Dịch: Mã Phương Linh
Cả kí túc xá, không, nói đúng hơn là cả tòa nhà đang bắt đầu rung chuyển mãnh liệt, từng mảng tường vỡ vụn từ trên cao rơi xuống.
Ánh đèn vốn dĩ lờ mờ đã bị mảng đêm đen che lấp hoàn toàn, quỷ khí trong cơ thể Hạ Thiên Kỳ tự mình phát ra tạo nên một vòng bảo vệ hoàn toàn ôm trọn lấy hắn.
Lý Xương Dã và Dương Thư Thành không biết có còn thần trí gì hay không, hay là bản thân đang định thi triển biến hóa gì đó mà giữa bọn chúng không hề có động thái nào.
Hạ Thiên Kỳ liếc nhìn bọn Lý Xương Dã, tiện đà hắn giơ tay lên, quỷ khí dày đặc tạo thành một cánh tay to lớn và nhấc Tào Kim Hải đang nằm dưới đất lên.
Cả tòa nhà sắp sụp xuống, hắn cần phải đưa Tào Kim Hải đi.
Sau khi nhấc Tào Kim Hải đi, Hạ Thiên Kỳ lập tức quay lưng rời khỏi, trong vòng bao bọc của quỷ khí, thân ảnh hắn tản ra một luồng ảo ảnh màu đen ngòm rồi rất nhanh chóng tẩu thoát xuống lầu.
Chỉ là sau khi hắn thoát ra khỏi ký túc xá, thân thể hắn run rẩy và ngừng lại bởi vì thế giới bên ngoài cũng xảy ra kinh thiên biến hóa.
Không chỉ có ký túc xá bị sụp đổ, bị đảo lộn….mà cả thế giới này cũng vậy.
Vào thời khắc này, màu trời bỗng chuyển thành sắc đỏ như lửa, khoảng không giống như một tầng kính, phía bên trên dày đặc những vết nứt mà mắt thường có thể nhìn thấy được, và tiếp theo đó là vỡ vụn ra ầm ầm đổ xuống, hóa thành những quả cầu lửa điên cuồng hướng về phía trước mặt hắn.
Mặt đất bắt đầu nứt ra, tràn ngập mùi vị chết chóc, Hạ Thiên Kỳ vác Tào Kim Hải trên vai và trong nhất thời dấy lên một cảm giác tuyệt vọng.
Xe của bọn người Lãnh Nguyệt không thấy đâu nữa, bởi vì mặt đất nơi đó đã hoàn toàn sụp đổ, cảnh tượng trước mắt giống như ngày tận thế.
“Mình vẫn còn ở trong ảo cảnh sao?”
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc đây là hiện thực hay ảo cảnh, cũng y như việc hắn không biết được tiếp theo mình nên làm gì.
Nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng không ngừng thôi thúc hắn, tuyệt đối không thể chờ đợi điều gì nữa.
“Giải quyết Lý Xương Dã và Dương Thư Thành.”
Trước mắt đây là biện pháp duy nhất Hạ Thiên Kỳ có thể nghĩ tới, bởi vì hắn cho rằng hai người này chính là nguồn cơn của mọi việc.
Có điều vào lúc này, ký túc xá phía sau lưng hắn ầm ầm sụp đổ xuống, bụi tung mù mịt theo từng bước hắn tháo chạy, còn Lý Xương Dã và Dương Thư Thành dường như đã bốc hơi, hoàn toàn không thấy tung tích.
Hạ Thiên Kỳ muốn đi qua đám phế tích phía bên kia xem xem, nhưng chẳng kịp qua thì lồng ngực hắn bỗng trở nên đau nhói, hắn vô thức cúi đầu nhìn xuống thì thấy một cánh tay trắng bệch đang cắm vào ngực mình.
Cơn đau nhức càng thêm bạo phát, Hạ Thiên Kỳ kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể vô lực lùi về phía sau hai bước, miễn cưỡng tự vệ.
Phía sau lưng, tiếng Tào Kim Hải cười ngặt nghẽo, hai tay đầy máu, gương mặt ngập tử khí nhưng đầy vẻ sung sướng hưởng thụ.
“Tao đã nói rồi, mày không thoát được đâu.!”
Tào Kim Hải nói xong thì gương mặt hắn đột nhiên biến thành Dương Tư Thành.
“Thiên Kỳ, chịu chết ở đây đi!”
Thân thể Hạ thiên Kỳ nặng nề ngã gục xuống đất, hắn cố gắng mở mắt ra nhưng đập vào mắt là khuôn mặt đầy máu me của Lý Xương Dã.
“Đây là cái giá của việc không tin tưởng tao!”
Lý Xương Dã dùng con dao nhọn trong tay đâm vào cổ Hạ Thiên Kỳ, sau đó cắt rời từng bộ phận, đầu, tứ chi của hắn xuống.
“A…!”
Hạ Thiên Kỳ kinh hãi từ trên ghế ngồi dậy, gương mặt đầy mồ hôi. Sau đó hắn nhanh chóng phản ứng lại, cảnh tượng trước mắt chẳng có vẻ gì giống như tận thế, hắn căn bản không hề bị Lý Xương Dã phanh thây, tất cả đều chỉ là ảo giác.
Đang ngồi đối diện với hắn là dáng vẻ lạnh nhạt của Lương Nhược Vân, nơi này chính là văn phòng quản lý mà Lương Nhược Vân cấp cho hắn.
“Tôi….”
“Anh đã chết như thế nào?”
Lương Nhược Vân vừa mở miệng đã khiến Hạ Thiên Kỳ run rẩy bởi vì cảnh tượng Lý Xương Dã chặt thân thể hắn ra thành từng mảnh vẫn còn rất rõ ràng.
“Bị…. bị phanh thây!” Hạ Thiên Kỳ khổ sở nói.
“Cũng coi như không tồi, vậy tốt hơn bị băm nát rất nhiều.” Lương Nhược Vân nghe xong chẳng có cảm giác gì, chỉ nhàn nhạt nói.
“Ý gì vậy?”
Hạ Thiên Kỳ theo bản năng liền gặng hỏi, nhưng nghĩ rồi lại thôi, bởi vì hiện tại hắn vẫn chưa phân biệt rõ được những kinh nghiệm vừa qua rốt cuộc là mơ hay cái gì.
Thấy Hạ Thiên Kỳ nhìn mình đầy hoài nghi, Lương Nhược Vân ra hiệu cho hắn không cần phải vội vàng, sau đó mới giải thích:
“Anh vừa rồi đã nhận được bài sát hạch của quản lý, và bây giờ thì sát hạch đã kết thúc.”
“Nhưng rõ ràng tôi đã chết rồi, tôi vẫn không qua được khảo hạch, mặt khác sao tôi lại ở đây, rõ ràng là tôi đã cùng bọn Lãnh thần….”
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ chợt bừng tỉnh nhớ lại, thì ra từ ngày hắn trở về nhà đã có một cuộc hẹn gặp với Lương Nhược Vân, nói trắng ra là hắn chưa từng trở về biệt thự mà là trực tiếp ở lại nơi này để gặp Lương Nhược Vân.
Sau đó Lương Nhược Vân nói cho hắn về các quyền hạn của quản lý, rồi phân văn phòng làm việc cho hắn, rồi trực tiếp mở ra bài sát hạch quản lý cho hắn.
Sau đó hắn chợt có cảm giác như trời đất quay cuồng rồi hắn quên hết mọi chuyện từ lúc đó cho đến bây giờ.
“Đây là…. Tôi….!”
Cuống họng Hạ Thiên Kỳ giống như bị mắc nghẹn thứ gì đó, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến một câu cũng không nói nên lời.
Mỗi lần lên cấp quản lý sẽ có một lần khảo hạch, lên cấp quản lý cấp cao cũng có một lần khảo hạch, từ quản lý cấp cao lên giám đốc cũng có khảo hạch, cứ như vậy, sau đều như thế.
Mức độ khảo hạch cũng từ thấp đến cao, càng ngày càng khó.
“Nhưng tôi đã không thông qua khảo hạch, tôi đã chết rồi!”
“Khảo hạch lên cấp quản lý căn bản chẳng có ai thông qua cả, mỗi người tham gia đều có kết cục là bị giết chết, nhưng nếu như trong khảo hạch anh thực sự không thông qua thì anh đã bị chết không toàn thây rồi.
Anh có hiểu ý tôi không?”
“Ý cô là, bây giờ tôi đã chết rồi phải không? Chỉ là tạm sống xót ở trong công ty, nếu sau này không có cách nào thăng cấp thành công lên quản lý cấp cao thì tôi sẽ thực sự chết đi?”
Hạ Thiên Kỳ càng hỏi thì càng cảm thấy lạnh người, hắn căn bản không dám tin đây là sự thật. Nhưng đáng tiếc là Lương Nhược Vân đã rất rõ ràng gật đầu với hắn.
“Anh nói rất đúng, nếu sau này không cách nào lên quản lý cấp cao được thì anh sẽ bị phanh thây.”
“Đây thật là một trò đùa vô vị.”
Hạ Thiên Kỳ không biết nên nói gì cho phải, có điều hắn lại vừa nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng sợ cả, cho dù không có việc này thì hắn cũng chẳng thể nào thông qua khảo hạch quản lý cấp cao được, điều này cũng đồng nghĩ với cái chết.
Nếu rốt cuộc vẫn là chết thì bị phanh thây hay chết bằng cách nào thì cũng giống nhau cả.
“Được rồi, khảo hạch của anh đã kết thúc, bây giờ có thể đi được rồi!”
Lương Nhược Vân hoàn toàn không muốn tiếp tục trò chuyện vs Hạ Thiên Kỳ, lúc trước cùng hắn nói cười chẳng qua đều do bản thân hắn tự nói nhảm. Bây giờ nghĩ lại quả đúng là mặt dày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...