điểm vinh dự, hay lần cho điểm cấp ưu tú, đường này cũng tiêu tốn một khoảng thời gian đại khái khoảng 3 – 5 ngày.

Còn như con đường thứ ba, là đi thẳng đến thu 5 điểm vinh dự, còn có thêm 3 điểm vinh dự, nhưng có chút lẩn quẩn với một vài đường vòng, vì hai phần thưởng này tương đối lệch góc nhau.


Sau khi tổng kết ra được ba đường, Hạ Thiên Kỳ cẩn thận phân tích một chút, cuối cùng lại cảm thấy với sức mạnh bản thân hắn hiện tại, thì con đường thứ ba chính là lựa chọn an toàn nhất, cũng dễ kiếm được món lợi nhất.

Vì hễ là người thông minh thì sẽ không chọn đi đường dài nhất, dù sao nếu nói như vậy, thì đến khi thu được 3 điểm vinh dự, rất có thể ngưởi khác đã thu được 5 điểm kia, sau đó cho dù anh có thay đổi đường đi khác cũng rất khó theo kịp tốc độ của những người khác.

Cho nên nếu thông minh, hơn nữa còn là người có sức mạnh thì sẽ nhanh chóng bay thẳng đến điểm kết thúc, tiện đường thu luôn 8 điểm vinh dự và một lần cho điểm cấp xuất sắc, còn như phần thưởng 3 điểm vinh dự và 5 điểm vinh dự nhỏ bé kia thì cứ vứt đi.

Mà nếu sức mạnh yếu hơn một chút, sẽ chỉ nhận được chính xác "đầu xương" bị những kẻ mạnh ném đi, chỉ có thể đánh cược vào vận may để liều mạng trên cả liều mạng.

"Đi được rồi, mình sẽ không tranh cũng không đoạt, chỉ một cái 3 điểm vinh dự thôi là đủ tốt rồi, còn lại thì cứ để cho các người tranh đoạt với nhau đi."

Rốt cuộc Hạ Thiên Kỳ xác định sẽ chọn đường thứ ba, đầu tiên sẽ không đi dọc theo bản đồ thẳng tiến đến điểm cuối cùng, mà là thêm vào nhiều con đường dẫn đến vị trí phần thưởng 3 điểm vinh dự.

"3 điểm vinh dự cũng là thịt, có thể là không công đạt được cũng là tốt rồi."

Hạ Thiên Kỳ không dám lãng phí thêm thời gian nữa, nếu đã quyết định được thì cứ dứt khoát lên đường đến đó ngay, nghĩ là làm, hắn lại mang ba lô lên lưng, sau đó cẩn thận quan sát một lần để chắc chắn là không có ai sau lưng mình, lúc này mới bắt đầu cảnh giác đi đến vị trí của phần thưởng 3 điểm vinh dự kia.

Căn cứ vào đánh dấu trên bản đồ, vị trí chính xác của 3 điểm vinh dự kia nằm trong một mảnh rừng khô, không biết 3 điểm vinh dự này khi đã bị người khác giành được sẽ biến mất đi, hay ai đến cũng có thể đạt được.

Nếu như có người đến trước hắn thì cần phải đi nhanh chân hơn một chút, nhưng nếu như là người đến sau, thì hắn lại càng phải chờ đợi.


Nhưng lúc này hắn cũng không thể nào xác định rõ điểm này, cho nên chỉ có thể hướng suy đoán về phía tương đối gay go, tăng tốc độ lên hướng về nơi ấy gấp gáp bước đi.

Ánh mặt trời càng lúc càng tối tăm, trước đó bầu không khí vẫn còn chút ấm áp, chỉ không chú ý một chút thôi đã trở nên u ám hơn.

Dù cho có bước đi không ngừng như Hạ Thiên Kỳ lúc này, cũng không thể cảm nhận được một chút nhiệt lượng nào, chỉ cảm thấy gió lạnh bốn phía thổi qua một trận, lúc tạt vào người ít nhiều gì cũng khiến hắn có chút ngứa ngáy da đầu.

Đi được khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, Hạ Thiên Kỳ mới dừng chân lại nghỉ ngơi một chút, mở ba lô ra lấy một chai nước suối uống một ngụm. Hắn không dám uống quá nhiều, dù sao thì hắn chỉ có hai chai nước suối, nên hắn cần phải sắp xếp đồ ăn thức uống cho hợp lý.

Nếu như thực phẩm thật sự không đủ dùng, thì hắn cũng chỉ phải nghĩ cách chém giết, dù sao thì cũng không được để mình chết vì đói.

Vì sợ mình sẽ đi nhầm hướng, cho nên cứ đi được mấy bước, Hạ Thiên Kỳ lại dừng chân để xem lại bản đồ một lần để chắc chắn mình không đi lệch khỏi lộ trình đã vạch ra trước đó.

Bỏ chai nước vào trong ba lô, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu dùng toàn bộ sức lực đứng dậy tiếp tục lên đường, đi được một khoảng thời gian tương đối dài, vùng đồng bằng lúc đầu lại biến thành một mảnh đất đầy những gò đất nhấp nhô.

Nhìn thấy trước mắt có một đám gò đất nhô lên, Hạ Thiên Kỳ bỗng nhiên có một loại cảm giác như mình đang đi vào một bãi tha ma.

Bản đồ bởi vì là một bản vẽ phác thảo, cho nên có một số địa điểm không được đánh dấu, ví dụ như trước mắt lúc này, Hạ Thiên Kỳ nghĩ mình đã từng lẩn quẩn qua nơi này rồi, nhưng khi nhìn lại thì vẫn chưa nhìn được về phía cuối nơi này, trong lòng hơi do dự một chút, rốt cuộc vẫn cất bước đi vào.


Cố gắng chọn một con đường bằng phẳng để đi, nhưng mà khi hắn vừa đi được vài bước, hắn lại có cảm giác như có người lén lút theo sau lưng, tiếng bước chân nối tiếp không ngừng, khiến cho Hạ Thiên Kỳ thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn lại.

"Xem ra nơi này không nhất định là một bãi tha ma thật sự."

Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ mình bị tiểu quỷ đuổi theo, ngay sau đó hắn quỷ hóa thành lệ quỷ không chút do dự, quỷ khí toàn thân phát ra xua đuổi vẻ âm u lạnh lẽo, đồng thời đưa ra một lời cảnh cáo với thứ đang theo đuôi hắn như hổ đói rình mồi kia.

Quả nhiên, theo trạng thái quỷ hóa của hắn, cái cảm giác giống như bị người theo dõi tức khắc biến mất tăm.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nếu như đến giờ hắn vẫn chưa đột phá đến cấp lệ quỷ trước khi đối diện với nơi này, chỉ sợ là bị một đám tiểu quỷ vây đến phanh thây.

Mảnh khu vực đầy gò đất nhấp nhô bao phủ một diện tích rất lớn, Hạ Thiên Kỳ đi được khoảng hơn 20 phút đồng hồ mới thấy phần cuối cùng thấp thoáng trước mắt.

Phần cuối cùng ở nơi ấy có dựng mấy gian nhà đã bị cây cỏ phá hết mấy phần, có vẻ không mấy ăn khớp với cảnh vật xung quanh.

"Sao ở đây lại có một tòa kiến trúc?"

Hạ Thiên Kỳ lại đánh hơi được mùi nguy hiểm, cho nên hắn không dám đến gần những kiến trúc kia, cố gắng hết sức vòng quanh trước mặt chúng để đi thẳng về phía trước, lúc này thì điều kiện tiên quyết chính là phòng ngừa nguy hiểm, hắn cũng không để ý quá nhiều mà mà tự mình đi đến mấy trăm thước.

Nhưng mà ngay khi hắn sắp luồn lách qua được một gian phòng đổ nát đầy cỏ cuối cùng, ánh mắt của hắn thoáng nhìn lướt qua, lại nhìn thấy một đứa bé nhỏ ghé vào chỗ khe hở trên cánh cửa đang toét miệng ra cười cười nhìn hắn đầy mong đợi.

Hạ Thiên Kỳ vội vàng thu lại ánh mắt, nhưng ngay lúc này, bên cạnh người lại vọng đến một chuỗi những tiếng cười "he he".

Hạ Thiên Kỳ xoay người quan sát theo bản năng, phát hiện ra phía sau có hai người già tóc hoa râm đứng ngay phía đối diện, cả người cúi gập xuống nhìn hắn cười cười.


"Cậu thanh niên..."

Sao Hạ Thiên Kỳ lại không biết chúng nó là thứ quái quỷ gì, cho nên ngay cả nhìn cũng không quay đầu lại nhìn, lập tức liều mạng chạy đi.

Chạy được một hơi được khoảng mấy trăm thước, hắn vốn tưởng đã bỏ xa hai con quỷ vật kia sau lưng rồi, kết quả sau lưng vẫn vang lên một tiếng thở dài:

"Ai?"

Cả người Hạ Thiên Kỳ cứng nhắc ngừng lại, sau đó quay đầu lại với vẻ mặt vô cùng khó coi, lúc này lại nhìn thấy hai người già mặt đầy nếp nhăn đứng ngay sau lưng mình từ lúc nào.

Vẻ mặt của đám người già này phủ một màu tím thẫm như người bị trúng độc, thân người cúi gập xuống, đột đôi đồng tử hình tam giác trong ánh mắt tràn đầy tia nham hiểm.

"Cậu thanh niên... Cậu chờ một chút..."

“Chờ con mẹ mày! Mẹ nó! Đừng có kêu réo gì tao!”

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình đang bị mấy con tiểu quỷ này theo dõi, ngay khi hắn vừa chạy thoát được một khoảng, đám quỷ vật phía sau kia vẫn đuổi theo liên tục không thôi.

Xem chừng bọn này không có ý định để hắn ở lại, nhưng cũng sẽ không bỏ qua!

"Đồ quỷ quái chết tiệt này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui