Ác Linh Quốc Gia

Dịch: Witch _ Nhóm dịch Fair Play

Tiếng động bên ngoài cửa sổ, cùng ánh đèn không ngừng chập chờn trong phòng, làm cho Triệu Thu Nhã đang trốn trong ngực Vương Khải sợ hãi, run bần bật.

"Không có chuyện gì đâu, chỉ là gió thổi thôi."

Vương Khải vừa an ủi Triệu Thu Nhã, vừa theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng lúc đó, hắn đột nhiên rùng mình phát hiện, bên ngoài cũng có một người đang nhìn mình!"

"A--!"

Vương Khải không tự chủ hét lên một tiếng, chuyện này làm cho Triệu Thu Nhã hoảng sợ, nhào người trốn về phía đám người đang ở bên kia.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Nghe được tiếng kêu kinh hãi cửa Vương Khải, mọi người đều nhao nhao mở to mắt, theo bản năng nhìn về phía Vương Khải đang sợ hãi đứng bên cửa sổ.

"Chuyện gì vậy?"

Lúc này, Từ Thiên Hoa bước ra từ trong nhóm người, đi đến cạnh Vương Khải, lòng đầy hoài nghi, hỏi.

"Lúc nãy... Lúc nãy bên ngoài hình như có người."

Vương Khải cũng không chắc chắn, trả lời.

"Hình như? Nói như vậy thì cậu cũng không chắc chắn?"

Lúc nói chuyện, Từ Thiên Hoa lại nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía đang bị Hắc Ám bao trùm, tuy nhiên từ nét mặt của ông ta có thể thấy, lần này cũng không tìm thấy gì.

"Cậu là thể chất quỷ vật đúng không?"


Từ Thiên Hoa bỗng nói sang chuyện khác, có chút khó hiểu nhìn Vương Khải.

"Vâng, tôi là thể chất lệ quỷ."

Lúc trước, trong quá trình thi hành nhiệm vụ, hắn đã từng quỷ hóa, nhưng cũng giống như Mẫn Mẫn, hắn chỉ có thể quỷ hóa một cánh tay.

"Cậu có thể nhìn thấy rõ cảnh vật phía ngoài?"

"Chuyện này... Tôi..."

Nghe xong, Vương Khải lúng túng lắc đầu:

"Tôi không thấy rõ lắm."

"Không thấy rõ thì vừa rồi cậu còn la lớn như vậy làm gì!"

Nghe được câu trả lời của Vương Khải, cô gái đeo kính và chàng trai trẻ gầy yếu đều khó chịu mà hừ lạnh một tiếng.

"Tôi..."

Vương Khải tự thấy mình đuối lý, cũng không tranh luận thêm, trên thực tế hắn cũng cảm thấy vừa rồi có thể mình đã nhìn nhầm, bởi vì giống như Từ Thiên Hoa đã nói vậy, hắn chưa từng làm mạnh thị giác, vậy nên vốn dĩ cũng không nhìn xuyên qua Hắc ám được. Sao lại nhìn thấy người đứng ngoài cửa sổ được chứ?"

Từ Thiên Hoa giống như suy nghĩ điều gì đó một chút, cũng không làm khó dễ Vương Khải nữa, tiếp tục cho ba người kia gác đêm.

Hạ Thiên Kỳ vừa ngủ không quá 20 phút, nhưng lúc này tinh thần đã khá hơn rất nhiều, hắn tự châm cho một một điếu thuốc lá. Thấy cô gái tóc ngắn đang nhìn mình bất mãn, hắn không coi ai ra gì, rít mạnh một hơi.

"Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy soái ca bao giờ à?"

Hạ Thiên Kỳ cười cười, trêu ghẹo cô gái tóc ngắn kia một câu, cảm thấy cô gái này cắt tóc ngắn đúng là lãng phí của trời, rõ ràng dáng dấp rất xinh đẹp, lại muốn ăn mặc theo phong cách tomboy.

"Anh vẫn còn rất tự tin, tuy nhiên, để anh ở bên cạnh người kia thì sẽ như thế nào?"

Cô gái kia chỉ cười cười, cũng không nhắc đến việc chán ghét Hạ Thiên Kỳ hút thuốc lát, mà xiên xỏ lại hắn một câu.

Lúc này, Hạ Thiên Kỳ nhìn liếc qua Lãnh Nguyệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó nghiêng đầu đến gần cô gái tóc ngắn, nói nhỏ:

"Thật ra tên đó là con gái."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ che miệng cười trộm, nhưng ánh mắt thoáng nhìn qua lại nhanh chóng không thể cười nổi nữa, bởi vì không biết Lãnh Nguyệt đã mở to mắt từ lúc nào, lúc này đang lạnh lùng nhìn hắn.

"Tôi chỉ đùa với cô gái nhỏ này chút thôi, chỉ là đùa chút thôi..."

Hạ Thiên Kỳ lúng túng giải thích hai câu, Lãnh Nguyệt cũng không thèm để ý hắn, lại nhắm mắt lần nữa. Còn cô gái kia cũng khẽ cười hai tiếng, sau đó cũng nhắm mắt lại, không quan tâm hắn nữa.

Tiện tay ném tàn thuốc xuống mặt đất, Hạ Thiên Kỳ cũng không nghĩ nhiều nữa. Tựa người vào tường, khép mi lại.

Thời gian gác đêm chỉ ngắn ngủi trong hai giờ đồng hồ, nhưng đối với bọn người Vương Khải lại dài dằng dặc

Trước đó, Triệu Thu Nhã trải qua một phen giày vò, lúc này đã không còn tinh thần nữa, vừa ngã vào ngực Vương Khải đã thấy buồn ngủ. Tống Khánh Cương cũng rất mệt mỏi, hút một điếu thuốc lấy lại tinh thần.

Ngay lúc trong bao thuốc của Tống Khánh Cương chỉ còn lại một điếu cuối cùng, hắn ta đột nhiên nghe được một âm thanh kì dị từ ngoài cửa truyền đến.


Ánh mắt của hắn rơi vào trên cửa, càng thêm chú ý tập trung lắng nghe tiếng động từ phía đó.

"Đông đông đông..."

Từ cạnh cửa truyền đến tiếng vang, nghe có vẻ giống như đang có ai đó gõ cửa.

"Là gió thôi sao?"

Tống Khánh Cương không thể xác định, không khỏi nhìn Vương Khải đang ở phía đối diện, hỏi một câu:

"Vương Khải, anh chú ý nghe một chút, có nghe thấy tiếng động ở cửa không?"

"Có tiếng động?"

Hiển nhiên là trước đó, Vương Khải không chú ý đến cạnh cửa. Mãi đến khi nghe Tống Khánh Cương nhắc nhở, hắn mới nín thở lắng nghe một hồi, tiếp đó cũng không chắn chắn, trả lời:

"Chắc là tiếng gió thôi."

Vừa nói xong câu, thân thể Vương Khải đột nhiên cứng đờ, bỏi vì hắn bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt!

Khuôn mặt đó hoàn toàn dính sát vào cửa, cả gương mặt của cô gái kia toàn là một màu máu tím đen.

Vương Khải sợ hãi há to miệng, tuy nhiên lần này hắn ta không kêu thành tiếng, mà lại muốn nhìn cho thấy rõ, xác định xem có đúng thật hay không. Thế nhưng, điều hắn không thể ngờ tới là trong nháy mắt, gương mặt kia đã phá nát cửa pha lê, tiếng vào trong phòng.

Trong thời gian đó, Tống Khánh Cương cũng hoảng sợ nhìn thấy chốt cửa đang quỷ dị rơi xuống.

"Hô--!"

Theo âm thanh của tiếng thổi đó, chiếc đèn đặt trước mặt Vương Khải cũng bị dập tắt.

Còn ngọn đèn đặt ở bên khác, cũng vì tiếng kinh hô của mọi người mà biến thành một làn khói đen, rồi tắt hẳn.

"Đừng lộn xộn!"

Lúc tiếng pha lê vỡ vụn, mọi người cũng đã đều tỉnh lại, chỉ là bọn họ chưa kịp phản ứng, trong phòng đã tối om lại, trong lúc nhất thời sợ hãi, không ngừng kêu lên vài tiếng.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"


"Có hai quỷ vật vừa xông vào."

Giọng điệu của Lãnh Nguyệt rất bình tỉnh, hiển nhiên tình huống này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

"Ác linh -- lui tán!"

Trong bóng tối, Từ Thiên Hoa đột nhiên hét lớn, sau đó một mảnh ba màu chói mắt xẹt qua, nhờ ánh sáng ngắn ngủi này mà Hạ Thiên Kỳ có thể nhìn thấy một nữ quỷ tóc tai bù xù, tan biến thành một mảnh tro tàn bên trong mảnh ba màu này.

Một chiêu xử lý xong một con tiểu Quỷ, Từ Thiên Hoa quay sang nhắc nhở với nhóm người:

"Mang dầu hỏa thắp sáng lại đi, không nên chạy loạn."

Trên thực tế cũng không cần Từ Thiên Hoa nhắc nhở, mọi người đã mở đèn pin trên tay mình lên, sau đó lại thắp sáng hai ngọn đèn, đặt phía trước cửa sổ.

"Không đúng, số người không đúng! Thừa một người!

Có quỷ... Có quỷ trộn lẫn vào trong chúng ta!"

Nghe thấy lời nhắc nhở của chàng trai kia, mọi người đều cảm thấy sau lưng mình bốc lên một luồng khí lần, đều lui về phía sau, nhìn nhau đầy cảnh giác.

(P/s: xin lỗi tất cả các bạn, trước giờ bọn mình làm việc theo team nên không thống nhất trong cách xưng hô của nhân vật, từ chương này bọn mình sẽ biên kỹ hơn trước khi up. Xin lỗi. _ W)

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lại không tách nhau ra, bởi vì trước đó bọn hắn luôn dựa lưng vào nhau, vậy nên không thể có khả năng bị đánh tráo.

"Không phải thiếu một người, cũng không phải có người bị thay thế, mà thừa ra một người, nhiều người như vậy, ai là người thừa ra chứ?"

Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ quét mắt nhìn những người đang có mặt trong phòng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui