Dịch: Mã Phương Linh
Hạ Thiên Kỳ không biết suy đoán của mình có chính xác hay không, nhưng hiện tại đây cũng không phải là điều mà hắn cần nghĩ đến, dù sao mục tiêu trước mắt là hắn phải chấp hành sự kiện, tận lực kiếm điểm vinh dự nhiều một chút để mau chóng thăng cấp thực lực.
Còn việc thăm dò chuyện của công ty thì hắn cần phải có một cái gốc vững chắc thì mới có thể tiến triển được.
Hành trình đến thành phố Lâm Viên lần này, hắn có thời gian ba ngày để chuẩn bị. Nếu nói chuẩn bị thì đơn giản chỉ là lên mạng tìm tòi một chút những thông tin liên quan đến địa điểm chấp hành sự kiện, xem xem nơi đó gần đây có chuyện gì xảy ra không, đó chính là việc cần thiết phải tiêu tốn thời gian.
Ba ngày sau, Hạ Thiên Kỳ lái xe đến thành phố Lâm Viên.
Khi vào đến thành phố Lâm Viên, thông qua hướng dẫn, rất nhanh sau đó Hạ Thiên Kỳ đã tìm được tiểu khu Thanh Niên.
Ý nghĩa của tiểu khu Thanh Niên chính là một tòa nhà đầy những người trẻ tuổi ở, chủ yếu dành cho người đang đi làm và một số ít các đôi tình nhân hoặc vợ chồng.
Tiểu khu Thanh Niên có tổng cộng bốn tòa nhà, theo thứ tự là tòa nhà A, B, C, D.
Bốn tòa nhà phân biệt chiếm giữ ở bốn vị trí Đông, Tây, Nam, Bắc của tiểu khu, để cho ai cũng có thể đi ra vào.
Bởi vì công ty chỉ điều hắn đi đến tòa nhà B của tiểu khu Thanh Niên, vì vậy hắn liền trực tiếp đi vào tòa nhà B từ cửa phía Nam rồi tìm một chỗ trống để đỗ xe.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn một chút tòa nhà B của chung cư mà mình sắp đi vào, tòa chung cư rất cao, có tổng cộng mười sáu tầng, đối với một tòa chung cư nhỏ mà nói thì một tầng ít nhất cũng phải có năm căn hộ.
“Xem ra cũng chẳng có gì khác lạ, lẽ nào quỷ vật đang lẩn trốn bên trong chung cư?”
Nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với quỷ vật, gương mặt Hạ Thiên Kỳ không khỏi lộ ra chút lo lắng, dù sao sự kiện mà công ty ủy thác không giống với việc trong cuộc sống cá nhân, rất khó nói có thể gặp phải chủng loại quỷ vật cấp độ nào.
Cho dù đa số đều là ma quỷ, nhưng hắn cũng chưa bao giờ thực sự gặp phải tình huống Lệ Quỷ.
Ngay lúc Hạ Thiên Kỳ còn đang do dự không biết có nên quan sát một chút hay không thì hắn chợt phát hiện ra từ cửa phía Nam không xa, lần lượt xuất hiện hai chiếc xe.
Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút nhưng không hề đi vào, bởi vì hắn có cảm giác người ở trong hai chiếc xe đó chắc cũng là thành viên tham gia giải quyết sự kiện.
Chỉ là không biết thuộc về loại nào.
Hai chiếc xe lần lượt dừng lại, sau đó từ trong xe bước xuống có hai nam và hai nữ.
Hai người đàn ông một xe, hai người phụ nữ một xe.
Từ lúc bọn họ xuống xe thì đều nhìn nhau đầy vẻ nghi ngờ, bọn họ không hề quen biết nhau.
Hạ Thiên Kỳ không rõ có phải người của của công ty đã đến tòa chung cư này trước họ rồi không, nhưng khi thấy sự xuất hiện của bốn người này, thì hắn có cảm giác không mấy hy vọng gì.
Bởi vì dựa theo kinh nghiệm nhìn nhận từ trước, ngoại trừ sự kiện đoàn đội ra, những việc khác công ty đều điều ba đến năm người đi chấp hành, hiện tại tính thêm cả hắn nữa thì đã được năm người.
Trên tay mỗi người đều có biểu tượng bảng vinh dự của công ty, Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy bốn người trước sau đều đi đến chỗ này.
Khi bốn người đã đi tới, không đợi Hạ Thiên Kỳ mở miệng thì một người đàn ông mặt râu ria trong số đó đã hỏi:
“Này, có phải cũng là người của công ty?”
Gương mặt người đàn ông này râu ria mọc cả một mảng lớn, trên đỉnh đầu còn có một vết sẹo rất dài, xem ra có chút thô lỗ.
“Ừ” Hạ Thiên Kỳ gật đầu và cũng không nói thêm lời nào.
Phía đằng sau người đàn ông râu ria, hai người phụ nữ cũng nói tiếp:
“Các anh cũng là người của công ty?”
“Nếu không thì ai thèm đến cái nơi chim cũng không thèm ị vào này!”
Cùng xuống xe với người đàn ông râu ria là một người đàn ông mặc Âu phục, đeo kính, con mắt phía sau gọng kính của hắn không ngừng liếc nhìn dò xét mấy người Hạ Thiên Kỳ.
Vài phút sau, mọi người đều cùng xác định thân phận, thực ra ngoại trừ một người phụ nữ trong đó là lần đầu tiên chính thức tham gia sự kiện ra thì những người còn lại đều là người đã chấp hành và giải quyết sự việc được vài ba lần.
Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy vui vẻ khi bọn họ đều có kinh nghiệm, ít nhất thì cũng bớt đi được một chút phiền phức.
“Tôi xin được cảnh báo trước, con mẹ nó đừng có thấy quỷ xuất hiện một cái là bị dọa đến mức muốn sống muốn chết, nếu như vậy tôi sẽ là người đầu tiên trừ khử nó.”
Sau một hồi giới thiệu một cách tượng trưng, người đàn ông mặt đầy râu ria kia lại một lần nữa mở miệng.
Lúc trước giới thiệu, người này cũng đã nói ra tên của mình, gọi là Ngô Đại Cương.
Lời nói của Ngô Đại Cương khiến mọi người đều thấy rất phản cảm, Hạ Thiên Kỳ nhìn tên Ngô Đại Cương cứng đầu cứng cổ kia rồi không khỏi cười lạnh trong lòng, nếu như trong sự kiện Ngô Đại Cương kia còn dám có lần thứ hai như thế, hắn sẽ không ngần ngại gì dạy dỗ đối phương một trận.
“Hừ, anh tự lo chuyện của mình là được rồi.”
Một trong số hai người phụ nữ kia nói, cô ta tên là Hà Vũ Ảnh, đôi mắt không lớn, ngoại hình rất bình thường.
“Chúng ta không cần phải ở đây phí lời nữa, ai có năng lực thì người đó sống, không năng lực thì đành chấp nhận số phận, kẻ địch của chúng ta là quỷ vật, đấu tranh nội bộ thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Người đàn ông đeo kính cũng thừa biết Ngô Đại Cương là hạng người như thế nào, chỉ lo một lời không hợp sẽ động thủ, vì vậy lúc này mới nói vài câu ý mỉa mai.
“Nhiếp Phong! Con mẹ nhà anh cũng biết nói lời cạnh khóe à.”
Ngô Đại Cương nghe xong liền quay ra mắng người đàn ông đeo kính một tiếng, còn hắn chỉ đẩy đẩy gọng kính lên mà không thèm chú ý tới gã.
Cho đến khi một người phụ nữ khác da dẻ trắng nõn nà tên là Vương Tang Du có chút mất kiên nhẫn đành thúc giục:
“Tình hình bên trong vẫn còn chưa biết như thế nào, chúng ta mau chóng đi vào thôi!”
Mấy người nghe xong đều gật đầu đồng ý, nhưng lúc bọn họ đang muốn vào, người từ trước vẫn chưa chịu mở miệng là Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nói:
“Đợi một chút.”
Bị Hạ Thiên Kỳ gọi lại, bốn người có chút không hiểu nhìn hắn, trong khi đó Ngô Đại Cương nói:
“Anh còn có chuyện gì chưa nói?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở các người một câu, các người vẫn không cảm thấy có gì không đúng ở đây sao?”
“Không đúng? Cái gì không đúng? Đừng có thừa nước đục thả câu, phát hiện được gì thì mau nói ra đi.”
Ngô Đại Cương trừng mắt, nhìn dáng vẻ như thể đang cuống lên.
“Cái tên đần độn này.”
Hạ Thiên Kỳ trong lòng thầm mắng Ngô Đại Cương một câu, nếu không phải hắn không muốn dính vào phiền phức thì nhất định sẽ đánh cho tên Ngô Đại Cương này một trận.
“Anh có phát hiện gì vậy?”
Thấy Hạ Thiên Kỳ không thèm để ý đến Ngô Đại Cương, Vương Tang Du bèn hỏi lại một lần nữa.
“Chúng ta ở chỗ này cũng được một lúc rồi, nhưng mọi người có thấy có người đi ra đi vào không?”
“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Tôi nói như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao, rất có thể tòa chung cư này chỉ có vào mà không có ra, chúng ta bây giờ đi vào, sợ rằng phải giải quyết xong sự kiện rồi mới có thể đi ra.”
“Lẽ nào tòa nhà này đã bị quỷ vật phong kín?” Hà Vũ Ảnh nghe xong có vẻ rất hoảng hốt.
Hạ Thiên Kỳ liếc nhìn Hà Vũ Ảnh một chút, tựa cười mà như không cười, gật đầu nói:
“Xem ra có thể là như vậy.”
“Có điều cho dù sự thực như vậy thì chẳng phải chúng ta vẫn phải nhắm mắt đi vào sao?” Sắc mặt Nhiếp Phong trở nên khó coi, hắn suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói.
“Anh nói không sai, vì vậy tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người chuẩn bị tâm lý thôi, lời tôi nói đã xong, bây giờ có thể đi vào rồi.”
Nói rồi Hạ Thiên Kỳ không để ý đến mấy người kia nữa, tự mình bước đi vào trong chung cư trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...