Dịch: Mã Phương Linh
Cùng Lương Nhược Vân ra khỏi tòa nhà văn phòng Hoàng Kim, Hạ Thiên Kỳ cũng hỏi Lương Nhược Vân vài câu, tại sao những Minh Phủ khác có thể có nhiều quản lý còn Đệ Tam Minh Phủ chỉ có cố định 4 người.
Kết quả đúng như hắn dự liệu, đây là ký kết hiệp ước bất bình đẳng giữa Đệ Tam Minh Phủ bọn họ và hai Minh Phủ kia, số lượng quản lý căn bản là do bọn họ định đoạt.
Có điều lúc kết thúc cuộc họp thường niên vừa rồi, đã có sự thương lượng liên quan đến việc này, Đệ Tam Minh Phủ được cho phép tăng cường thêm hai quản lý, nhưng điều kiện kiên quyết là phải mở rộng thanh lý khu vực, đồng thời phải thu được điểm danh dự ngoài ngạch.
Thanh lý khu vực là một danh từ đặc biệt của Minh Phủ, ý nghĩa là phụ trách rõ ràng quỷ vật ở từng khu vực.
Ba nhà Minh Phủ phụ trách một bộ phận khu vực, mà hiện tại, đang phân phối không được hợp lý, bởi vì Đệ Tam Minh Phủ yếu nhất lại được phân vào khu vực lớn nhất, ngược lại hai nhà Đệ Nhất và Đệ Nhị Minh Phủ lần lượt được giảm bớt đi khu vực thanh lý của mình.
Làm như vậy thì điểm tốt là tần suất chấp hành sự kiện của viên chức phổ thông sẽ không nhanh.
Cho đến khi khu vực thanh lý được mở rộng, lại phải giao ra ¼ điểm danh dự ngoài lề mà Đệ Tam Minh Phủ kiếm được, như vậy thì thật tốt cho hai nhà Minh Phủ không có mặt ở đó.
Đầu tiên, mở rộng khu vực đối với viên chức phổ thông mà nói thì tần suất tham dự chấp hành sự kiện sẽ không được cao, có thể trước kia là 1 tháng 1 sự kiện nhưng đến bây giờ thì có thể là 1 tháng 2 lần sự kiện, thậm chí là 3 lần.
Mặc dù còn xót lại ¼ điểm danh dự ngoài lề nhưng điều này hoàn toàn không liên quan gì đến viên chức phổ thông.
Vì vậy kết quả của sự phân bố này trong tương lai là Đệ Tam Minh Phủ sẽ càng ngày càng suy yếu, người chết sẽ càng ngày càng nhiều, sau đó, sẽ tiếp tục bị nhà Minh Phủ khác bóc lột cho đến khi hoàn toàn bị xóa sổ.
Hạ Thiên Kỳ không tin Lương nhược Vân sẽ để tình trạng như vậy trong tương lai, vì vậy hắn cũng không nói gì, dù sao nếu như thật sự có cách hoặc có thực lực phản kháng thì làm gì có người nào chịu chấp nhận những yêu cầu quá đáng như vậy.
Xem ra qua buổi chiều hôm nay hắn cùng Lương Nhược Vân nói chuyện, tất cả những nỗ lực của Lương Nhược Vân, đều là trong khoảng thời gian ngắn hạn, hết sức bảo đảm để cả ba nhà Minh Phủ đều có thể cùng tồn tại.
Điều này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Lương Nhược Vân như đang đợi chờ một điều gì đó.
Bởi vì hắn nhớ mang máng, trong cuộc họp thường niên, Mộc Tử Hi đã từng nhắc hắn một lần, nói rằng những những nhân vật lớn trong công ty đều không có mặt.
Từ văn phòng Hoàng Kim đi ra, Hạ Thiên Kỳ chờ Lương Nhược Vân một lát ở bên ngoài, không lâu sau liền nhìn thấy một chiếc Ferrari Enzo màu trắng từ trong bãi đậu xe đi ra.
“Lên xe đi, tôi đưa anh về.”
Lương Nhược Vân quay cửa kính xe xuống nói với Hạ Thiên Kỳ đang đứng ngây người ra đó.
Hạ Thiên Kỳ căn bản không thể tìm được lý do chính đáng nào để từ chối Lương Nhược Vân nên đành mở cửa xe và ngồi vào trong. Tiếng động cơ xe lao vun vút trên đường phố.
Ngồi ở khoảng cách rất gần với Lương Nhược Vân khiến Hạ Thiên Kỳ không nhịn được phải liếc nhìn trộm cô, Lương Nhược Vân mặc quần áo rất đúng mực cho nên hắn không thể nhìn thấy chút “cảnh xuân” nào. (ý chỉ không nhìn thấy đoạn hở hang ở các vị trí gợi cảm của phụ nữ) Trong lòng hắn thầm tiếc nuối.
Cho dù có là nam thần hay kẻ bần hàn thì nói trắng ra họ đều là đàn ông. Mà bất cứ người đàn ông nào thì cũng đều muốn lấy lòng nữ thần.
Chỉ cần là đàn ông thì đều thích vẻ nữ tính như vậy.
Không có “cảnh xuân” nên Hạ Thiên Kỳ cũng không có hứng thú liếc trộm nữa, chỉ nhắm mắt lại, mãn nguyện hưởng thụ. Nói thật ra hắn cũng là lần đầu tiên được ngồi trên con xe xa xỉ như thế này, có cảm giác mới mẻ vậy là đủ rồi.
Chỉ là hắn vừa có chút cơn buồn ngủ thì đã nghe Lương Nhược Vân bên cạnh nói:
“Đến nơi rồi, anh có thể xuống xe.”
Hạ Thiên Kỳ mở mắt ra liếc nhìn về phía cửa sổ mới nhận ra thực sự đến nơi rồi.
“Cảm ơn mỹ nữ tài xế đã hộ tống, tôi rất hài lòng với sự phục vụ này, lần sau còn có thể được gọi xe của cô không?”
Hạ Thiên kỳ xuống xe rồi trêu chọc Lương Nhược Vân mấy câu, Lương Nhược Vân cũng không tức giận, ngược lại bị hắn chọc cho bật cười, cô nói với Hạ Thiên Kỳ mấy lời khích lệ:
“Tôi kỳ vọng vào những biểu hiện tiếp theo của anh, đừng làm tôi thất vọng nhé!”
Đắc ý xuống xe, tiện đà nhìn theo xe Lương Nhược Vân rời đi xa, nụ cười trên mặt Hạ Thiên Kỳ dần biến mất, tâm trạng vốn ung dung đột nhiên trở nên trầm mặc hơn.
Bởi vì trở về nghĩa là biểu hiện cho việc một ngày vui vẻ đã trôi qua, điều chờ đợi hắn phía trước chính là kỳ thi khảo hạch quản lý.
Viên chức phổ thông theo quy định trong kỳ khảo hạch phải được 10 điểm danh dự, nhưng 10 điểm danh dự này sẽ không bị khấu trừ, chỉ cần bạn có thể kiếm được là được.
Nhưng lên tới khảo hạch cho quản lý thì biến thành sự kiện đặc thù, mà theo lời Lương Nhược Vân nói thì sự kiện lần này khá đặc biệt.
Đến bây giờ hắn vẫn không chắc hai chữ “đặc thù” này rốt cuộc là ý gì, nhưng thông qua sự xuất hiện của Dương Thư Thành, hắn cũng không cảm thấy khó đoán nữa, loại đặc thù này chính là bản thân gặp phải những sự kiện linh dị mà do những người thân bên cạnh gợi ra.
Đệ Tam Minh Phủ hiện đã gia tăng số lượng quản lý lên 6 người, Phó Hải Nghĩa đã bị giết khi đang tham dự cuộc khảo hạch lên chức quản lý cấp cao, Ngô Địch đã thăng chức thành quản lý cấp cao, Từ Thiên Hoa và Mộc Tử Hi vẫn ở vị trí quản lý.
Như vậy nếu thêm hắn vào thì chức vụ quản lý đã có tổng cộng ba người, hắn, Từ Thiên Hoa và Mộc Tử Hi, vẫn còn ba người ở vị trí còn lại, nói trắng ra là vẫn có thể đề bạt thêm ba người nữa ở bên dưới.
Hạ Thiên Kỳ dường như dám khẳng định, một trong ba vị trí kia trong tương lai nhất định sẽ thuộc về Lãnh Nguyệt.
Đừng nói đến việc hắn đã trở thành quản lý và đạt đến cấp độ Lệ Qủy, nhưng kỳ thực mà nói thực lực của hắn vẫn chưa bằng Lãnh Nguyệt.
Hắn có ưu thế hơn Lãnh Nguyệt ở bộ óc tư duy, năng lực phân tích khá tốt, còn Lãnh Nguyệt lại nắm rõ về sự vật linh dị hơn hắn.
Vào trong biệt thự, Hạ Thiên Kỳ thấy ba người đều ở trong đó, đồng thời nhìn bọn họ có vẻ như đang đợi hắn.
“Đừng nói là mọi người đang đợi tôi đấy nhé”
Hạ Thiên Kỳ bước vào phòng khách.
“Anh nghĩ ra à, chúng tôi vốn dĩ ngồi đây từ trước, đồng thời đợi anh về để ăn mừng cùng với Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt cũng đã thông qua kỳ thi khảo hạch quản lý rồi, bây giờ cũng đã lên chức quản lý và trở thành lãnh đạo rồi.”
Triệu Tĩnh Thù cũng không giấu được mà vui mừng thay cho Lãnh Nguyệt.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bản thân khá là nhạy bén với tình hình, vừa có dự cảm, định quay về hỏi thăm Lãnh Nguyệt về kết quả kỳ thi thì liền nhận được tin tức này.
Bốn người trong một đội nhỏ đã có đến hai quản lý, vậy thì hai người còn lại Mẫn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù tương lai sau này cũng không hẳn là không có cơ hội.
Hạ Thiên Kỳ cùng ba người ngồi trên ghế sopha, thấy đầy xúc động vì cảm thấy tiểu đội nhỏ của họ đã mạnh hơn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...