Dịch: Ngô Diệc Hằng _ Nhóm dịch Fair Play
Chuyên gia mà Triệu Tĩnh Thù tìm được khoảng hơn 50 tuổi, mặc áo choàng màu trắng, người đứng ở nơi đó ánh mắt sáng ngời, theo lời của Hạ Thiên Kỳ nói, thật sự là vừa nhìn liền biết người đó là chuyên gia.
"Đứa nhỏ này, bình thường không đến thăm tôi, ngược lại có việc là nhớ tới tôi. Nghe cha cháu nói, cháu bây giờ làm cảnh sát ở thành phố Tuyên, bình thường bận bịu đều không gặp được cháu.
Cũng không biết cháu nghĩ như thế nào, cha chỉ có một đứa con gái là cháu, trong nhà lại có xí nghiệp lớn như vậy, cháu nói..."
"Chỉ là mở lớn hơn một chút, chú xem chú kìa, đã lâu như vậy không gặp, vừa thấy mặt đã dạy cho cháu một bài dài rồi, khi còn nhỏ rõ ràng chú theo y học, hiện tại trưởng thành, sao lại đổi thành chính trị rồi"
"Cháu…con bé này, xem như cái miệng nhỏ của cháu lợi hại."
"Chú cứ mở rộng cửa chờ cháu, có thời gian cháu sẽ đi đến nhà thăm chú và cô, nhưng mà lần này vẫn phải nhờ chú xem xét việc này một chút.”
"Biết rồi, tôi cho tiểu nha đầu cháu biết, tôi và cô cháu ở nhà chờ cháu, xem cháu có dám không đến hay không..."
Triệu Tĩnh Thù cùng chuyên gia hàn huyên vài câu, sau đó nhanh chóng để Hạ Thiên Kỳ đưa Bàng Hải Húc đi vào.
Trước đó những lời Triệu Tĩnh Thù và chuyên gia kia nói Hạ Thiên Kỳ cũng nghe được vài câu, chỉ cảm thấy thân phận của Triệu Tĩnh Thù cũng không đơn giản, nghe nói vậy giống như cha cô cũng là một nhân vật ghê gớm.
"Được, mạng này xem như cũng là tốt, lại quen biết được bạch phú mỹ*."
* Bạch phú mỹ (白富美): là ngôn ngữ trên mạng chỉ những cô gái xinh đẹp da dẻ trắng mịn, gia thế giàu có.
Hạ Thiên Kỳ trong lòng cảm khái một câu, rồi dẫn Bàng Hải Húc đi vào văn phòng gặp chuyên gia kia.
Theo ý của chuyên gia, hắn và Triệu Tĩnh Thù đều phải chờ ở bên ngoài, Hạ Thiên Kỳ cũng biết rõ quá trình kiểm tra này không thể có người quấy rầy, nên đã cùng Triệu Tĩnh Thù đứng ở bên ngoài.
Làm như vậy nếu như bên trong có xảy ra chuyện gì rủi ro, bọn hắn cũng có thể xông vào ngay.
Ra đến bên ngoài, Hạ Thiên Kỳ không che giấu chút nào nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá Triệu Tĩnh Thù một lần, rõ ràng đến nỗi khiến Triệu Tĩnh Thù cũng có chút ngượng ngùng nói ra:
"Anh rốt cuộc lại điên cái gì, trên người của tôi mọc hoa rồi sao?"
"Trên người cô không có mọc hoa. Mà mọc một tầng vàng."
“Anh biến qua một bên đi, không nói luyên thuyên thì chết được à? Có điều anh xem cơ thể tôi đi, chỗ cần lồi có lồi chỗ cần lõm có lõm, không phải là một cô gái rất tuyệt sao?”
"Thôi đi, tôi cũng có chỗ cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, nhìn xem cơ ngực của tôi này, cũng không nhỏ hơn cô là mấy."
Hạ Thiên Kỳ nói xong còn cố ý ưỡn ngực. Hắn cũng không biết vì sao trước mặt Triệu Tĩnh Thù lại cũng không giữ ý tứ mà nói chuyện.
"Xem ra tôi phải nuôi mái tóc thật dài, nếu không thì không thay đổi được hình ảnh của tôi trong lòng nam nhân như anh."
Triệu Tĩnh Thù đối với Hạ Thiên Kỳ không chịu khuất phục cũng có chút im lặng, không khỏi thở dài nói ra.
"Trách thì trách cô đã không lưu lại ấn tượng tốt với tôi trong lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà tóc cô cũng nên nuôi dài thêm một chút, cái đầu này cũng không khác tôi là mấy.”
"Khi tôi còn bé vẫn luôn để tóc dài, nhưng mà cảm thấy quá phiền phức, nên đã dứt khoát cắt bớt."
"Cô đừng giải thích với tôi nhiều như vậy, nghe cô cùng chuyên gia kia nói chuyện phiếm, nhà cô hình như rất có tiền? Vậy tại sao còn muốn làm cảnh sát, mà vẫn gia nhập công ty?"
Trước đó nói một đống như vậy, trên thực tế đây mới là điều mà Hạ Thiên Kỳ muốn biết.
"Làm cảnh sát nhất định là vì muốn duy trì hòa bình của thế giới, mặt khác, anh không cảm thấy nữ cảnh sát rất oách, rất có cảm giác anh hùng hiên ngang sao?
Về phần tại sao gia nhập công ty, tôi cũng không biết vì cái gì, tóm lại là tôi mơ mơ hồ hồ đã ký hợp đồng. Cho đến lúc nhận ra thì ván đã đóng thuyền rồi không thể quay đầu được nữa.”
Nghe Triệu Tĩnh Thù nói kiểu này, Hạ Thiên Kỳ cũng giật mình nhớ tới lúc ấy hắn ký hợp đồng. Kỳ thật cho tới bây giờ suy nghĩ một chút cũng có một loại cảm giác mơ mơ hồ hồ đã ký khế ước bán thân.
Có lẽ lúc ấy chỉ nói như vậy, bọn hắn và những người này, vốn dĩ là do công ty đã sớm chọn rồi, về cái phần văn tự bán mình là muốn ký cũng phải ký, không muốn ký cũng phải ký, vốn dĩ không có lựa chọn.
"Tốt nhất cô vẫn nên duy trì hòa bình thế giới đi, tương lai dựa cả vào cô."
Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù nói bậy trong chốc lát. Dù sao ở nơi này không cho hút thuốc lá, nếu hắn cùng Triệu Tĩnh Thù không nói gì cứ đứng như vậy kể cũng không được tự nhiên.
Hai người hàn huyên chừng mười mấy phút, chuyên gia đã nói bọn họ có thể vào bên trong. Sau khi Hạ Thiên Kỳ đi vào Triệu Tĩnh Thù nhìn hắn ra hiệu mau đưa Bàng Hải Húc đi ra trước, Hạ Thiên Kỳ nhẹ gật đầu rồi đưa Bàng Hải Húc ra ngoài.
Bọn hắn ra ngoài không bao lâu. Triệu Tĩnh Thù cũng đi ra, tiếp theo như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra,nói với Hạ Thiên Kỳ và Bàng Hải Húc:
"Bàng tiên sinh không có vấn đề gì cả, xem ra trước đó chúng tôi lo lắng là dư thừa rồi."
Bởi vì mọi chuyện đều xảy ra trong nhà của Bàng Hải Húc, cho nên Hạ Thiên Kỳ đã đề nghị hai người đêm nay dứt khoát ở lại, thử xem sẽ còn phát sinh tình huống như thế nào.
Đang trên đường lái xe trở về, Triệu Tĩnh Thù cũng hỏi Bàng Hải Húc vài câu đơn giản:
"Bàng tiên sinh, trước kia có từng bị mộng du không?"
"Không có, từ nhỏ đến lớn tôi đều chưa từng bị mộng."
"Sao anh lại khẳng định như vậy? Người mộng du thường sẽ không biết mình bị mộng du."
"Tôi khẳng định, bởi vì từ khi còn bé thẳng đến lên cấp ba tôi đều sinh hoạt cùng mẹ ở chung một chỗ, nếu như tôi có thói quen mộng du, mẹ tôi không thể không biết. Bình thường tôi ngủ như chết, ngay cả khi có mộng đi nữa cũng không làm nhiều việc như vậy."
Về điểm này, Bàng Hải Húc khẳng định mười phần, cũng không cho rằng mình lại làm một số việc khi đang mộng du.
"Ừm, nếu như trước kia anh không có thói quen mộng du, như vậy gần đây nhất cũng sẽ không đột nhiên lại bị mộng du. Nhưng mà mộng du cũng không phải là chỉ có người bị mộng du mới mộng du, người bình thường có thể đang bị người khác thôi miên, hay là lừa dối về sau rất có thể dẫn đến mộng du."
Nói đến chỗ này, Triệu Tĩnh Thù nhìn qua kính xe, mặt nghiêm túc nhìn Bàng Hải Húc hỏi:
"Bàng tiên sinh, anh suy nghĩ kỹ một chút, mấy ngày nay trong lúc tỉnh, có từng gặp phải người nào kỳ lạ, hoặc là sự việc kỳ quái gì không?"
"Vấn đề này khi tôi xem phần thu hình lại, cảm thấy mình có khả năng bị mộng du nên đã cẩn thận nghĩ tới, nhưng khoảng thời gian gần đây nhất ngoại trừ đi làm sau đó về nhà đi ngủ, tôi không thấy có cái gì cổ quái cả.
Tất cả mọi chuyện đều là đột nhiên xuất hiện.”
"Được thôi, vậy tôi cũng không còn cái gì hỏi nữa."
Triệu Tĩnh Thù nói xong liền tựa đầu ở lưng trên ghế, bộ dáng như đang suy tư cái gì.
Hạ Thiên Kỳ mơ hồ có thể kết luận việc này có liên quan với sự kiện linh dị, cho nên từ lúc trong bệnh viện đi ra, hắn đã dùng máy truyền tin phát tin tức cho bọn cho Lãnh Nguyệt, để bọn hắn mau chóng đuổi tới thành phố Tuyên.
Chỉ là tốc độ của bọn Lãnh Nguyệt tuy nhanh, nhưng sớm nhất cũng phải đợi đến tối mai mới có thể tới, cho nên muốn thuận lợi vượt qua đêm hôm nay, chỉ có thể dựa vào hắn và Triệu Tĩnh Thù.
Hiện tại hắn có thể quỷ hóa, còn Triệu Tĩnh Thù có pháp thuật cũng không tính là yếu, cho nên chỉ cần là không đụng tới lệ quỷ, cái khác cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Cứ xem như thực sự xuất hiện quỷ vật mà bọn họ không thể đối phó nổi thì cũng có thể chạy thoát được.
Một lần nữa trở lại trong nhà Bàng Hải Húc, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù vừa đi theo Bàng Hải Húc vào nhà, bỗng nhiên nghe thấy Bàng Hải Húc quát to một tiếng:
"Có một đôi mắt! Tôi có thể cảm giác mãnh liệt có một đôi mắt trong phòng đang nhìn chúng ta!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...