Dịch: Hàn Phong Vũ
"Thanh Thanh, đừng nói nữa!"
Thiếu nữ còn chưa nói xong đã bị mẹ cô ta gọi giật lại, có thể dễ dàng nhận ra là bà ta cảm giác được việc này thuộc về chuyện không hay trong gia đình mình, không nên đề cập đến khi trò chuyện với người ngoài, cho dù có là cảnh sát đi nữa.
"Bà chủ Hứa, nếu như chuyện xảy ra lần này chỉ là một vụ án bình thường thì tôi sẽ không đòi hỏi phải kể lại kỹ càng như vậy, nếu không thì dù cho các người có ý định nói cho tôi biết chúng tôi nhất định không có chút hứng thú để nghe. Nhưng như những gì tôi nói với bà lúc nãy, vụ án này không hề tầm thường, nên vẫn xin bà có thể hiểu cho, cùng phối hợp với chúng tôi."
Người phụ nữ trung niên nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng, ngược lại cũng không nói thêm điều gì nữa.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ quay lại đối với thiếu nữ làm một động tác tay, ra hiệu cho cô có thể tiếp tục nói.
"Ông nội cứ bị nhốt như vậy có đến khoảng một năm ròng, tính tình vốn đã nóng nảy không những không giảm bớt đi được chút nào, trái lại càng trở nên gay gắt hơn nữa, dần dần ông bắt đầu đập vỡ hết tất cả đồ vật trong phòng, thậm chí còn đập mạnh đầu của mình vào cửa.
Ma khi nhìn thấy cha của tôi, còn có hai người chú kia, hay thậm chí là khi nhìn thấy hai người thím bọn họ, là nhất định sẽ xông đến đánh bọn họ, dù có bị ngăn cản lại cũng sẽ chửi mắng bọn họ như tát nước vào mặt.
Mắng bọn họ không biết hiếu thuận là gì, mắng bọn họ không phải là con người, mắng bọn họ là súc sinh, mắng bọn họ không ai có trái tim.
Lúc trước là do tôi học ở trên nên không biết, về sau này mới biết được là ông nội bị bọn họ giam lỏng mà vùng dậy, tôi cảm thấy ông nội rất đáng thương, lại muốn đi thăm ông xem như thế nào, nhưng mà cha hay chú bọn họ cũng không cho phép, nói rằng hiện tại ông nội rất nguy hiểm, tinh thần rất có vấn đề, tôi đi đến đó nhất định sẽ hại tôi bị thương.
Lúc ấy tôi không tin, vẫn khăng khăng muốn đi cho bằng được, đến tận sau này bị quấy rầy mãi khiến cha tôi không còn biện pháp nào khác, lại buộc lòng phải đồng ý cho tôi đến thăm ông nội một lần.
Ông nội nhìn thấy tôi thì lại bật khóc, bắt đầu kể khổ với tôi, nói rằng cha và bọn họ bất hiếu như thế nào, sau đó nói hết toàn bộ mọi chuyện mà bọn họ đã làm trong suốt một năm qua cho tôi biết.
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy rằng cha và các chú làm sao có thể cư xử như thế được, đột nhiên tôi lại cảm thấy rằng bọn họ giống hệt như ác quỷ, thậm chí đến tôi cũng không thể tin được rằng đây chính là sự thật.
Ông nội kể khổ với tôi xong rồi, lại cầu xin tôi thả ông đi ra ngoài, thật sự thì tôi cũng muốn thả ông ra ngoài, nhưng mà sau khi nghe ông nội nói xong thì tôi lại còn có chút phân vân.
Bởi vì ông nội có nói với tôi rằng sau khi ra khỏi đây thì nhất định sẽ sẽ giết hết toàn bộ, cả cha lẫn các chú thím, còn nói sẽ moi tim của bọn họ ra, đưa cho bọn họ cùng nhìn qua một lần, sau đó sẽ hành hạ bọn họ giống như bọn họ đã hành hạ ông vậy.
Tôi nhìn thấy thù hận trên mặt ông nội, lập tức bị dọa sợ cho đến mức phát khóc, cha và bọn họ điên hết cả rồi, ông nội cũng phát điên rồi.
Mặc dù ông nội nói nghe rất kinh khủng, nhưng mà tôi vẫn muốn thử giúp ông chạy trốn một lần. Thế nhưng lại không thành công, bởi vì cha tôi đã sớm đoán được rằng tôi nhất định sẽ làm như vậy, cho nên lại bị dẫn thẳng về nhà.
Mấy ngay sau đó tôi không ăn không uống gì, ở trong nhà làm náo loạn suốt một thời gian dài, chính là la hét ầm ĩ muốn đem ông nội quay trở về.
Cha tôi thì lại khuyên tôi rằng, nếu như ông nội không phát điên lên thì bọn họ cũng sẽ không đối xử với ông như vậy. Nếu như bọn họ không đưa ông nội nhốt lại trong một nơi nào đó, nhất định ông nội sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần, đến lúc đó còn đau đớn hơn nhiều so với bây giờ.
Tôi không tin cha tôi mà vẫn cứng đầu, kết quả là không đến vài ngày sau đó rốt cuộc cha tôi cũng thật sự đưa ông nội quay trở về. Nhưng mà sau khi ông nội quay về nhà thì đã không còn động đậy gì nữa cũng không hề có dấu hiệu di chuyển được, chỉ có đôi mắt mở to chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
Bất kể tôi có nói gì thì ông nội cũng không hề có chút phản ứng, không lâu sau đó, ông nội qua đời.
Ngày ông nội mất cũng rất trùng hợp, tôi ở nhà luôn nghe được một tiếng khóc của trẻ sơ sinh, cùng với một phần tiếng người của ông nội hơi có phần lành lạnh, giọng nói khi có khi không, cha và chú thím có thể nghe được, nhưng lại nghe được rất không rõ ràng, chỉ có tôi nghe được rõ ràng nhất.
Cha và hai người chú kia có lẽ là cũng hiểu được sự bất an trong lòng mình, đã tìm cách mời ông ấy đến đây, nói rằng muốn ông ấy đến kiểm tra lại xem thế nào."
Lúc cô gái trẻ nói đến chỗ này thì nâng ngón tay chỉ về phía Lý Thu Bình.
Hạ Thiên Kỳ nhìn cô một cái, vừa nhìn qua cô vừa tiếp tục nói:
"Mấy ngày tiếp theo, tôi cũng cảm thấy được sự u ám dày đặc trong nhà, mà lúc sau khi tham gia tang lễ của ông nội, bầu không khí u ám kinh khủng này lại càng thêm lên đến đỉnh điểm.
Tôi không ngừng hoảng hốt khi nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh mang khuôn mặt của ông nội chậm rãi bò ra từ bên giường tôi, mà cho đến khi nhìn kỹ lại một lần nữa, thì phát hiện ra là trước mắt mình không hề có thứ gì cả.
Kể cả lúc tôi đang chơi máy tính, cũng có thể nghe thấy được tiếng trẻ sơ sinh phát ra từ phòng vệ sinh.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày cha tôi gặp phải chuyện không may, buổi sáng hôm đó tôi thức dậy đi đánh răng, kết quả thành ra từ ngoài cửa phát ra một tiếng thở dài than vãn của ông nội vọng vào bên trong, trong lúc chạy ra ngoài, tôi nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh với khuôn mặt và toàn thân trắng xám một màu, chậm rãi bò vào trong phòng ngủ của cha tôi.
Không được bao lâu, tôi lại nghe thấy từ trong phòng ngủ của cha phát ra một tiếng hét thảm thiết, khi tôi đẩy cửa ra đi vào trong, thì phát hiện ra cha tôi đã chết rồi.
Sau đó tôi lập tức gọi điện thoại báo cho cảnh sát, sau khi cảnh sát đến, tôi đã kể lại toàn bộ chuyện xảy ra mấy ngày nay cho bọn họ biết, nhưng mà bọn họ lại không tin lời tôi nói. Về sau này do không dám ở lại trong nhà, tôi lại tạm thời chuyển đến nơi này để sống."
Sau khi cô ta nói xong, Hạ Thiên Kỳ vuốt cằm suy nghĩ một chút, sau đó chỉ nghe hắn hỏi:
"Như vậy trong vài ngày gần đây nhất thì cô có đứa bé sơ sinh, hoặc là trong nhà có xảy ra việc kỳ quái gì hay không?"
"Không có, mấy ngày nay rất yên bình, không xảy ra chuyện gì cả." Cô gái lắc đầu phủ nhận nói.
"Được rồi." Hạ Thiên Kỳ gật đầu mang tính chất tượng trưng, lại hỏi tiếp:
"Lúc đó trong nhà cô cũng không có bất cứ người nào xâm nhập vào, có thể nói rằng cô là người duy nhất có mặt tại hiện trường, vậy thì cô cảm thấy hung thủ giết chết cha cô là ai?"
"Ở hiện trường không để lại bất cứ đầu mối gì đáng nghi cà, nếu như nói xác thực là có một hung thủ giết người xuất hiện, như vậy thì hung thủ chỉ có thể là tôi. Bởi vì lúc đó cũng chỉ có một mình tôi ở nhà, nên cũng chỉ có tôi có khả năng gây án.
Nhưng rõ ràng là tôi sẽ không giết cha của mình, lại càng không báo cảnh sát sau khi giết người."
"Ý cô muốn nói rằng, người giết cha cô không có thật đúng không."
"Ừ, nhưng không có người nào tin lời tôi nói, bởi vì tôi có nói rằng hung thủ giết người chính là ông nội của tôi, nhưng mà hung thủ giết người này cũng không tồn tại."
"Thực ra tôi rất hiểu giống với những gì mà cô nói, hung thủ trong vụ án này chính là ông nội của cô, hoặc là cũng có thể nói rằng, chính là đứa trẻ sơ sinh mà cô nhìn thấy lúc đó."
Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ lại ra hiệu cho Lưu Ngôn Mẫn và Lý Thu Bình có thể đứng dậy rời đi, chỉ có điều là trước khi rời khỏi đây, hắn vẫn không quên nhắc nhở cô gái kia một câu nói:
"Nếu như cô nghĩ ra điều gì đó, hoặc là có cảm giác được thứ gì đó kỳ quái, có thể trực tiếp liên lạc cho tôi."
Hạ Thiên Kỳ đợi sau khi để lại số điện thoại di động của mình cho cô gái kia, lại cùng Lưu Ngôn Mẫn và Lý Thu Bình rời khỏi.
Sau khi rời khỏi nhà của người phụ nữ trung niên, Lưu Ngôn Mẫn lại nhịn không được quay về Hạ Thiên Kỳ hỏi:
"Anh cảm thấy có hỏi ra được điều gì không?"
"Đương nhiên, hơn nữa còn rất nhiều."
"Còn rất nhiều? Anh cảm thấy rằng cô gái kia chưa nói với mình điều gì vậy chứ, nhưng ngược lại thì cha cô ấy cùng với hai người chú kia của cô ấy rất đáng ghét, có thể đối xử với ông nội của cô ấy như vậy, điều này chẳng phải rõ ràng chính là dồn ép người ta đến mức phải biến thành ác quỷ hay sao, cũng thật là đáng đời bọn họ bị trả thù như vậy."
Không biết là Hạ Thiên Kỳ đang nghĩ đến điều gì đó, không trả lời lại Lưu Ngôn Mẫn, ngược lại còn tự nói ra một câu:
"Xem như là chúng ta thu hoạch được tương đối nhiều thông tin ở bên này, kế tiếp chúng ta đi tìm Lãnh Thần bọn họ, xem thử bọn họ có thu hoạch được gì bên kia hay không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...