Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Hàn Phong Vũ

Nói xong, Lưu Ngôn Mẫn còn cầm con búp bê barbie kia đưa lên huơ huơ trước tầm mắt Hạ Thiên Kỳ.

"Cái này là khi tôi còn nhỏ vẫn thường hay chơi, chỉ có điều vì sao mà thứ này còn ở đây được, tôi nhớ rõ là khi đó cũng đã bị ông nội tôi vứt bỏ đi rồi."

"Còn ở đó giải thích, người lẫn tang vật cũng đã tìm ra rồi mà còn giải thích gì nữa, chỉ có điều khẩu vị của anh cũng nặng quá rồi đi, con búp bê barbie này vẽ vời giống như quỷ vậy, anh ôm nó đi ngủ thì nửa đêm cũng không sợ thấy ác mộng."

Lưu Ngôn Mẫn nhạo báng nói xong lại cầm con búp bê barbie trong tay mình đặt xuống trở lại trên giường, sau đó quay về phía Triệu Tĩnh Thù nói:

"Ôm một con búp bê đi ngủ thì có thể thoải mái cái gì được chứ, ôm người vẫn thoải mái hơn, có đúng hay không Tĩnh Tĩnh?"

"Đúng cái đầu anh."

Triệu Tĩnh Thù liếc Lưu Ngôn Mẫn một cái đến trắng cả mắt, sau đó vẫn len lén nhìn thoáng qua phản ứng của Hạ Thiên Kỳ, nhưng lúc này toàn bộ sự tập trung của Hạ Thiên Kỳ đều đặt trên con búp bê barbie ở trên giường, không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà hai đầu chân mày cau lại.

Thấy thế, Lưu Ngôn Mẫn thở dài bất đắc dĩ, bắt chuyện với Triệu Tĩnh Thù nói:

"Tôi nói Tĩnh Tĩnh này, Đông Thiên Kỵ này nhìn qua thì rất bình thường, nhưng mà trên thực tế thì cũng không khác bao nhiêu so với con người Lãnh tiện nhân kia, đầu óc cũng chập mạch như nhau."

Cũng mãi cho đến khi nhắc đến Lãnh Nguyệt, Lưu Ngôn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù mới giật mình phát hiện ra, lại không thấy Lãnh Nguyệt đâu cả, không biết là đã chạy đi đến nơi nào.

"Lãnh tiện nhân đã chạy đi đâu? Sao mà từ nãy đến giờ tôi không thấy anh ta đâu."

"Hình như lúc nãy anh ta không vào chung với chúng ta."


Lưu Ngôn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù còn đang nói thì lại nhìn thấy Lãnh Nguyệt đi từ bên ngoài vào với sắc mặt nghiêm trọng, tiện đà đóng cửa phòng lại rồi sau đó quay về phía Hạ Thiên Kỳ vẫn đang ngẩn người ra nhìn chăm chăm con búp bê barbie kia, lên tiếng nói:

"Nhà anh có vấn đề."

"Có vấn đề gì sao?" Hạ Thiên Kỳ nghe xong giống như là bị nói trúng tâm tư trong lòng mình, đột nhiên nhìn về phía Lãnh Nguyệt.

"Trong nhà anh bị người khác hạ xuống một trận pháp đuổi quỷ rất mạnh."

"Anh nói trong nhà của Đông Thiên Kỵ có một Trận pháp đuổi quỷ? Lại còn là rất mạnh! Mạnh mẽ đến mức nào?"

Lưu Ngôn Mẫn có vẻ có chút khó tin.

"Quỷ vật bình thường đừng nói là có thể đi vào nơi này, ngay cả chỉ hơi tiếp cận một chút thôi, thì đến quỷ vật thuộc cấp bậc lệ quỷ cũng có thể bị giết chết. Là một cái trận pháp có uy lực rất mạnh, tôi từng nhìn thấy sư phụ tôi bố trí qua, nhưng khi đó ông ấy bố trí rất miễn cưỡng, khác xa không hoàn hảo bằng cái trận pháp này."

Nghe được lời nói của Lãnh Nguyệt, Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn đều ngây ngẩn cả người, bởi vì bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra lúc này là chuyện gì đang diễn ra, trong nhà của Hạ Thiên Kỳ làm sao có thể lại tồn tạu một trận pháp uy lực mạnh vô song được chứ?

"Thiên Kỳ, chẳng lẽ trong nhà anh..."

"Hẳn là do ông nội của tôi bố trí trận pháp này, ông nội của tôi là một Âm dương tiên sinh... Đương nhiên, đây cũng giống như những gì anh ta nói."

"Thật sự là đang đùa nhau hay sao, Âm dương tiên sinh ở nơi nào mà có thể bố trí ra cái trận pháp có uy lực mạnh như vậy chứ. Chẳng lẽ nào ông nội của anh cũng là người trong công ty hay sao?"

"Tôi không biết, bởi vì kể từ khi tôi gia nhập vào công ty đến sau đó, thì cũng không còn liên lạc với ông ấy nữa. Nói thật, bây giờ ông ấy sống chết thế nào tôi cũng không biết."


Hạ Thiên Kỳ nói đến chỗ này lại buồn bực đốt một điếu thuốc lá, ngồi xuống bên giường hút.

Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn thấy thế cũng đều không nói thêm cái gì nữa, nhưng ngược lại thì Lãnh Nguyệt tiếp tục nói:

"Trận pháp này mặc dù là có thể đuổi quỷ, nhưng đồng thời cũng là một cái..."

Lãnh Nguyệt đang muốn nói đến chỗ mấu chốt thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, mẹ của Hạ Thiên Kỳ ló đầu vào trong dò xét, nhìn qua bọn họ có phần nghi ngờ mà hỏi:

"Thiên Kỳ, bọn con đang nói chuyện gì trong phòng vậy, còn làm ra vẻ thần thần bí bí."

"Không có gì, chúng con chỉ đang trò chuyện một số chuyện liên quan đến công ty mà thôi."

Hạ Thiên Kỳ không muốn bị mẹ hắn nhìn ra chuyện gì bất thường, bèn cười một tiếng hỏi lại:

"Có chuyện gì đâu mẹ, mẹ làm thức ăn xong hết cả chưa. Con đang đói muốn chết rồi."

"Bây giờ không phải đang ở đây gọi các anh các chị xuống ăn cơm hay sao, vừa đúng lúc, cha anh cũng sắp trở về nhà rồi."

Nghe mẹ hắn nói thức đã làm xong hết, Hạ Thiên Kỳ lại nhìn mọi người liếc mắt một cái, ý bảo bọn họ mau đi ra ngoài ăn cơm.

Bốn người đi ra khỏi phòng ngủ, lại tùy ý ngồi ở trước bàn, bầu không khí trong phòng ít nhiều gì cũng có chút áp lực, sắc mặt của Lãnh Nguyệt có vẻ khó coi không nói ra lời.


"Anh sao vậy?"

Triệu Tĩnh thù chưa từng thấy qua Lãnh Nguyệt có sắc mặt khó coi như vậy bao giờ, cho nên không khỏi quan tâm hỏi anh ta một câu. Bất quá Lãnh Nguyệt cũng chỉ lắc đầu một cái, ý bảo anh ta không có vấn đề gì cả.

Hạ Thiên Kỳ nghe được lời hỏi thăm của Triệu Tĩnh Thù với Lãnh Nguyệt thì cũng vô thức nhìn qua Lãnh Nguyệt một cái, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Lãnh Nguyệt quả thật rất khó coi:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao vẻ mặt của anh lại khó coi như vậy? Có phải là anh đã phát hiện ra cái gì hay không?"

"Không có." Lãnh Nguyệt nhìn Hạ Thiên Kỳ nửa muốn nói nhưng lại thôi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ lắc đầu.

"Anh không phải đang nói dối với tôi đấy chứ? Cuối cùng anh đã phát hiện ra chuyện gì."

Hạ Thiên Kỳ đặc biệt chắc chắn, vừa rồi nhất định là Lãnh Nguyệt đang nói dối, vì anh ta đến ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng mặt hắn, lời còn chưa nói hết thì đã vội vàng xoay đầu qua một bên.

"Tôi nói, không có việc gì hết. Đừng có hỏi nhiều làm gì."

Giọng nói của Lãnh Nguyệt cũng đột nhiên lạnh lùng thêm, rất có ý tứ rằng nếu như Hạ Thiên Kỳ còn hỏi tiếp, thì nhất định anh ta sẽ trở mặt với hắn.

"Chết tiệt!"

Hạ Thiên Kỳ bị những lời này của Lãnh Nguyệt làm cho nghẹn họng có chút tức giận, ngoài miệng mắng một câu rồi lại không phản ứng lại anh ta nữa.

Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn đều cảm giác được bầu không khí giữa hai người có phần không bình thường, cả hai cũng vội vàng ngồiở một bên an ủi:

"Có gì muốn nói thì hai người cứ nói chuyện trong hòa thuận, đừng mang bực dọc trong người, cuối cùng là vì cái gì đây."

Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn vừa nói một câu, thì mẹ Hạ Thiên Kỳ lại bưng một mâm thức ăn đi ra từ trong phòng bếp:


"Đến đây, đến đây, đến đây, nếm thử món cá cay bác làm xem."

Bưng thức ăn đặt xuống trên bàn, mẹ của Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy bầu không khí trong phòng có cái gì đó không đúng, lập tức có chút kinh ngạc nhìn qua mấy người Hạ Thiên Kỳ nói:

"Chuyện gì vậy Thiên Kỳ, mẹ thấy những người bạn đồng nghiệp này của con có phần không quá hứng thú gì, có phải do mẹ làm thức ăn lâu qua hay không, bụng đói mà vẫn phải ngồi chờ."

"Không có đâu bác gái, chúng con không đói bụng, vừa rồi chỉ là đang thảo luận một số chuyện của công ty."

"Đúng, đúng, đúng, chúng con không có việc gì hết, chẳng qua là do đề tài câu chuyện có chút nặng nề mà thôi."

"Mấy đứa nhỏ các người, khi ăn cơm thì trò chuyện vui vẻ một chút, chờ cha nó quay trở về, thì sẽ để cha nó uống cùng các anh chị một chút."

Trong lúc mẹ của Hạ Thiên Kỳ còn đang nói, lập tức thấy cha của Hạ Thiên Kỳ cũng mở cửa ra đi vào, mẹ hắn thấy thế tức khắc cười nói:

"Các con nhìn xem, đây thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa mới nói đến cha của nó là đã lập tức trở về."

Sau khi mọi người và cha Hạ Thiên Kỳ chào hỏi nhau, cha hắn cũng ngồi xuống trên bàn cơm, bởi vì con người ông tương đối dẻo miệng cho nên rất nhanh đã đánh thành một mảnh với mấy người.

Mặc dù sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không còn căng cứng khó coi như trước kia nữa, nhưng mặc cho Triệu Tĩnh Thù hay là Mẫn Mẫn thì trong lòng cũng nắm được, hai ngươi kia vẫn còn chưa thật sự loại bỏ được mâu thuẫn.

Nhất là Lãnh Nguyệt, không một ai biết rốt cuộc là anh ta đã phát hiện ra cái bí mật đáng sợ gì ở trong nhà của Hạ Thiên Kỳ, thế cho nên ngay cả bọn họ hắn cũng không chịu nói ra.

Vì trước đó Hạ Thiên Kỳ đã sớm nói trước với cha mẹ hắn làm nên rằng, lát nữa bọn họ phải đi đến thị trần Tiệu Quang, ở nhà chờ đợi không được bao lâu hết, cho nên bọn họ cũng không uống rượu, chỉ đơn thuần ăn chút thức ăn đề lấp đầy bụng mà thôi.

Hôm nay Hạ Thiên Kỳ cũng không có chút hứng thú nào để ăn uống, nghĩ đến con búp bê barbie kia đặt ở trên giường trong phòng ngủ của hắn, hắn lại đặt đũa xuống, nhìn qua cha mẹ hắn hỏi:

"Trên giường trong phong con vì sao lại có thể có một con búp bê barbie? Rõ ràng con nhớ rất kỹ là trước đó đã bị ông nội của con vứt bỏ rồi mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui