Dịch: Witch _ Nhóm dịch Fair Play
Nghe thấy tiếng kêu của Tống Khánh Cương, tất cả mọi người đều hoảng sợ, từ dưới đất bò dậy, ánh mắt bất an nhìn chằm chằm vào Tống Khánh Cương đang chỉ ra cửa sổ:
"Lá gan của mọi người chỉ nhỏ như vậy thôi sao?"
Thấy ai cũng lúng túng, Từ Thiên Hoa không khỏi hừ lạnh một tiếng, từ trong đám người tiến lên mấy bước đi về phía cửa sổ.
Bởi vì trong phòng không có đèn điện, vậy nên chỉ dùng loại đèn dầu cổ xưa nhất, hai bên cửa sổ đều treo một cây đèn, thỉnh thoảng âm thanh đốt cháy dầu trơn "Ba" lại vang lên.
Trong hoàn cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy nghẹt thở, mỗi một lần âm thanh đó vang lên, thì trong lòng bọn họ lại nảy lên một cái.
Từ lúc Tống Khánh Cương phát hiện có bóng đen bên ngoài cửa sổ, hắn ta đã lui lại phía sau, đứng bên cạnh mọi người, mặc dù Từ Thiên Hoa đã đi đến bên cửa sổ, nhưng hắn ta vẫn thấy sợ, không có ý từ gì là muốn đi qua đó.
Từ Thiên Hoa dùng một tay mở khóa cửa sổ, tay còn lại thì liên tiếp đánh ra mấy quyền, đặt ở trước ngược, đề phòng trường hợp bị đánh lén từ bên ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên, lúc ông ta đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía phát ra âm thanh bên ngoài cửa sổ thì lại chỉ nhìn thấy một mảnh tối tăm.
Hạ Thiên Kỳ đứng trong nhóm người, ánh mắt cũng lo lắng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhưng bất đắc dĩ, hắn cũng không có cảm giác đối mặt phải tiến hành làm mạnh, vậy nên chỉ có thể thông qua biểu cảm của Từ Thiên Hoa mà phán đoán tình huống đang xảy ra bên ngoài.
Về phần Từ Thiên Hoa thì hiển nhiên ông ta cũng giống như Lãnh Nguyệt, trước đó đã mở mắt trời, vậy nên Hắc Ám không thể nào quấy nhiễu thị giác của ông ta được.
Việc mở mắt trời này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nó cũng giống với việc hắn làm mạnh thị giác, chỉ khác nhau ở tên gọi mà thôi. Nếu hắn cũng làm mạnh thị giác lên, hẳn cũng có thể làm được như Từ Thiên Hòa và Lãnh Nguyệt, cho dù người có ở trong bóng tối, thì vẫn nhìn thấy được.
"Cậu nói bóng đen ở đâu?"
Sau khi đã tìm kiếm trong bóng đêm một lúc, Từ Thiên Hoa quay đầu nhìn Tống Khánh Cương, khó chịu hỏi.
"Lúc nãy... Ngay ngoài cửa sổ đó, tôi vừa thấy rất rõ ràng."
Tống Khánh Cương lắp bắp trả lời, trên thực tế hắn ta cũng không xác định được lúc ấy có phải mình hoa mắt hay không.
Từ Thiên Hoa cũng không thèm đôi co, bất kỳ chi tiết nào trong nhiệm vụ, dù là nhỏ bé bất thường đến đâu cũng đều phải đề cao sự chú ý. Vậy nên cũng không so đo với Tống Khánh Cương nữa, điều này cũng làm cho Tống Khánh Cương thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nghe Từ Thiên Hoa nói chỉ là do tên kia sợ bóng sợ gió, cũng không phát hiện được bất cứ điều gì bất thường, sắc mặt đang trắng bạch của bọn người Triệu Thu Nhã mới khôi phục lại một chút sức sống, âm thầm cảm thấy may mắn.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy loại tình huống này mới là tồi tệ nhất. Bởi vì nhìn qua, thì quỷ vật kia dường như đang chơi trò đánh du kích với bọn hắn. Bất ngờ xuất hiện một cái, hù dọa bọn hắn, làm cho bọn hắn từ đầu đến chân đều rơi vào sợ hãi, phòng tuyến trong lòng cũng hoàn toàn sụp đổ.
"Tiếp tục gác đêm!"
Từ Thiên Hoa lại ra lệnh cho nhóm ba người Vương Khải gác đêm, mặc dù trước đó ba người họ còn rất sợ hãi, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn mà bước ra.
Tống Khánh Cương để đầu tóc dưa hấu, chiều cao cũng xấp xỉ Hạ Thiên Kỳ, khoảng 187 cm, chỉ là so với Hạ Thiên Kỳ hắn ta có vẻ ốm hơn.
Vừa trải qua một chuyện như vậy, nên lần này Tống Khánh Cương không dám đến gần cửa sổ nữa mà đặt toàn bộ sự chú ý ra bên ngoài cửa sổ.
Còn Vương Khải và Triệu Thu Nhã thì vẫn như cũ, tình nồng ý đậm, nói ra những lời không hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Triệu Thu Nhã mặc kệ việc người khác nhìn mình như thế nào, cô ta vẫn xem như không, ôm lấy Vương Khải không buông tay. Vương Khải thì cũng coi như là "yêu nghề", vừa phải chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa sổ, vừa phải trấn an tinh thần cho Triệu Thu Nhã.
Trong bầu không khí cực kỳ ngột ngạt này, thời gian chậm chạp trôi qua đã được nửa giờ.
Nhóm người vẫn cứ mở to hai mắt nhìn, đề phòng ngừa tình huống bất ngờ xuất hiện. Nhưng thời gian càng kéo dài thì tinh thần của bọn họ lại càng bị kéo căng, mệt mỏi không chịu nổi. Trong phòng không ngừng vang lên tiếng ngáp ngắn ngáp dài, mà vốn dĩ là không được phép như vậy.
Lãnh Nguyệt cũng không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn Hạ Thiên Kỳ tuy chống đỡ được một lúc, nhưng nghĩ đến hôm nay mới là ngày đầu tiên, hôm sau còn cả một ngày dài nữa vậy nên cũng không tiếp tục gắng gượng, lúc này cũng nhắm mắt lại, nằm nghỉ một chút.
Nửa giờ sau, ở trong phòng càng lúc càng nhiều người quyết định nhắm mắt ngủ, tiếng hít thở của mọi người cũng dần dần trở nên đều hơn.
Bên này, nhóm người kia đã khép mắt lại nghỉ ngơi, ba người phụ trách đứng gác bên kia lập tức hoảng sợ. Bởi vì bọn họ đều nghĩ đến việc, trong lần gác đêm trước, Phương Hân Hân đã chết như thế nào.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu gì, một giây trước đang còn nói chuyện, thế mà giây sau đầu cô ta đã lìa khỏi cổ.
"Khải. Em sợ lắm. Em sợ em cũng sẽ chết giống như cô bé đó."
Triệu Thu Nhã ôm chặt lấy Vương Khải, càng nói càng sợ hãi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Vương Khải sợ nhất là nước mắt con gái, huống hồ người đang khóc lại là đối tượng hắn thầm yêu đã lâu. Lòng hắn chợt thấy xót xa, nhỏ giọng an ủi:
"Đừng nói bậy, chỉ cần anh còn sống thì quỷ vật không thể làm hại em đâu."
"Nhưng con quỷ kia có thể giết tàng hình mà giết người, vốn dĩ rất khó để phòng bị đó."
"Nó không đáng sợ như vậy đâu, nếu như nó thật sự có đủ năng lực để đối phó với chúng ta, thì nhất định sẽ không trốn tránh chúng ta như vậy đâu. Chỉ cần chúng ta tìm thấy nó, hẳn là có thế xử lý được nó thôi."
Vương Khải và Triệu Thu Nhã thì thầm nói chuyện, ở phía đối diện Tống Khánh Cương có chút bất mãn, nói:
"Hai người thắm thiết thì không ai quản được, nhưng hiện tại đang là thời gian gác đêm, nên tập trung chú ý một chút."
"Anh cứ tập trung đi, còn chúng tôi làm gì thì chưa đến lượt anh sai bảo!"
Vương Khải không nói gì, nhưng Triệu Thu Nhã lại trừng mắt nhìn Tống Khánh Cương, khó chịu lên tiếng.
"Vâng, tôi không có tư cách chỉ bảo các người, nhưng có một câu không biết hai người đã nghe chưa, đó là càng thắm thiết thì chết càng nhanh."
"Tống Khánh Cương, rốt cục thì anh có im đi không!"
Lần này đổi lại, người lên tiếng lại là Vương Khải, hiển nhiên là hắn ta bị câu nói "càng thắm thiết thì chết càng nhanh" của Tống Khánh Cương chọc giận.
"Vương Khải, chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng có thể làm bạn tốt đến đây thôi. Tống Khánh Cương tôi là ai, bình thương đối xử với anh như thế nào, trong lòng anh rõ hơn ai hết, bây giờ chỉ vì một ả điếm mà không tiếc trở mặt với tôi, tôi xem như đã hiểu rõ anh rồi."
"Mẹ anh mới điếm!"
Nghe Tống Khánh Cương nói mình, Triệu Thu Nhã lập tức cởi bỏ bộ dáng rụt rè, e sợ trước đó, biến thành oán phụ, khuôn mặt độc ác trừng mắt nhìn Tống Khánh Cương.
"Hừ!"
Tống Khánh Cương cũng lười tranh cãi thêm với bọn người Vương Khải, sau khi cười mỉa mai lại đặt sự chú ý của mình ra ngoài cửa sổ.
"Tên thối tha kia, rõ ràng mới xiên xỏ chúng ta, thật sự là tức chết tôi rồi."
Triệu Thu Nhã bị Tống Khánh Cương hoàn toàn chọc giận, sự oán độc trên mặt cũng không hề giảm xuống.
Lúc này, Vương Khải liếc nhìn Tống Khánh Cương một cái, lại suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quay lại an ủi Triệu Thu Nhã:
"Không cần để tâm đến anh ta, tức giận với loại người này không đáng đâu, chúng ta làm việc của chúng ta là được rồi."
"Ừm, anh là người tốt nhất rồi."
Triệu Thu Nhã lại trở về bộ dáng rụt rè, e sợ, cùng lúc đó, bên ngoài cửa sổ lại bất ngờ nổi lên một trận gió, cửa sổ đóng lại "Ầm" một tiếng, hai ngọn đèn dầu bên cạnh cửa sổ chập chờn rồi tắt hẳn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...