Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hàn Phong Vũ

Chẳng qua ông ta chỉ có vài phần sức mạnh như vậy mà thôi, đừng nói đến đối phó với một Hạ Thiên Kỳ ở hiện tại lúc này, ngay cả việc chống chọi lại Hạ Thiên Kỳ trước đó thôi cũng đã chỉ có thể chịu bị hành hạ đến mức chết đi đến mấy phần.

Lý Thu Bình vừa chạy vừa không ngừng lẩm bẩm gì đó trong miệng, có lẽ đang cố triệu hồi con âm thai cấp lệ quỷ kia, thế nhưng mặc cho lão ta có cố gắng triệu hồi thế nào đi nữa thì đều không thể gọi con âm thai kia đến đây.

"Chết tiệt! Tại sao lại bị mất đi cảm ứng!"

Lý Thu Bình vốn không tin ông ta và con âm thai kia có thể mất đi liên kết, con âm thai ấy là do ông ta phải mất một lượng lớn sức lực mới có thể bồi dưỡng ra, thậm chí còn không tiếc hy sinh cả mấy người học trò kia của mình để làm thành chất dinh dường oán hận cho nó hấp thụ. Đến ngay cả bản thân hắn cực nhọc khổ sở bồi dưỡng mấy con 1uỷ vật trước đó cũng chỉ vì để khiến cho nó có thể tiến cấp trong thời gian ngắn nhất, toàn bộ đều cho nó hấp thu hết.

Lão vốn đang hy vọng có thế lấy thành tựu này để thăng chức lên đến cấp quản lý, để thu hoạch được nhiều hơn cầu ván lợi ích, kết quả lúc này đến ngay cả triệu hồi âm thai, dùng nó để bào toàn sinh mạng của mình cũng không thế làm được.

Lý Thu Bình buồn bực đến mức muốn chết đi, nhưng lúc này hắn triệu hồi thì âm thai lại không đến, cũng chỉ có thể kiên trì dựa vào chính hai chân của mình để chạy trốn.

Chật vật phá đi cánh cửa lớn của phân xưởng, Lý Thu Bình lại càng thêm liều mạng bỏ chạy về phía cánh cổng lớn bên ngoài.

Sau khi xử lý xong ba con quỷ vật kia thì Hạ Thiên Kỳ lại nhìn thấy Lý Thu Bình đã nhanh chân chạy trốn ra khỏi phân xưởng, thân thể lại vụt qua giống hư ảnh đuổi theo, không mất đến một chốc lát sau, toàn thân Lý Thu Bình lại nổi lên một trận sởn gai ốc, sau đó lập tức nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ giống hệt như ma thần ôm lấy hai bả vai đứng trước mắt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào lão lạnh như băng tuyết.

"Ai ui, thế này đúng là quá nhanh mà."

"Đúng vậy... Thật sự là rất nhanh..."

Sự xuất hiện chớp nhoàng của Hạ Thiên Kỳ cũng trước tiếp dọa Ký Thu Bình đến mức hai chân mềm nhũn, bản thân lão cũng không phải một người xương cốt quá cứng rắn, thấy vốn dĩ không có chút hy vọng có thế chạy trốn, lúc này lại ngồi phịch xuống trên mặt đất nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ cười ngây ngô.


"Lão Lý, lúc trước là ông muốn cho tôi trước khi chết được biết rõ ràng tất cả mọi chuyện, lúc này tôi cũng chỉ là có qua có lại như nhau mà thôi, cũng sẽ cho ông chết sau khi đã biết rõ ràng mọi chuyện, vì sao mà con át chủ bài âm thai kia do ông bồi dưỡng ra lại chưa hề xuất hiện kịp thời để cứu ông."

"Vì sao."

"Bởi vì nó không đến được, vì nó đã bị vài người khác vây khốn khống chế lại rồi."

Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại nâng ngón tay lên chỉ vào tòa nhà thấp ở bên kia, sau đó còn nói thêm:

"Ông sẽ không làm cách nào nghĩ ra được vì sao chúng tôi biết rõ là trong nhà xưởng này có thể có cất giấu một con lệ quỷ, nhưng lại còn muốn chia nhau ra để hành động đúng không?

Cũng sẽ không nghĩ tới rằng vì sao bọn họ cứ hết lần này đến lần khác muốn phân chúng ta thành một nhóm đi chung với nhau đúng không?

Lão Lý đồng chí, bởi vì tôi đã ngấm ngầm mưu tính lên ông.

Nếu không dẫn dụ ông rời đi, bọn họ làm sao có thể bố trí trận pháp, làm sao có thể vây khốn con âm thai kia lại được.

Thiệt thòi cho ông là tuổi tác đã cao, ngay cả việc dùng đầu óc để suy nghĩ đến điểm ấy cũng không có, như thế nào, tôi nói ra như vậy ông còn không biết xấu hổ? Làm sao mà sắc mặt vẫn còn có thể đỏ lên như vậy?"

Hiện tại Lý Thu Bình đã ý thức được toàn bộ ngọn ngành bản thân mình bị tính kế từ đầu đến cuối như thế nào, nhưng mà toàn bộ đều cũng đã quá trễ rồi, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Thiên Kỳ hiện tại vốn dĩ không có khả năng buông tha cho lão, mà lão lại không có bất cứ thứ gì trong tay có thể làm vốn để cò kè mặc cả.

Cho nên, lão đã biết rõ rằng quay về là sẽ chết chắc rồi.


"Ha ha... Lý Thu Bình ta thừa nhận thua rồi."

Trái lại Lý Thu Bình cười đến điên cuồng, không ngừng vỗ hai tay lên mặt đất lạnh băng, sau đó lại thấy lão ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ khóc lóc van xin nói:

"Tôi đã xem thường anh, tôi không nên bày mưu tính kế, tôi đã biết sai rồi, cầu xin anh, niệm tình tôi tác đã cao mà bỏ qua cho tôi có được hay không.

Nếu như anh giết người của lão Hầu tử, Hầu tử kia là một con người âm độc nham hiểm, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nếu như anh thả tôi đi, tôi bảo đảm nhất định sẽ đi về nói cho ông ta biết, nói rằng anh thật sự đã chết, sau này sẽ không có ai trong đệ nhất Minh Phủ đến tìm anh để làm phiền.

Ngoài ra thì tôi còn có thể cung cấp cho các anh một con đường khác để tìm kiếm điểm vinh dự vượt ngoài định mức, sau này chỉ cần là thuộc về phần của tôi, tôi đều sẽ tặng hết toàn bộ cho anh, anh thấy thế nào? Buông tha cho tôi có được hay không?"

Nghe vậy, Hạ Thiên Kỳ vuốt cằm lộ ra vẻ suy tư trên mặt, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Sức mạnh của Đệ nhất Minh Phủ mạnh mẽ như vậy, tôi chọc vào các người chẳng phải là tự mình đi vào con đường chết hay sao, mặt khác nếu như thả một con ngựa như ông đi thì sau này còn có thể tiếp nhận và cung cấp thông tin về công việc riêng. Điều này có thể nói giống như là một công đôi việc.

Ừm, không tồi chút nào."

Nghe thấy lời nói của Hạ Thiên Kỳ, Lý Thu Bình nhất thời giống như bắt được một sợi rơm cứu mạng, vội vàng kinh ngạc vui mừng hỏi:

"Vậy anh là bằng lòng bỏ qua cho tôi."


"Ừ, tôi đáp ứng rồi." Hạ Thiên Kỳ gật gật đầu.

Chẳng qua là khi lời vẫn còn chưa dứt, Hạ Thiên Kỳ vung một tay lên bóp chặt vào cổ Lý Thu Bình, nhanh đến mức vẻ kinh ngạc vui mừng trên mặt Lý Thu Bình còn chưa kịp tán đi.

"Chỉ có điều quay trở về thực tại trước."

Một tiếng âm thanh vỡ vụn của cổ vang lên, đầu của Lý Thu Bình đã rũ xuống không còn sức lực.

"Khoái cảm sát nhân."

Sau khi giết chết Lý Thu Bình, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng phấn khích không gì so sánh được, loại cảm giác này làm cho hắn rất là say mê, sau đó ý niệm sát nhân không ngừng thoát ra từ trong tận đáy lòng hắn.

Hạ Thiên Kỳ khó có thể mà chịu được loại cảm giác kinh sợ này, lại cầm lấy đầu của Lý Thu Bình, bắt đầu hưng phấn khoa tay múa chân.

Mãi cho đến khi hắn hung hăng cắn mạnh vào đầu lưỡi, mượn cảm giác đau đớn này hắn mới có thể dần dần hồi phục trở lại, không khỏi khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi đến một lúc lâu sau.

Vội vàng khôi phục lại từ trạng thái lệ quỷ, Hạ Thiên Kỳ đặt thi thể Lý Thu Bình qua một bên, chống hai tay trên đầu gối dùng sức thở hổn hển một hồi.

Lời nói vừa vang lên lúc nãy, nếu không phải do tính cách của hắn tương đối quyết đoán, nếu như không kịp thời cắn mạnh vào đầu lưỡi, rất có thể hắn sẽ bị cái thôi thúc giết chóc kia chi phối, thật sự sẽ đi giết người.

"Xem ra vấn đề cường hóa khả năng áp chế ác linh cần được tiến hành sớm hơn, lúc nãy mình chỉ vừa mới tiến vào đến cấp bậc lệ quỷ thôi, lại đã bắt đầu không thể nào khống chế được rồi."

Sau khi Hạ Thiên Kỳ bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, lại bước nhanh hướng về phía tòa nhà thấp rồi chạy đến.

Theo sự tiếp cận của hắn, tiếng đánh nhau vọng ra từ bên trong tòa nhà thấp càng lúc càng vang, thậm chí hắn còn có thể nghe được từ đó tiếng hét sợ hãi của Triệu Tĩnh Thù, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Lưu Ngôn Mẫn.


Lo lắng mấy người bọn họ gặp phải chuyện không hay, tốc độ của Hạ Thiên Kỳ càng trở nên nhanh hơn nữa, đến khi hắn xuất hiện ở trên hành lang tầng hai, lại nhìn thấy Lưu Ngôn Mẫn đang nằm ở một bên bị máu nhuộm đầy người, về phần Triệu Tĩnh Thù thì đang tựa vào ở bên cạnh với sắc mặt trắng bệch.

Lại nhìn một lần nữa về phía Lãnh Nguyệt, thì anh ta đang giao chiến với một đứa trẻ sơ sinh toàn thân tràn ngập màu máu, nhìn bộ dạng của Lãnh Nguyệt cũng có thể đã bị vài vết thương nhẹ.

Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đi lên, Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn đều theo bản năng bắt đầu cảnh báo:

"Đừng đi qua, còn quỷ kia quá mức mạnh mẽ, bất chấp tiến lên cũng chỉ đi chịu chết mà thôi."

"Tôi biết rồi."

Hạ Thiên Kỳ gật gật đầu mang tính chất tượng trưng, nhưng vẫn nhằm về phía vị trí chỗ con quỷ anh kia.

Chỉ có điều là Hạ Thiên Kỳ cũng không phải đi chịu chết, mà là đi giúp đỡ Lãnh Nguyệt chặn lại, hắn trước mắt mặc dù đã đạt đến cấp bậc lệ quỷ, nhưng mà phải chịu bị hạn chế thể lực và mức độ hiểu rõ về cấp bậc này, cho nên hiện tại hắn rất khó làm được chứ đừng nói đến chém giết con quỷ vật cùng trình độ.

Mà nhìn dáng vẻ của Lãnh Nguyệt rõ ràng cũng đã đến trình độ có thể đối phó với lệ quỷ, chỉ là nếu muốn đến đó tiếp ứng anh ta, để chống chọi lại thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn đánh chết nó cũng rất nan giải.

Hạ Thiên Kỳ cũng bất chấp việc có thể bị lọt vào trong dòng chi phối thôi thúc giết chóc kia hay không, lại trực tiếp hoàn thành quỷ hóa, kéo theo một tấm màn sương mù dày đặc cuồn cuộn tiến thẳng đến bên cạnh Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt hơi có phần kinh ngạc nhìn qua Hạ Thiên Kỳ một cái, rõ ràng là có chút giật mình trước sức mạnh của Hạ Thiên Kỳ, chỉ có điều trái lại cũng không nói thêm gì khác rất hợp với tính cách của hắn, chỉ nhìn qua hắn nhắc nhở:

"Con Âm thai này có thể vẽ ra một khe nứt mở ra dị không gian, cho nên anh phải cẩn thận, không nên liều lĩnh tiếp cận nó."

"Ừ, tôi đây cần phải làm gì." Hạ Thiên Kỳ đánh nhau với con quỷ vật này trên một phương diện khác thì khác nhau xa không bằng Lãnh Nguyệt đã có kinh nghiệm từ trước, cho nên hắn cũng không có ý nghĩ sẽ liều lĩnh ra tay.

"Anh tranh thủ cho tôi nhiều thời gian một chút, sau đó cố gắng vây khốn nó một thời gian, có lẽ tôi sẽ có biện pháp có thể diệt trừ nó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui